Yêu Nào Có Sai

Chương 21: Hóa ra là kế hoạch từ trước



Ngày hôm sau Đường Diệp rời đi từ sớm, ngồi trong văn phòng lao đầu vào làm việc, cũng không để ý cho đến khi cốc cà phê nóng hả khói được đặt đến trước mặt anh mới ngẩng đầu lên.

- Cậu bán mạng trước khi ôm được người đẹp về nhà sao?

- Lão Thẩm, cậu vẫn chưa tìm được bạn gái đúng không, lúc trước khi ở dưới làng chài cùng Đường Tuệ mình gặp một người khá thú vị, ngoại trừ việc không biết nhiều chữ thì có lẽ việc gì cũng hợp với cậu.

- Cậu đang đùa gì vậy, thời buổi nào rồi còn có thể có người không biết chữ. Truyện Đoản Văn

- A Tuệ đã dạy chữ ở nơi đó, đó là một nơi thật nghèo khó, nhưng người dân lại đầm ấm tình thương.

- Vậy là nếu cậu không đường đường chính chính cưới được cô ấy về sẽ trốn đến đó sống cuộc sống của hai người sao.

- Mang cậu đi cùng cho có ba người cũng được.

Thẩm Dương nhìn lên khuôn mặt gần như không có cảm xúc của Đường Diệp, thở dài rồi lại nhâm nhi cốc cà phê của mình.

- Thật ra mình có cách để hai người có thể được ở bên nhau.

* * *

Đường Diệp không mở lời nhưng ánh mắt nhanh chóng đủ để Thẩm Dương biết được con đường này cậu ta mong mỏi đến nhường nào.

- Thật ra chuyện này nằm trong kế hoạch của Đường Tuệ rồi. Mình nghĩ cũng lên để cho cậu biết thôi, dù sao đi chăng nữa con bé dùng năm phần trăm cổ phần của mình đổi lấy một danh phận là người phụ nữ của cậu, mình thấy cũng không thiệt thòi là mấy.

- Kế hoạch lên sẵn.

- Đúng vậy, kế hoạch của con bé chính là hẹn hò cùng mình, sau đó bị Lão Thẩm biết, nên gia sức ngăn cản, cuối cùng con bé biệt tích ra đi, đến khi quay trở lại, Lão Thẩm nhà mình sẽ tuyên bố thật ra Đường Tuệ là con riêng của lão, vì không muốn công bố chuyện này nên buộc phải chia rẽ chúng mình tránh khỏi việc loạn luân. Đến hiện tại sức khỏe không còn tốt nữa, không thể để con cháu lưu lạc bên ngoài liền đón về sau đó gả cho một gia đình tốt để con bé không chịu thiệt thòi.

- Vậy là từ hơn một năm trước cô ấy đã âm thầm làm chuyện như vậy.

- Thật ra mình thấy, hai người thông minh quá sống với nhau thật không hề tốt, nhiều lúc phải suy nghĩ xem rốt cuộc ai mới là cầm ở chuôi dao. Mình cũng thật là đến sợ hai người.

Đường Diệp lúc này cuối cùng cũng nở nụ cười mãn nguyện, anh không ngờ câu nói chú có thể gạch tên tôi ra khỏi gia phả nhà họ Đường được không mang ý nghĩa này. Cô không muốn làm con gái nhà họ Đường, cô là muốn làm vợ của anh, là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Đường.

Bản thân anh cũng đã từng suy nghĩ, phải có được lời chúc phúc của Thẩm Lão gia vậy hai người mới có thể ở bên cạnh nhau, nhưng việc làm sao để ông ấy đồng ý anh thể nào nghĩ ra được. Bởi vì đối với một người kinh doanh lão làng như ông ấy, được lợi là một chuyện, đáng để ông ấy chấp nhận tiếng tăm để làm điều đó càng khiến cho anh đau đầu. Vậy mà cô gái nhỏ kia lại giúp anh một việc lớn lao đến như vậy.

Tâm trạng vui vẻ khiến công việc của anh cũng thật hiệu quả. Cuối cùng liền thật muốn nhanh chóng về phía căn nhà kia để tìm cô. Nhưng đêm nay cô lại dời đi không nói thêm một lời nào nữa. Đường Diệp vừa bực bội vừa lo lắng liền trở về biệt thự, nhưng bản thân anh vốn không hề biết cách để liên lạc được với cô. Lần trước là không muốn gọi điện chô cô, cho đến khi cô dời đi để lại tất cả kể cả chiếc điện thoại của mình. Còn lần này lại là chiếc điện thoại của cô vẫn đang nằm yên vị tại biệt thự.

Đường Tuệ thì lại khác hẳn Đường Diệp, cô đang ngồi ăn ngay ngắn trên bàn anh nhà họ Thẩm, chuyện cô là con gái nhà họ Thẩm là sự thật, thậm chí đã được ông cụ Thẩm chứng minh bằng y học, nhưng cô không phải là con gái của ông cụ thẩm, mà là con gái của Thẩm Tưởng Lệ.

Năm đó Thẩm Tưởng lệ mười sáu tuổi đã có thai với bạn trai, ông cụ Thẩm vì không muốn mất mặt liền đem cô về quê cho người họ hàng nuôi dưỡng, không ngờ được người họ hàng đó vì muốn độc chiếm số tiền của nhà họ Thẩm cho cô bèn đặt tên cho cô là Tô Hạ Linh sau đó đem bán cho người ta là vợ, để chịu một cuộc sống đau đớn và vất vả.

Đường Tuệ vô tình phát hiện ra chuyện này trước khi dời khỏi thành phố. Cô đã nhìn được bức ảnh của mình khi còn nhỏ trong phòng của Thẩm Tưởng Lệ, cuối cùng cũng có thể nhận lại người thân.

Một năm qua cô vẫn giống như Đường Tuệ của nhiều năm về trước, chắt chiu từng đồng sống bằng chính tiền mà mình kiếm ra, không hề muốn nhận sự hỗ trợ từ một nơi nào hết. Cô không tin vào cái điều kiện nhận thừa kế của bất kì ai, bởi trong cuộc đời của cô mỗi lần nhận thừa kế là một lần thất bại. Lần đầu là nhận thừa kế nợ từ vợ chồng ba mẹ nuôi. Lần thứ hai là nhận nhưng không được động đến. Không muốn quá tam ba bận, cô vẫn là tự mình mưu sinh nuôi sống mình, điều đó có lẽ hạnh phúc hơn khi cô vẫn là cô của năm mười tám tuổi.

Thái độ của Thẩm Tưởng Lê từ một năm trước khi biết cô là con gái của mình cũng không còn lạnh lùng như trước nữa. Hiện tại cô cũng giống như con phượng hoàng đang chờ ngày tung cánh bay cao trên không trung, hơn nữa nếu tính toán chi li hơn đi nữa, thì cô bỏ đi năm phần trăm cổ phần đó, ông ngoại cũng chưa chắc sẽ lấy mất của cô, hiện tại cô cũng thuộc những người thừa kế hàng thứ hai, không cần mấy phần trăm đó vẫn là vui vẻ sống qua ngày.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Tuệ ngủ dậy đã thấy cổng lớn nhà họ Thẩm chật ních phóng viên, hỏi ra mới biết đêm qua Lão thẩm đã công bố chuyện cô là người nhà họ Thẩm, nên hiện tại tất cả các phóng viên đều háo hức săn đón người đang được cả hai nhà Thẩm Đường bảo vệ.

Để nói ra nơi thành phố này, còn có gia đình nào có địa vị bằng hai gia tộc lớn này nữa. Nhưng cô gái kia lại may mắn đến mức liền một chút có cả hai nhà đều yêu thương coi trọng.

Cụ thể sau khi lão Thẩm công bố chuyện Thẩm Tuệ là cháu gái của mình. Đường Diệp cũng không ngần ngại đăng lên trên mạng của mình dòng chữ "Tôi không ngại xưng cháu với cậu" và đánh dấu tài khoản mạng của Thẩm Dương lên đó. Lời nói đó như ngầm công khai chuyện đến nhà họ Thẩm xin làm thông gia.

Đa phần thì mọi người đều chúc mừng nhưng những người khác lại lấy điều đó ra làm điều e ngại. Hai gia tộc lớn liên kết với nhau vậy còn gia tộc nhỏ sẽ làm gì còn chỗ đứng nơi thành phố này nữa. Nền kinh tế thành phố đang phụ thuộc chính vào hai gia tộc họ, cũng không thể tránh được một số kẻ muốn đứng đằng sau giật dây gây chuyện.