Yêu Nghiệt Quay Về: Giả Ngốc Vương Gia, Tiểu Kiều Thê

Chương 37: 37: Bắc Lăng Thành Nguy Cơ



" Các ngươi muốn chạm vào nàng có hỏi qua ý kiến của bản thái tử chưa? "

Tần Mặc Uyên rút ra Nguyệt Hồn kiếm đã giấu sẵn dưới bàn đứng lên ánh mắt không mang chút cảm xúc nhìn xuống dưới đại điện.

Xích Tiêu quốc hoàng đế nhìn thấy hắn đứng lên liền trừng lớn mắt.

" Sau lại như vậy không phải ngươi trúng độc hay sao!! "

Giản Ly đảo mắt nhìn qua bọn họ đột nhiên cười một cái diễm lệ vô song, đứng dậy ôm lấy Tần Mặc Uyên mềm mại ngọt ngào lên tiếng.

" Sau lại không thể bản Y Tiên còn rất khinh thường ngươi cái này vô dụng dược biết không, hiện tại người trúng độc không phải chúng ta mà là các ngươi!! "

Giản Ly vừa dứt lời Phi Vũ quốc Xích Tiêu quốc người liền bịch bịch bịch ngã xuống đất, chỉ còn lại binh lính đang bao vây đại điện kinh hãi không biết làm sao bây giờ.

Giản Diễm cũng đứng dậy một tay ôm eo Tiêu Tuyết cười khanh khách.

" Các ngươi không biết muội muội của bản thái tử là Y Tiên hay sao, khua môi múa mép nhiều như vậy không biết mất mặt sao? "

Bắc Đường mang theo mấy trăm Long Kỵ quân xông vào đại điện đem tất cả đều bao vây lên đi lại quỳ xuống trước mặt Tần Mặc Uyên lớn tiếng nói.

" Long Kỵ quân cứu giá chậm trễ mong điện hạ tha tội!! "

" Không có gì, đều giải quyết đi? "

" Long Kỵ quân đã sử lý hết mấy vạn quân ở ngoài kinh thành, đem hoàng cung đều bao vây lại một con ruồi cũng không thể bay qua được điện hạ yên tâm "

" Nga! hiện tại đem ở đây Phi Vũ quốc cùng Xích Tiêu quốc người đều bắt lấy! "

Tần Mặc Uyên vun tay quát lên trong Long Kỵ quân liền cùng binh lính của Phi Vũ quốc và Xích Tiêu quốc chém giết thành một đoàn.

" Nga! màn kịch tuyệt vời như thế trẫm nhìn thật vui vẻ "

Tần Nghiêm dựa vào vào ghế trong tay cầm ly rượu bộ dáng lười nhác không chút để ý.

" Người đâu không nghe thấy lúc nãy có người muốn chiếm Đông Ly quốc chúng ta sao? lên bắt lấy bọn chúng cho bản thái tử!! "

Giản Diễm giọng nói lạnh lùng vang lên, bên ngoài điện quân lính mang theo từ Đông Ly liền rút kiếm xông lên, rất nhanh liền đem Phi Vũ quốc Xích Tiêu quốc người đều bắt lấy.

Trận chiến loạn trong hoàng cung Tích Nguyệt quốc cứ thế chấm dứt.

" Chậc chậc!.

vừa nãy không phải còn lớn tiếng hô hào sao? hiện tại như thế nào thành chó nhà có tang vậy "

Tần Nghiêm rất không khách khí châm chọc từ trên ghế đứng dậy bước đi xuống dẫm lên đầu Phi Vũ quốc hoàng đế.

" Nghe nói năm đó ngươi hợp tác với Long Thần vệ và Chu Thái Nghi kia bắt đi Nhã phi, trẫm rất tức giận, các ngươi mỗi cái đều chờ trẫm lột da róc xương đi!! "

Tần Nghiêm đá văng Phi Vũ quốc hoàng đế bước chân đi ra khỏi đại điện.

" Thái tử giải quyết đi, ta tới Đông Ly quốc bạn già sắp tắt thở rồi "

Giản Ly:"!.

"

Giản Diễm:"!.

" không đến nỗi đó đâu được chứ!

" Long Kỵ quân nghe lệnh!! đem tất cả bọn họ nhốt vào đại lao, Phi Vũ quốc và Xích Tiêu quốc hoàng đế giao cho Đông Ly quốc thái tử!! "

" Rõ!! "

" Ngây ngốc làm gì, bắt lấy hai con cẩu kia cho bản thái tử!! trở về Đông Ly!! "

" Rõ thưa điện hạ! "

Giản Diễm, Tiêu Tuyết và Đông Ly dẫn quốc quân lính mang theo Phi Vũ quốc và Xích Tiêu quốc hoàng đế nhanh chóng rời đi.

" Tướng công ta đi trước "

Giản Ly cong môi cười nhìn Tần Mặc Uyên hôn lên mặt hắn một cái xoay người rời đi.

" Ta giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tới tìm nàng "

Tần Mặc Uyên bắt lấy cánh tay Giản Ly nhìn nàng nói. ngôn tình ngược

" Bổn công chúa chờ! "

Giản Ly kiêu ngạo bộ dáng hơi quay đầu nhìn lại nhếch môi cười nói sau đó liền rời đi.

Người trong đại điện hoàn toàn ngây ra rồi, một đám bị bỏ qua một bên.

Đông Ly quốc Bắc Lăng thành!.

Giản Trì đứng trên tường thành cười lạnh nhìn xuống phía dưới, hừ chỉ một ngày Đông Ly quốc liền mất một tòa thành trì, nếu không phải nữ nhi nói trước hiện tại e rằng Đông Ly đã mất một nửa rồi!!

" Bệ hạ dược công chúa đưa cho chúng ta bỏ vào hỏa pháo rất hiệu quả, bắn một cái không bị nổ chết chính là trúng độc chết "

" Hừ, dám chạy tới gây sự lần này trẫm không rút xương của bọn họ, tên trẫm sẽ đảo ngược lại! lên giết!!! "

Giản Ly và Giản Diễm mang theo quân lính từ đường tắc nhanh chóng đuổi về Bắc Lăng thành.

" Hừ, thế nhưng vẫn bị cắn mất một tòa thành "

Giản Ly ngồi trên lưng ngựa ánh mắt lạnh lẽo bóp nát mảnh giấy trong tay.

" Long Thần vệ rất mạnh còn có Phi Vũ quốc và Xích Tiêu quốc quân đội, chúng ta bị mất một tòa thành đã may mắn, nếu không có chuẩn bị trước lúc này chắc đã mất một nửa giang sơn đi "

" Đi nhanh chóng trở về!! "

" Đi! "

Tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, gây lên một trận mưa bụi, đuổi về Bắc Lăng thành.

" Thông báo cho ảnh vệ ra tay đi "

Giản Ly quay qua nhìn Tiêu Tuyết lạnh giọng nói, trong tay roi vun lên con ngựa không ngừng chạy như điên về phía trước, nàng đang bất an, cho dù đã sớm có chuẩn bị, Giản Ly vẫn sợ hãi sẽ mất đi bọn họ.

" Rõ! "

__ __ _ __ __ _

Bắc Lăng thành bên dưới chân thành U Ly ảnh vệ ẩn giấu trong quân đội của Long Thần vệ nhận được mệnh lệnh nhanh chóng ra tay tàn sát Long Thần vệ người.

Nhất thời tạo ra một trận hỗn loạn, Giản Trì liền nhân cơ hội xông lên, chiến trường chính là một mảnh máu tanh, thi thể đầy đất, máu tươi thành dòng.

" Nhanh lên ổn định cho bổn chủ!! "

Long Thần vệ chủ nhìn thấy trận doanh hỗn loạn liền tức giận quát lớn.

" Tên già ngu ngốc trẫm không đi tìm ngươi, ngươi lại tự vác xác đến cho trẫm chém!! "

Giản Trì vung kiếm lên, lớn tiếng nói, bộ dáng giết địch cực kỳ hăng hái.

" Bổn chủ ngu ngốc thì Giản Trì cũng không kém, năm đó chính là bổn chủ thiết kế làm nữ nhi của ngươi mất tích haha "

Long Thần vệ chủ cũng không tức giận khiêu khích nhìn Giản Trì nói.

" Hừ, người tới không nghe con cẩu kia sủa cái gì sao lấy đầu hắn cho trẫm!! lên giết!! "

Giản Trì trực tiếp xông vào một đám quân lính không ngừng ra tay chém giết, phó tướng quân đi theo bên cạnh hắn trái tim run lên muốn rớt ra ngoài, hoàng thượng của ta ơi ngài đừng có đột nhiên làm động tác nguy hiểm được không!! nhưng mà ta cảm thấy hưng phấn là như thế nào, máu trong người giống như sôi trào!!!!

" Bảo vệ hoàng thượng!!!! "

Bầu trời đã bắt đầu sập tối nhưng Đông Ly quân đội vẫn hừng hực khí thế, bọn họ có thứ phải bảo vệ, chính là cả quốc gia ở đó còn có người thân của bọn họ, cho dù phải ngã xuống bọn họ cũng phải cầm chặt vũ khí trong tay.

Giản Trì biết rõ bọn họ đang lâm vào yếu thế, nếu trước buổi chiều ngày mai nữ nhi hắn còn chưa trở lại e rằng hắn cũng phải chôn thây nơi này!! hắn nhìn bên cạnh bản thân quân lính ngã xuống ánh mắt xung huyết, hắn không cho phép kẻ nào dám phạm đến người của hắn!!!

" Giết!! "

Giản Trì hét lớn, ánh mắt phát lạnh điên cuồng xông về phía trước, Đông Ly quân mỗi người trái tim nhảy giống như không cần mạng rồi xông về phía trước, đây là quốc gia của họ bọn họ cần thiết phải bảo vệ cho dù có mất đi tính mạng!!!

" Giếttt!! "

Phó tướng quân Đông Ly quốc rống lên, giao chiến càng lúc càng kịch liệt.

__ __ _ __ __ _

Giản Ly đuổi tới đã là buổi trưa hôm sau, dưới chân Bắc Lăng thành vẫn không ngừng chém giết thi thể khắp nơi, khói pháo lượn lờ mốt mảnh thê lương, khi nàng rời đi nơi này vẫn còn xanh thẳm cỏ dại hiện tại liền hoang tàn, Giản Ly trong lòng bùng nổ một cổ lửa giận không thể áp chế được làm chính nàng cũng muốn nghẹt thở.

Nàng nhìn thấy phụ hoàng mệt mỏi bộ dáng lại chống đỡ quyết đoán kiên cường cùng một đám người đánh nhau liền đoạt lấy cung tên của quân lính bên cạnh không chút do dự nâng lên, dây cung bị kéo căng mũi tên gào thét xé gió bay thẳng về phía kẻ đứng phía sau Giản Trì.

Mũi tên đột nhiên lao đến giết chết kẻ thù đứng phía sau Giản Trì kinh ngạc nhanh chóng lấy lại tinh thần vung kiếm lên chống đỡ mũi kiếm đang đâm về phía bản thân.

" Giết cho bổn công chúa!!! "

Giản Ly vung tay lên lạnh nhạt vô tình rung động thiên hạ.

" Giếttt!! "

Đông Ly quân phía sau nàng kích động gào thét xông lên, Long Thần vệ Phi Vũ quốc Xích Tiêu quốc quân đội một lần nữa rơi vào hỗn loạn bởi vì phía sau đột ngột xông tới quân đội.

Giản Trì quân đội bên kia rốt cuộc có thời gian để thở một hơi, công chúa đã trở về rồi!! đây là thần của bọn họ mà!!! Đông Ly quốc người liều lĩnh điên cuồng sùng bái Giản Ly, một năm rưỡi ở Đông Ly quốc Giản Ly hoàn toàn chiếm được sự yêu thích của trên dưới người Đông Ly quốc, bệnh dịch vừa xuất hiện bị nàng giải quyết, lũ lụt cũng bị nàng giải quyết, thiếu lương thực cũng bị nàng giải quyết, hơn nữa Giản Ly là sẽ cười đáng yêu ngọt như đường lại lạnh nhạt vô tình mỹ nhân hoàn toàn chiếm lấy sực yêu quý của bọn họ.

Một đám người hoàn toàn hồn nhiên bỏ qua thái tử điện hạ của bọn họ, không, phải nói là từ đầu đến cuối bọn họ trong mắt chỉ thấy một mình Giản Ly!!!

" Muội muội ở đó rất nguy hiểm ca ca lên cho "

Giản Diễm thấy nàng cầm kiếm muốn xông vào liền ngăn lại, dù thế nào muội muội cũng là nữ nhi a cần phải bảo vệ bảo vệ, muội muội đi vào chiến trường bị thương phải làm sao bây giờ a.

" Được thôi "

Giản Ly mặt đầy ý cười nhìn Giản Diễm nói, Giản Diễm có chút nghi hoặc muội muội hôm nay như thế nào dễ nói chuyện như thế? tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Giản Diễm vẫn nhanh chóng dẫn quân xông vào.

" Tiểu Tuyết nhi đi giúp ca ca ta đi kìa "

Giản Ly quay đầu nhìn Tiêu Tuyết cười nói, bọn họ đi hết nàng mới có thể làm việc được.

" Tiểu thư!.

"

" Được rồi ta biết tự bảo vệ bản thân "

" Vâng tiểu thư "

Tiêu Tuyết thúc ngựa nhanh chóng đuổi theo sau Giản Diễm.

" Các ngươi cũng đi "

Giản Ly quay đầu nhìn phía sau nàng quân lính nhếch môi nói.

" Công chúa!.

vâng "

Đứng đầu quân lính phía sau còn muốn nói không đồng ý bọn họ phải bảo vệ an toàn của công chúa, nhưng là nhìn thấy nàng ánh mắt vẫn cúi đầu đồng ý, một đám người tức giận xông vào chiến trường phía trước, làm đám cẩu này chạy đến gây sự giết chết các ngươi!!!

Giản Ly ngồi trên lưng ngựa vuốt ve Nguyệt Phách kiếm nhất thời trong mắt lóe lên thị huyết rút kiếm sử dụng khinh công xông về phía Long Thần vệ chủ đang nhàn hạ ngồi trong kiệu.

" Keng! "

" Trấn Quốc công chúa đánh lén không tốt đâu "

Long Thần vệ chủ rút kiếm đỡ được một chiêu của Giản Ly, chiếc kiệu vỡ vụn thành từng mảnh.

" Bổn công chúa không hề đánh lén mà là quanh minh chính đại đánh!! "

Giản Ly vừa dứt lời liền xông về phía Long Thần vệ chủ, âm thanh binh khí không ngưng va vào nhau, Giản Ly kiếm cùng Long Thần vệ chủ kiếm ma sát vào nhau trực tiếp cọ ra tia lửa.