Yêu Nào Có Sai

Chương 34: Con muỗi của cháu.



Ngày hôm sau cô lại đến Đường Tác tìm Đường Diệp để có thể cùng anh trút bầu tâm sự. Có thể dẹp tan được những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng mình. Cô kể lại từng chuyện nhỏ nhặt một cho Đường Diệp nghe và những suy đoán của mình nhưng anh lại mỏm cười ôm cô vào lòng và nói:

- Tiểu Tuệ, anh biết em rất lo lắng cho Trọng Nam, đáng lẽ em nên vui vì những người em biết nảy sinh tình cảm với cô ấy. Việc còn lại lúc này chỉ còn là lựa chọn của cô ấy mà thôi, ít nhất em đã có thể bỏ qua vấn đề thẩm định gia đình của nhà trai rồi đúng không?

- Cũng đúng. Nhưng em vẫn rất lo lắng.

- Thay vì điều đó, em nên lo lắng mấy hôm nữa chúng ta đính hôn rồi, em phải giữ gìn nhan sắc đẹp nhất đi được không?

Thẩm Tuệ nở một nụ cười thật ngọt ngào nhìn lên khuôn mặt Đường Diệp. Những đường nét nam tính của anh đương nhiên cô càng muốn nhìn ngắm anh thêm một chút, thời gian qua bản thân hai người đã dạn dĩ hơn trong mối quan hệ, cũng thường xuyên được đăng tải lên các mặt báo cho đến khi tuyên bố đính hôn.

Càng ngày Thẩm Tuệ càng xuất hiện ở nơi này nhiều hơn bởi chính bản thân cô cũng muốn đến đây xem rốt cuộc Huỳnh Lập có ở nơi đây hay không.

Để nói phải lựa chọn cho Trọng Nam một người bạn trai giữa Huỳnh Lập và cậu của mình. Cô đương nhiên cũng muốn cậu mình thoát ế, chỉ là cô cũng có điều lo lắng của riêng mình, cô lo sợ ông Thẩm sẽ không muốn Trọng Nam làm con dâu. Bản thân Thẩm Tuệ lo lắng chuyện thân phận Trọng Nam bởi vì chính trước đây mẹ cô cũng vì chuyện đó đến hiện tại vẫn nhất định không chấp nhận đi bước nữa. Thẩm Tuệ biết mẹ cô cùng ba cũng vẫn thường xuyên qua lại, chẳng qua là đến cái tuổi này rồi cũng không màng đến chuyện kết hôn nữa, chỉ cần yên yên ổn ổn sống cùng nhau, yêu đương hẹn hò lén lút đôi khi cũng là một chuyện rất thú vị.

Thẩm Tuệ ngồi yên vị trong lòng Đường Diệp trên chiếc ghế xoay trong phòng làm việc, đầu cô ngả vào khuôn ngực rắn chắc của anh, đôi tay nhẹ nhàng vòng qua eo của anh, thở dài lặng lẽ ngồi yên vị như thế. Đường Diệp cũng nhẹ nhàng ôm cơ thở dài, anh tâm tư không nhiều bằng cô, nhưng thời gian này cô có quá nhiều mối bận tâm rồi, không còn quan tâm nhiều đến anh nữa. Thậm chí còn không quan tâm đến chuyện cô vì bận thân của mình bỏ đói anh đến nửa năm nay.

Đã có những khi anh cố gắng ủy khuất nói với cô nhưng Thẩm Tuệ cũng chỉ ậm ờ giả vờ như mắt không thấy tai không nghe, nhưng hiện tại quả thực anh có vô số suy nghĩ trong lòng, kiểu gì cũng phải chiếm được lợi lộc từ cô mới chịu.

Bàn tay của Đường Diệp nhẹ nhàng luồn qua gấu áo của Thẩm Tuệ, nhẹ nhàng xoa lên eo cô, thấy Thẩm Tuệ không ngây người anh cũng mặc kệ, ngồi như vậy ôm cô thật lâu cho đến khi cả căn phòng yên lặng, hơi thở cô nhẹ nhàng đều đều khiến Đường Diệp mặt thật tình đen thui lại. Vốn dĩ anh còn đang muốn lợi dụng cơ hội ôm ấp yêu thương cô, vậy mà hiện tại lại cứ như này ôm anh yên tâm chìm trong giấc ngủ. Cô có biết bản thân anh hụt hẫng như nào không.

Đường Diệp tức giận rồi, anh thật không thể chấp nhận cô gái này được nữa. Anh nhẹ nhàng ôm cô đứng ậy bước chậm vào căn phòng nghỉ nơi phía sau, ném mạnh cô xuống chiếc giường êm ái đó khiến Thẩm Tuệ cũng không còn ngủ ngon lành được nữa mà phải thức dậy. Thẩm Tuệ mở mắt nhưng khuôn mặt cũng có chút bất mãn nhìn lên khuôn mặt của Đường Diệp. Thật lâu cô mới có thể có một giấc ngủ yên ổn trong lòng anh, vậy mà anh đang làm cái gì vậy, anh ném cô xuống giường sao.

- Anh

Câu nói dang dở còn chưa thốt ra khỏi miệng cả cơ thể cô đã bị Đường Diệp đè nén xuống, dùng chính miệng mình áp sát lại môi cô không cho cô có thời gian phản kháng. Bản thân anh là đàn ông, vậy mà liền một mạch nửa năm bị cô cấm dục lần này anh quyết không để yên cho cô, buộc cô phải chiều lòng anh một lần.

Sau khi cơn kích tình qua đi, Đường Diệp nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ ấm áp trong lòng mỉm cười chìm sâu vào giấc ngủ.

Khi hai người tỉnh dậy, thời gian đã trôi thẳng đến tận chiều. Thẩm Tuệ trong lòng có chút tức tối nhưng vẫn hiểu được cảm xúc của anh. Nhưng cô không thể tỏ ra hiền lành mãi được, cô trước đây bị anh ức hiếp đủ nhiều hiện tại cô muốn bản thân cô mới là người áp đặt mọi việc ép anh phải làm theo.

Tỏ vẻ hờn dỗi rồi dời khỏi Đường Tác khiến người đàn ông kia không ngờ hai người vừa gần gũi nhau xong cô liền tỏ ra như vậy. Rõ ràng anh mới là người thiệt thòi cơ mà.

Thẩm Tuệ sau khi dời khỏi Đường Tác liền trở về biệt thự, lúc này có lẽ mọi người cũng đang chuẩn bị bữa tối rồi. Nhưng bữa tối ngày hôm nay với nhà họ Thẩm rất đặc biệt vì có rất nhiều người đến cùng gia đình họ ăn cơm. Người đàn ông trung niên mặc trên mình bộ tây trang gọn gàng cô đương nhiên biết, cũng từng vài lần bắt gặp ông đến đón mẹ mình tan làm, chỉ là chưa một lần lớn tiếng gọi ông là ba.

Ngoài ra, còn có hai người nữa đang xoay quanh bàn bếp, hôm nay Thẩm Dương cũng đưa Trọng Nam về, cô không biết chuyện gì đã sảy ra, chỉ là mới có hai hôm dường như mối quan hệ của hai người đã thay đổi.

Sáu người cùng ngồi trên bàn ăn, ông cụ cũng chẳng hề lên tiếng nói một câu nào cũng chẳng hề động đũa. Lúc này Thẩm Tưởng Lê cùng Thẩm Dương nhìn nhau với ánh mắt giống như đã có sự thông đồng chuẩn bị từ trước, cuối cùng liền bắt đầu cùng nhau lên tiếng.

- Ba, đây là Khải Phong, là ba của Tiểu Tuệ, lần này con đưa anh ấy về gặp ba.

- Ba, đây là Trọng Nam, bọn con xác định quan hệ rồi, con đưa em ấy về gặp ba.

Bàn ăn lại tiếp tục yên lặng, Thẩm Tuệ không nói câu gì, nói cho cùng phận con cháu như cô nói gì được chứ, cô đâu được quyền đồng ý với phản đối được đâu. Ông cụ nhìn thái độ của cô sau đó nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tiểu Tuệ biết hết rồi sao?

Thẩm Tuệ nhìn lên ánh mắt của ông ngoại không biết lên nói điều gì, nói biết cũng không nên vì cô biết nhưng hai người kia đâu có nói với cô họ công khai thừa nhận đâu. Còn nếu nói không biết thì lại càng không đúng, cô có mắt có nhìn thấy, có tai, có nghe thấy, biết trả lời như nào được vào giờ phút này cơ chứ.

- Thôi, ăn cơm đi.

Cả nhà liền yên bình ăn bữa cơm cho đến khi gần xong liền nghe ông cụ Thẩm bắt đầu lên tiếng.

- Năm đó, ta không hề có ý chê trách nhà cậu nghèo, ta chỉ lo lắng hai đứa còn quá trẻ, để rồi sao con bé mười sáu tuổi đã sinh ra Tiểu Tuệ, thật ra đến bây giờ nếu hai đứa đã ở bên nhau thì cứ như vậy đi, hơn nửa đời người rồi còn muốn đám cưới linh đình ông cụ như ta cũng có đôi chút mất mặt. Còn về phía của Thẩm Dương, ta vui lắm, Trọng Nam ngoan ngoãn, lại nấu ăn hợp ý ta, chỉ là ta lo lắng, nếu con bé về đây sinh sống liệu ba mẹ con bé có ổn định được không, hai đứa cứ từ từ bàn bạc giải quyết với nhau là được. Vậy thôi, mấy đứa ăn tiếp đi nhé. Còn nữa, còn cháu nữa, lần sau bảo con muỗi của cháu đừng có cắn vào cổ, ầy già cái nhà này chỉ có mình ta không yêu đương nữa thôi.