Yêu Người Say Đắm

Chương 6



Sau khi trải qua sự hiểu lầm tối hôm đó, tình cảm của tôi và Lục Thời cũng càng ngày càng tốt.

Tôi còn đến công ty làm việc, chủ yếu là phụ trách việc kết nối với nước ngoài của công ty, đúng lúc có thể áp dụng những gì đã học, cũng có thể nâng cao năng lực tiếng Anh của tôi.

Lục Thời cũng đã có nhận thức mới về năng lực ngoại ngữ của tôi.

Anh thường sẽ mua một ít quà cho tôi, trong cuộc sống bình thường luôn tràn đầy sự ngạc nhiên.

Cuối tuần có thời gian, anh đưa tôi ra ngoài chơi, chúng tôi từng ở nhà trọ tư nhân yên tĩnh bên ngoài, cũng từng ở lều vải khiến tim người ta đập thình thịch, còn từng ở nhà gỗ có phong cách riêng.

Dưới ánh nắng chiều, hai bóng người kéo tay nhau kéo ra rất dài.

Tôi cũng đã thay đổi rất nhiều, tự mình xuống bếp nấu món anh thích ăn.

Ngày sinh nhật anh, tôi đã đặt làm một chiếc cà vạt thủ công tặng cho anh.

Anh mở ra, nhướng mày.

“Tặng cà vạt à?”

“Ừm, anh không thích à?”

Anh buông xuống, ôm tôi từ phía sau: “Sao lại không thích chứ? Nhưng mà anh nghe nói ý nghĩa của việc tặng cà vạt là muốn trói lấy đối phương mà? Vậy nên, ý của em là quãng đời còn lại đều muốn trói lấy anh à?”

Tôi bị anh nói đến mức mặt nóng lên, cũng không chịu thừa nhận.

“Chỉ là một chiếc cà vạt tôi, anh còn có thể nghĩ nhiều như vậy à? Có phải sức tưởng tượng hơi phong phú không?”

“Là anh tưởng tượng phong phú, hay là tim của người nào đó đang đập loạn?”

Tay của anh không biết đã đến vị trí trước ngực tôi từ lúc nào, cảm nhận được nhịp tim của tôi.

“Hừ, bỏ em ra, em phải xuống lầu rồi.”

Vừa đi được một bước thì đã bị anh túm lại, cưỡng hôn.

*

Vốn cho rằng, cuộc sống của tôi và Lục Thời sẽ luôn hạnh phúc vững bước như vậy.

Không ngờ ba tháng sau, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Ở quán cà phê, tôi gặp được Tống Tư.

“Có thể nói chuyện không?”

Tôi sửng sốt giây lát, gật đầu: “Ngồi xuống nói đi.”

Tôi và Tống Tư ở công ty gần như không chạm mặt.

“Tôi chuẩn bị từ chức rồi.”

“Từ chức?”

Kỳ quái hơn là, vì sao cô ta phải nói chuyện này với tôi.

“Đừng giả vờ nữa, mấy người khác kinh ngạc rất bình thường, nhưng cô có gì mà kinh ngạc chứ? Ai mà không biết là cô muốn dồn ép để tôi đi.”

Tôi: “...”

Tôi muốn dồn ép cô ta hồi nào?

Ở công ty, tôi với cô ta gần như là nước sông không phạm nước giếng.

“Tôi bị cả công ty nhắm vào, ghét bỏ, chẳng lẽ không phải do cô làm?”

Vẻ mặt tôi mù mờ, cũng cảm thấy chả hiểu ra sao.

“Nhất định là cô hiểu lầm chuyện gì rồi, tôi chưa bao giờ ám chỉ ai nhằm vào cô cả.”

Tôi vừa cẩn thận nhớ lại cốt truyện, từ lúc Tống Tư bắt đầu vào công ty quả thật có đồng nghiệp không ưa cô ta, bởi vì trình độ học vấn của cô ta không hề cao, rất nhiều người cho rằng cô ta đi cửa sau để vào công ty, trong lòng rất phẫn nộ, âm thầm tẩy chay cô ta.

“Cô dám thề không phải cô không.”

“Tôi dám, tuyệt đối không phải là tôi.”

“Cà phê mà hai cô gọi đây, mời dùng.”

Chúng tôi không chú ý tới, chúng tôi không biết người đeo khẩu trang đưa cà phê lớn đã sớm quan sát chúng tôi.”

“Cà phê này, mùi vị có chút không đúng…”

“Chóng mặt.”



Đợi đến khi chúng tôi tỉnh lại thì đã bị trói lại trong một nhà máy bỏ hoang.

“Tỉnh rồi à?”

Khi tôi vừa khôi phục ý thức, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Trần Cường đến gần phóng to của Trần Cường, cả người tôi đều run rẩy.

Tôi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Trần Cường, anh đang làm gì vậy?”

“Hừ, làm gì à? Con đĩ này, rõ ràng là đang yên đang lành với tao, còn đồng ý ly hôn với thằng chồng mày, đảo mắt một cái mà mày đã như biến thành người khác rồi, hờ hững với tao, cũng không ly hôn, trêu đùa tao vui lắm đúng không, có biết ông đây đã vì cái cây rụng tiền là mày mà tốn bao nhiêu công sức không?”

“Chát!”

Trần Cường tàn nhẫn tát một cái thật mạnh vào mặt tôi, lại đá vào bụng tôi một cái.

Mặc dù tôi bị tát đau điếng, nhưng giây phút này càng bị chọc giận hơn.

Tôi ngẩng đầu lên.

“Cuối cùng anh cũng lòi mặt chuột rồi à? Tiếp cận tôi chính là vì lừa tiền đúng không? Khốn kiếp, rác rưởi của xã hội.”

“Mẹ nó, sắp chết đến nơi rồi mà còn dám mắng tao.”

Hắn cầm cục đá bên cạnh lên đập vào đầu tôi.

Tôi ngã xuống đất, cảm thấy trán bị rách một lỗ, có chất lỏng màu đỏ chảy ra.

Đầu óc tôi choáng váng, sức lực cả người cũng giống như bị rút đi, động đậy cánh môi.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Tao ấy, tiếp cận mày là vì tiền, bây giờ bắt cóc mày đương nhiên cũng là vì tiền, bây giờ tao sẽ bảo chồng mày đưa năm triệu tới, không không tao sẽ lập tức giết chết mày.”

Hắn nói xong thì ngồi xuống, lấy điện thoại của tôi, tìm số của Lục Thời rồi bấm gọi.

“Anh Lục này, vợ của anh đang trong tay tôi, muốn cứu cô ta thì lập tức mang năm triệu tiền mặt đến nhà máy bỏ hoang ở phía Tây thành phố, đúng rồi, tuyệt đối đừng báo cảnh sát, nếu không tôi lập tức giết con tin.”

Nói xong, hắn lại bóp cằm tôi, ép tôi lên tiếng.

“Kêu một tiếng cho chồng mày nghe đi.”

Tôi đau đến mức phát ra tiếng nghẹn ngào.

Tôi nghe thấy giọng nói căng thẳng của Lục Thời.

“Đừng làm hại cô ấy, tôi sẽ đưa tiền tới theo yêu cầu.”

Trần Cường hài lòng cất điện thoại: “Nghe thấy chưa, chồng mày quan tâm mày lắm đó.”

Tôi nhìn Tống Tư cũng bị trói lại ở trong góc, rõ ràng là cô ta đã bị cảnh này dọa sợ rồi.

“Vậy thì anh còn bắt cóc cô ấy làm gì?”

“Tao đã bí mật quan sát rồi, nó và chồng mày cũng có quan hệ, lát nữa tao sẽ bảo nó chọn một người giữa hai đứa mày, năm triệu nhưng chỉ có thể đưa một người đi thôi, xem xem nó đưa ai đi.”

“Có ý gì?”

Lục Thời và Tống Tư? Bọn họ có liên lạc riêng? Sao tôi không biết?

Tống Tư bị chặn miệng, lắc đầu thật mạnh.

“Tao đã ngồi chờ ở cửa công ty bọn mày hai tháng, tao đã nhìn thấy hai lần, con nhỏ này ngồi ghế phụ xe của chồng mày, ngoại trừ mày và nó, tao chưa từng nhìn thấy đứa con gái nào khác ngồi xe của chồng mày.”

Tôi nghe vậy thì kinh ngạc.

Lục Thời có bệnh sạch sẽ, nếu không phải là người thân cận thì anh chưa bao giờ mang theo, càng khỏi nói để người khác ngồi ở ghế phụ.

“Kinh ngạc lắm đúng không, mày cũng không biết à? Nhưng mà ta lại cảm thấy bình thường, chồng mày tốt nghiệp trường danh giá, như bây giờ thì càng muốn gì được nấy, còn mày thì sao, chơi bời lêu lổng, còn suýt nữa cắm sừng nó, nó dần dần rời xa cũng đúng.”

“Câm miệng.”

Mãi đến khi tôi kêu lên hai chữ “Câm miệng”, tôi mới cảm thấy giờ phút này, trái tim tôi bắt đầu đau đớn.

*

Lục Thời chạy tới đúng giờ, nhưng Trần Cường lại không cho anh đi lên, đẩy tôi và Tống Tư đi đến rìa tầng hai rộng mở.

Thấy chúng tôi có hai người, Lục Thời rất kinh ngạc.

“Sao lại có hai người?”

Trần Cường cười một cách ranh mãnh: “Đông người không vui hả? Tổng giám đốc Lục, mang tiền đến chưa? Mở ra cho tao xem.”

“Mang đến rồi, anh phải thực hiện lời hứa, thả người.”

Lục Thời mở vali ra, bên trong là tiền mặt được xếp chỉnh tề.

“Tao thích người giữ chữ tín như Tổng giám đốc Lục đấy, nhưng tao quên nói cho mày biết, với năm triệu, mày chỉ có thể đưa một người đi thôi, trong hai người này, mày muốn đưa ai đi?”

“Anh chơi xấu à? Đã nói là năm triệu thả người, bây giờ lại nói với tôi là chỉ thả một người?”

“Tao đã nói là tao quen, mày tức giận lắm à, nhưng ta vẫn sẽ khiến mày tức giận hơn, thời gian quý giá, tao cho mày mười giây suy nghĩ, rốt cuộc mày chọn đưa ai đi. Nếu không, tao sẽ đẩy cả hai xuống, mày sẽ chẳng cứu được ai cả.”

Lục Thời lấy điện thoại ra.

“Bây giờ tôi gọi điện bảo người đưa thêm năm triệu đến, tôi muốn đưa hết cả hai đi.”

“Đừng nhúc nhích, tao không còn thời gian nữa đâu, còn nói nữa thì dù là mười triệu mày cũng không có cách nào mang đi một ai đâu.”

“Mười, chín…”

“Vậy nên, Tổng giám đốc Lục, rốt cuộc mày chọn cứu ai? Vợ mày, hay là nữ nhân viên xinh đẹp của mày?”

Lục Thời phẫn nộ quát: “Trần Cường, anh đừng có phát điên.”

“Đồ khốn, dựa vào cái gì mà bắt cóc tôi? Tôi không có chút quan hệ nào với họ cả.”

“Năm, bốn…”

“Hai tụi mày căng thẳng quá, chân cũng run như cái sàng rồi, có phải là tò mò rốt cuộc Tổng giám đốc Lục sẽ chọn ai không? Không, không phải tò mò, là sợ hãi nhỉ, sợ mình không được chọn, cứ như vậy mà chết đi nhỉ.”

“Ba, hai…”

Tôi cắn chặt đôi môi đang run rẩy: “Đồ điên này anh sẽ chết không yên lành.”

“Tôi chọn Tống Tư.”



Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm rồi, môi hơi mở ra, không thể tin được mà nhìn Lục Thời.

Trần Cường dùng sức bóp sau gáy tôi, giễu cợt nói: “Mày không chọn Hứa Miểu mà chọn người còn lại à?”

“Ha ha, quyết định của Tổng giám đốc Lục thật sự nằm ngoài dự đoán của tao.”

“Nghe thấy chưa? Tổng giám đốc Lục không chọn người vợ là mày mà đi chọn nhân viên của nó.”

“Nhìn dáng vẻ trắng bệch của mày này, là vì không thể chấp nhận hay là sợ hãi thế?”

“Mày, bây giờ để tiền vào cốp xe của tao.”

Lục Thời làm theo, bỏ tiền vào cốp xe.

Trần Cường cầm chặt điều khiển từ xa, kéo Tống Tư đi xuống.

“Bọn mày tuyệt đối đừng di chuyển, động đậy một cái thôi, tao lập tức cho mày nổ chết.”

Tôi hiểu rồi, hôm nay Trần Cường không có ý định để tôi sống rời đi.

Chờ đến khi hắn thành công rời khỏi đây, hắn chắc chắn sẽ dẫn nổ, khiến tôi nổ chết ở đây.

Lục Thời cảnh cáo: “Trần Cường, anh đừng làm loạn, nếu như anh dần nổ thì đời này cũng tiêu luôn.”

Tôi nhìn thấy Lục Thời căng thẳng nhìn về phía tôi, nắm đấm siết chặt.

Anh căng thẳng gọi tên tôi.

“Hứa Miểu.”

Tôi cũng nhìn vào mắt anh, lặng lẽ nói: Lục Thời, không phải anh từng nói, tha thứ cho những gì em đã làm trước kia sao? Không phải đã nói sau này chúng ta sẽ sống thật tốt sao?

Nhưng vì sao, cuối cùng anh lại chọn người khác?

Tôi không kịp nghĩ quá nhiều nữa, Trần Cường đã kéo Tống Tư xuống lầu, đi đến bên xe, giơ đồ dẫn nổ lên.

“Hứa Miểu.”

Tôi nghe thấy Lục Thời gọi tôi một cách tê tâm liệt phế.

Một tiếng ầm vang lên, cuối cùng tôi không có cách nào suy nghĩ được nữa.

Tòa nhà đổ nát một mảnh…