Yêu Nào Có Sai

Chương 29: Bị chụp lén



Thẩm Tuệ nhẹ nhàng mỉm cười tiến về phía anh, hai người dường như không thể gần gũi nhưng cũng chẳng hề xa cách với nhau. Đường Diệp có hơi hụt hẫng bởi thái độ của cô với mình, nhưng anh cũng không có lòng nào có thể trách móc cô được. Nhìn cô mộ t ánh mắt hờn dỗi sau đó nhanh chóng bước đến bên cạnh ghế lái phụ ga lăng giúp cô mở cửa và thắt dây an toàn, sau đó đóng nhẹ cánh cửa xe lại và trở về vị trí lái xe của mình. Cùng cô đi đến nhà hàng mà anh đã đặt sẵn để cùng nhau dùng bữa.

Ngày hôm nay Thẩm Tuệ không hề mặc đẹp, chỉ đơn giản là một bộ trang phục công sở, chính là thiết kế của mẹ cô dành riêng cho cô, điều này luôn khiến cô tự tin, trước hết đó chính là do tình yêu của mẹ dành cho cô ở thời điểm này. Thẩm Tuệ đương nhiên yêu quý và trân trọng những điều nhỏ nhặt như thế.

Đường Diệp lần này không đưa cô về nhà mà là đưa cô đến một nhà hàng ven biển, nơi này có một không gian khá hiện đại, ba mặt nhìn ra biển, buổi tối kết hợp cùng gió biển càng làm cho không khí trong nhà hàng trở lên hoang dã hơn. Những món ăn lần lượt được bày biện đẹp mắt. Những con tôm được trang trí như đang nhảy múa, những miếng sashimi được bày biện trên bát đá khô, thậm chí còn nhiều món hải sản tươi sống được bày lên từng chút một.

Nơi nhà hàng này có một điểm rất khác biệt với những nơi khác, đó là khách hàng khi bước chân vào nơi này tuyệt đối phải để chân trần, bởi khi mọi người ngồi ăn, hệ thống mát xa ở sàn nhà sẽ trực tiếp mát xa chân cho thực khách, đương nhiên điều này đối với Thẩm Tuệ là một thú vui thật xa xỉ, nhưng đối với những ngày đi làm trên chiếc giày cao gót đến mười phân kia đương nhiên cô cũng muốn hưởng thụ cảm giác đôi chân được nghỉ ngơi.

Vừa ăn cơm, Thẩm Tuệ vừa cùng Đường Diệp nói những câu chuyện của công việc, cho đến khi Đường Diệp cau mày nhìn về phía cô lặng lẽ đặt dao dĩa trong tay xuống nhìn về phía Thẩm Tuệ nói:

- A Tuệ, chúng ta, đừng nói đến chuyện công việc nữa được không, trước đây em không phải muốn cùng anh nói chuyện yêu đương sao, vậy mà giờ anh cảm thấy em còn tham công tiếc việc hơn cả anh nữa.

- Em cùng anh có từng nghiêm túc nói chuyện yêu đương sao?

- Không có sao, vậy bây giờ anh nói được không, anh muốn cùng em bù đắp chuyện yêu đương được không?

Đường Diệp vừa nói vừa nở nụ cười thật tươi khiến cho chính bản thân Thẩm Tuệ cũng không biết nên nói thêm điều gì. Nhưng có lẽ lúc này cô yên lặng là đứng đắn nhất, bởi chính bản thân cô có thể không kìm nén được với lại cảm xúc anh mang đến cho cô lúc này. Những nụ cười e thẹn, những lần bón thức ăn cho nhau là một hình ảnh thật đẹp cho những đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.

Thật ra chính trong lòng Thẩm Tuệ cũng có sự trả lời của chính mình, cô đương nhiên nguyện ý ở bên cạnh anh, vì mỗi lần nhìn thấy anh nở nụ cười cô tuyệt nhiên cũng trở lên vui vẻ.

Từ khi trở về, hai người có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, thường xuyên đưa đón nhau nhiều hơn, dường như để nói hai người có thể ở bên nhau mỗi ngày ngoại trừ việc buổi tối ai về nhà nấy và chưa hoàn thành thủ tục kết hôn thì thông tin hẹn hò của hai người vốn dĩ đã được khá nhiều người để ý đến rồi.

Vậy nên đến chính bản thân hai người đều hoàn toàn không hề hay biết chuyện những tay săn annhr mong ngóng chụp được bức ảnh của hai người đến chừng nào. Buổi tối hôm nay cũng vậy, hai người kể từ khi sánh bước bên nhau cho đến khi vào nhà hàng dùng bữa tối đều có rất nhiều những ống kính máy ảnh dõi theo. Có lẽ đối với những loại chuyện này Đường Diệp khá quen thuộc, anh đương nhiên hiểu được bản thân hai người đã được rơi vào hoàn c ảnh chụp lén, nhưng anh lại ngầm cho phép họ làm điều đấy. Nên anh mới nhẹ nhàng nói với Thẩm Tuệ rằng anh muốn cùng cô nói chuyện yêu đương để làm cho cô mỉm cười.

Đường Diệp vốn không phải người khô khan, anh đương nhiên cũng đã trả qua một vài mối tình, để nói rằng không có kinh nghiệm yêu đương đối với anh mà nói là hoàn toàn không đúng sự thật. Vốn dĩ anh cùng Thẩm Dương trước kia khi cùng nhau học chung đều được mệnh danh là những nam thần đứng đầu của toàn khối. Những bạn học nữ theo hai người kéo dài thật dài. Thậm chí có những người chỉ cần vì anh được chào hỏi dù một lần thôi cũng sẵn sàng dâng hiến cho anh cả thời thanh xuân vườn trường tươi đẹp.

Nhưng những người như vậy nào được anh để ý vào tròng mắt như hiện tại nữa. Hiện tại có lẽ trong mắt anh chỉ có duy nhất một người, vậy mà anh chỉ có thể muốn cùng cô ấy nói chuyện yêu đương.

Thẩm Tuệ nhìn lên khuôn mặt của Đường Diệp nhẹ nhàng nói:

- Nếu đã là nói chuyện yêu đương, vậy anh nói cho em nghe xem vì sao anh lại không suy nghĩ em tham lam nữa.

- Vì lúc đó anh mơ hồ có nghe thấy người gọi tên anh, kéo anh ra khỏi một chiếc xe mới bị tai nạn, Anh thoáng cảm nhận được sự quan tâm và hốt hoảng trong lời gọi anh của cô gái ấy, vậy nên anh đã cố gắng dùng tất cả những gì có thể nhớ được để nhớ hương thơm trên người cô gái ấy.

- Sao em cảm thấy, anh đang lưu luyến cơ thể người ta hơn vậy.

- Vậy em trả lời cho anh, ba năm em làm người nhà họ Đường, anh cũng chỉ gặp em ba năm, vậy em rung động vì anh từ khi nào.

- Từ khi cùng nhau ăn bữa cơm tất niêm năm đầu tiên ấy, khi đó anh tặng em một chiếc khăn len màu trắng.

- Chiếc khăn đó vốn dĩ không phải dùng để tặng em.

- Em biết, khi đó anh vốn dĩ không hề muốn chấp nhận chuyện em được bước chân vào nhà họ Đường sống cuộc sống vinh hoa phú quý, có lẽ lúc đấy anh còn có suy nghĩ em bụng dạ tâm cơ khó lường.

Đường Diệp mở nụ cười gượng gạo, đương nhiên lời cô nói là đúng. Khi đó quả nhiên anh không thể tin tưởng cô. Huống hồ lần thứ tư khi hai người gặp lại đã là chuyện thừa kế tài sản rồi.

- Thẩm Tuệ, chúng ta hẹn hò đi. Là chính thức xác định quan hệ yêu đương vậy.

- Vậy anh bày tỏ lòng mình với em đi.

- Thật ra anh chỉ biết nói anh thích em. Anh không biết nên thể hiện như nào. Chuyện mua hoa hay quà đối với anh càng là một điều thật khó. Anh không biết sau này em có chê anh khô khan hay không vì trên thực tế chúng ta chênh nhau khá nhiều tuổi, suy nghĩ và tình cảm theo thế hệ cũng có phần khác nhau, nhưng anh luôn hi vọng chúng ta có thể hòa hợp với nhau giống như lúc này. Có được không?