Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 59: Âm thầm bảo vệ



Đêm khuya,không khí dần lạnh đi ẩn trong màn sương mù dày đặc,nhiệt độ ẩm thấp có hơi se lạnh.

Những cánh hoa dã quỳ bắt đầu rơi xuống đất.

Một chiếc xe công vụ chạy xuyên qua màn sương mù dày đặc,phía sau là một chiếc xe bảo mẫu đang gần đuổi sát cận kề.Hai chiếc xe rượt nhau trong màn đêm chỉ lộ ra hai ánh đèn,tựa như hai con đom đóm đang rong ruổi trên đường.

Chiếc xe công vụ phía trước chạy nhanh như bay chỉ để lại cơn gió lạnh lẽo phía sau,chiếc xe không hề giảm tốc mà càng ngày càng tăng tốc nhanh hơn trước,thoáng chốc đã biến mất trong màn sương mù cách xa chiếc xe bảo mẫu.

****

Chiếc xe bảo mẫu lạc trong màn sương mù dày đặc.Kẻ cầm đầu không nhịn được,đập mạnh lên vô lăng mà gào rít:

– Chết tiệt,thế mà lại để bọn nó chạy thoát.

Người đàn ông ngồi phía sau,ánh mắt nhàn nhạt quét qua gương chiếu hậu,ngón tay thon dài khẽ miết lấy lưỡi dao sắc bén,giọng trầm khàn vang lên:

– Không sao,thời gian còn dài,hiện tại đả động tới cảnh sát cũng không có lợi cho chúng ta!

Trong màn đêm,lộ ra nụ cười có chút quỷ dị.Xem ra,có người vẫn là không nhịn được mà muốn hành động rồi.

****

Không khí trong chiếc xe công vụ không được tốt lắm.

Ngồi ở ghế phụ Vương Quý nhìn về phía sau,không còn nhìn thấy chiếc xe kia nữa,xa xa chỉ là màn sương mù dày đặc.Con đường này đang hướng về Lạc Thành.

****

Không khí trong chiếc xe công vụ không được tốt lắm.

Ngồi ở ghế phụ Vương Quý nhìn về phía sau,không còn nhìn thấy chiếc xe kia nữa,xa xa chỉ là màn sương mù dày đặc.Con đường này đang hướng về Lạc Thành.

Vương Quý khẽ liếc qua Phương Tư Nam khẽ thở dốc:

– Đội trưởng,chúng ta có bị theo dõi nữa không?

Phương Tư Nam ngồi ở vị trí lái xe,sắc mặt lạnh lẽo nhìn gương chiếu hậu:

–Tôi không chắc.

Vương Quý:"..."

Lời này có được xem là câu trả lời không đây,rõ ràng là có người theo dõi bọn họ.Từ lúc tới Lâm Giang điều tra đến nay luôn có một chiếc xe luôn theo sát,chỉ là đến đoạn rừng thông mới bắt đầu rượt đuổi.Cũng may tay lái của Phương Tư Nam không tồi,nếu không cũng chưa chắc đã chạy kịp.

Thật ra lời của Phương Tư Nam cũng không sai? Dù sao những người kia cũng sẽ không buông tha họ bọn họ.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ bị theo dõi,công việc cảnh sát tương đối nguy hiểm nên thường xuyên đối mặt với những loại tội phạm cao.

Kể từ khi họ bắt đầu tới Lâm Giang điều tra vụ án Thiên Vân Hội.Phương Tư Nam không nói gì,tầm mắt vẫn tập trung về phía trước ung dung lái xe.

“ reng...reng...",tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí trầm mặc trong xe.

Là từ Lục Hàm gọi đến.

Khẽ chau mày,sao cô lại gọi tới vào lúc này.

Phương Tư Nam bật bluetooth kết nối với tai nghe.Từ đầu giây bên kia phát ra âm thanh vội vã:

– Anh Tư Nam,hồi sáng em quên không hỏi với anh một chuyện?

Phương Tư Nam: – Em hỏi đi,không cần gấp gáp!

Anh có thể nghe được âm thanh khẽ nín thở của cô,trong lòng có chút ngờ vực.

Vài giây sau,Lục Hàm khẽ nói:

– Hôm qua,anh có tới nhà tìm em,đúng không?

Phía bên này,Phương Tư Nam thoáng nhìn qua cảnh sắc bên ngoài,bọn họ đã đi tới Lạc Thành.Không khí bên ngoài có hơi ồn nên cũng ảnh hưởng tới chất lượng âm thanh bên trong xe công vụ,mặc dù Phương Tư Nam đã đeo tai nghe nhưng vừa rồi lại có chút không nghe rõ.

Phương Tư Nam khẽ gõ ngón tay thon dài lên vô lăng,đánh lái rẽ về bên trái,anh kiên nhẫn lặp lại từng chữ:

– Vừa rồi có chút ồn nên không nghe rõ,em có thể lặp lại không?

Đầu giây bên kia,Lục Hàm khẽ nhíu mày,nhưng cô vẫn từ tốn lặp lại lần nữa:

– Em hỏi là,hôm qua,anh tới nhà tìm em đúng không?

–Không có,hôm qua,anh ở phòng thẩm vấn suốt một ngày nên không có ra ngoài.

Phương Tư Nam trả lời nhanh gọn,dứt khoát,tròng mắt đen láy có chút hoài nghi.Anh còn chưa từng tới khu phía nam.

Lục Hàm nghe xong thầm nghĩ,thảo nào lúc cô gặp Phương Tư Nam cũng không thấy anh nhắc tới chuyện gì,vậy cảnh sát tới gặp cô là ai?Hoặc là không có cảnh sát nào cả,mà có người mạo danh sở cảnh sát,có lẽ hắn tới đây không phải tìm cô mà còn có mục đích khác “thăm dò".Hơn nữa,muốn vào được khu biệt thự,ngoại trừ cảnh sát thì chỉ có chủ nhân khu này mới được vào.

Vương Quý ngồi bên cạnh cũng khẽ liếc qua,rốt cuộc là đội trưởng đang nói chuyện cùng ai mà lại ra vẻ thần bí như vậy chứ.

Làm cảnh sát nhiều năm,Phương Tư Nam cũng tự nhận thấy có điều bất thường,anh biết bây giờ Lục Hàm đang gặp nguy hiểm,anh cẩn trọng lên tiếng:

–Hiện tại em đang ở nhà,trong nhà có ai không?

Lục Hàm khẽ gật,cô lấy tay bịt lại ánh sáng phát ra từ điện thoại,giọng nói càng lúc càng nhỏ:

– Em đang ở nhà,một mình!

Phương Tư Nam nghe xong càng thêm sốt ruột,nhìn ra bên ngoài,bây giờ Lục Hàm đang ở gần ngoại ô phía nam,muốn đến đó cũng phải mất 20 phút nếu đi nhanh,giọng anh càng thêm nghiêm túc :

– Xảy ra chuyện gì sao?

Đầu giây bên kia không kiềm được mà thở mạnh một hơi:

– Không có,chỉ...

“Tút...tút...",Phương Tư Nam còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tít.... kéo dài.

Phía bên này,Phương Tư Nam không nhịn được nữa,Lục Hàm không nói nhưng anh biết cô đang gặp nguy hiểm,có lẽ anh chỉ có thể nhờ một người thôi.Khu biệt thự này cũng nằm trong một phần quản lý của nhà họ Diệp,chẳng hiểu vì sao Diệp Bắc Thần lại đột nhiên có dự định kinh doanh bất động sản,lạo còn thu mua khu biệt thự phía nam,xem ra anh cũng phần nào hiểu được lý do.

***

Đột nhiên,điện thoại lại không thể kết nối,sao lại hết pin vào lúc này chứ?

Lục Hàm cố gắng hạn chế tối thiểu âm thanh hết mức có thể,cô sợ sẽ gây ra tiếng động.

Căn nhà,ngoại trừ Lục Hàm bây giờ đều không có ai.An Bách Thảo cùng thím Trương đã đi xem lễ hội hoa đăng còn chưa về.Ánh mắt hướng về chiếc đồng hồ treo tường,đang phát ra từng tiếng" tích...tắc..." chậm rãi,nặng nề.

Đêm đã khuya,bên ngoài cửa sổ,tấm rèm cửa màu trắng không ngừng phất phơ,thỉnh thoảng ánh trăng men theo khe hở luồn Vào không gian tối đen như mực.Ánh trăng nhàn nhàn chiếu lên gương mặt thanh tú của Lục Hàm,có thể nhìn thấy mày cô đang chau lại,mồ hôi trên trán đang không ngừng chảy xuống.

Từ lúc nhìn thấy người mặc áo đen đứng dưới tầng,mặc dù hắn không có đi vào bên trong,nhưng Lục Hàm chắc chắn người mình thấy buổi sáng ở bến xe và người bên dưới cùng một người.

Nhưng tại sao lại theo dõi cô.Từ lúc trở lại Lạc Thành,cô vốn dĩ chỉ muốn chuyên tâm sống thật tốt,cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ai, kẻ nào lại nhắm vào cô được chứ?

Đồng hồ đã trôi qua được 10 phút,bên ngoài vẫn không có lấy một động tĩnh.Cô chỉ mong hắn ta vẫn ở bên ngoài.

Lúc này,đột nhiên dưới tầng truyền đến tiếng động.

Chẳng lẽ thím Trương cùng Bách Thảo trở về.

Lục Hàm rón rén đi tới cửa sổ,rèm cửa khẽ mở,bên ngoài không còn thấy bóng dáng của người mặc đồ đen.

Dù sao,ở đây cũng là khu biệt thự có sự quản lý nghiêm ngặt,hơn nữa an ninh khá cao làm sao lại có người đột nhập vào được cơ chứ,chẳng lẽ sự ảo tưởng của cô quá nặng rồi.Nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên một cỗ sợ hãi,cô còn chưa kịp hoàn hồn thì cánh cửa phía sau bật mở.Giọng nói quen thuộc vang lên:

– Chị Lục  Hàm,sao chị lại không bật đèn.

Là An Bách Thảo,lúc này Lục Hàm mới thở nhẹ ra một hơi.

An Bách Thảo  đi tới chỗ công tắc,bật đèn,cả căn phòng tức khắc sáng chưng.

Lúc này,khuôn mặt Lục Hàm có chút giãn ra,có điều không dấu được sự căng thẳng,cô đi tới bàn rót cho mình một cốc nước rồi uống một ngụm,lát sau mới trả lời:

– Chị mệt quá nên đi ngủ sớm một chút,thím Trương đâu?

Lục Hàm nói dối không chớp mắt.

An Bách Thảo khẽ nhìn qua cửa sổ,sau đó mới nói:

– Thím Trương về phòng trước rồi,bình thường  chị hay ngủ muộn,em thấy hôm nay mới hơn 10 giờ mà phòng chị lại không bật đèn,nên em có chút lo lắng.Dạo này lạnh lắm,chị đi ngủ thì nhớ đóng cửa sổ cẩn thận một chút,cũng không còn sớm nữa,chị nghỉ sớm đi.

– Ừm,chị biết rồi,em cũng về phòng đi; Lục Hàm khẽ đáp.

An Bách Thảo nói xong cũng xoay người rời đi còn không quên giúp cô đóng cửa.

Lục Hàm đi tới đóng cửa sổ nhưng cô vẫn có cảm giác như có ai đó luôn theo dõi mình.

Nhìn cánh cửa đóng chặt,An Bách Thảo cảm thấy có chút kỳ lạ,mặc dù cô không hiểu vì sao ban nãy lại nhận được tin nhắn khuyên cô về nhà sớm.

Có điều sắc mặt chị Lục Hàm cũng không được tốt,tạm thời vẫn là không nên nói thì hơn.

Dưới tầng,cách khu biệt thự không xa,trong chiếc xe Audi,một người đàn ông mặc áo khoác gió,trước mặt anh ta là chiếc máy tính chuyên dụng của dân IT,anh ta đang thực hiện một số thao tác rất nhanh,sau đó nhấn "enter",tài khoản được mã hóa thành công.Anh ta quay xuống nhìn người đằng sau có vẻ tùy hứng nói:

– Lão Diệp,cậu nói xem Phương Tư Nam nói chuyện không rõ ràng chút nào.Hại ông đây phi như bay tới đây,dẫu sao khu biệt thự này lão Diệp cậu cũng đã thu mua rồi,còn lo chuyện an ninh không an toàn hay sao.Mà sao hắn ta lại biết chúng ta ở gần đây chứ?Nghĩ cũng lạ,cảnh sát Phương sao lại quan tâm Lục Hàm thế nhỉ?

Ngưng một lát,cậu xoay lại nhìn người đằng sau.Diệp Bắc Thần mặc một bộ vest thẳng tắp,càng làm cho hắn càng thêm lãnh đạm.

Diệp Bắc Thần nhàn nhạt lướt qua căn phòng vừa bật đèn,trong lòng cũng giảm bớt căng thẳng:

–Cậu bớt nhiều chuyện một chút đi.Dù sao Lục Hàm cũng là em gái của Lục Nghiêm.

Sao lại nhắc tới Lục Nghiêm rồi,chuyện này có liên quan gì tới Lục Nghiêm,Phương Tư Nam này cũng quản hơi nhiều.Nhưng mà hình như cũng có lý.

Chu Tử Hạo cuống quýt gật đầu:

– Được rồi,Lục Hàm là em gái Lục Nghiêm đương nhiên chúng ta phải bảo vệ cô ấy.

Như nghĩ ra điều gì đó,Chu Tử Hạo nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Thần:

–Nhưng mà lão Diệp,cậu nói xem Vương Nghị này sau khi chết đi lại còn gửi tới mật thư có mã hoá cao như vậy,hoá ra là có ý đồ.Xem ra có người vội vã tới mức muốn gi*t người d*iệt kh*ẩu.Không nghĩ tới lúc chết ông ta lại chuyển toàn bộ cổ phần cho cậu,kỳ lạ thật đấy.