Yêu Phải Tổng Tài Ác Ma

Chương 66: Nghi hoặc mơ hồ



- --Ngày hôm sau --

Sau khi kết thúc cuộc họp,Diệp Bắc Thần như thường lệ trở về khách sạn Lạc Thành.

Bên trong chiếc xe Audi màu đen,giám đốc tiêu thụ Lý Khiêm đang cầm hồ sơ báo cáo sau khi cuộc họp kết thúc chờ Diệp Bắc Thần ký tên.

Sau khi chờ Diệp Bắc Thầnký xong, đang chuẩn bị rời đi thì hàng ghế dài của hàng ghế phía sau xe, người đàn ông vẫn luôn yên lặng ngồi đó, đột nhiên lên tiếng hỏi:

–Còn gì nữa không?

Lý Khiêm nghe xong không dám thở mạnh,cố gắng vận dụng trí nhớ của mình để xem còn có chuyện gì mà anh ta vẫn chưa báo cáo.

Nghĩ mãi vẫn không phát sinh chuyện gì,anh ta cúi đầu nói:

– Diệp tổng,mọi chuyện đều suôn sẻ,cũng không có phát sinh thêm vấn đề gì.Hiện tại,số dược liệu coi như cũng được cung ứng đầy đủ,ngài yên tâm.

Đuôi lông mày hơi nhíu lại của Diệp Bắc Thần vẫn chưa giãn ra,mặc dù buổi sớm mùa đông có chút se lạnh nhưng không khí áp bức tronh xe cũng khiến Lý Khiêm thấy nóng da đầu.

Ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa sổ,nhàn nhạt nói:

– Nếu không còn việc gì thì anh trở về đi.

Lý Khiêm nhận được lệnh lập tức phóng ra khỏi xe,giống như một con chim bị nhốt trong lồng chực chờ được bay ra ngoài.

Bên ngoài,ánh nắng ấm áp chan hoà so với nhiệt độ trong xe tốt hơn nhiều,Lý Khiêm đi tới bên cạnh Vũ Nam Phong vỗ vai,giọng điệu như an ủi:

– Bây giờ tôi cũng hiểu được nỗi áp bức mà cậu phải chịu suốt bao năm qua.

Nói xong thì liền rời đi,Vũ Nam Phong nheo mắt,khoé môi nở một nụ cười nhạt hiếm hoi,sau đó vòng qua ghế lái rồi an tĩnh ngồi vào.

–Bây giờ là mấy giờ?

Vũ Nam Phong nhìn đồng hồ khẽ đáp:

–11 giờ trưa.

Diệp Bắc Thần không nói thêm câu nào,không khí trong xe có chút trầm mặc.

Vũ Nam Phong liếc qua gương chiếu hậu,nhìn Diệp Bắc Thần một cái,không biết Lý Khiêm vừa rồi đã nói gì.

Chiếc xe từ từ lăn bánh,đột nhiên Diệp Bắc Thần lên tiếng:

– Từ đây tới Hoài Nam mất bao lâu?

Không phải Diệp Bắc Thần sẽ về khách sạn sao,đột nhiên tới khu biệt thự Hoài Nam làm gì.Vũ Nam Phong nghi hoặc nhíu mày:

– Khoảng 45 phút.

Chiếc xe nhanh chóng lao nhanh trên đường cao tốc,chưa tới 40 phút đã đến khu biệt thự Hoài Nam.

Theo như được biết,hôm nay ở Thừa Nhu,Lục Hàm không có lịch trình nên cả ngày sẽ có mặt ở nhà.Bên ngoài biệt thự đã sớm xuất hiện một chiếc xe màu đỏ chót,có lẽ đã đậu từ sớm.

Đi theo Diệp Bắc Thần bao năm,Vũ Nam Phong đương nhiên quá rõ con người này,sĩ diện là số một,có điều hai người này có phải thân thiết quá rồi không?

– Có cần tôi gọi điện cho Lục Hàm không?,Vũ Nam Phong lên tiếng trước.

– Không cần.

***

Tiếng chuông trên bàn cứ đeo bám mãi không tha,Lục Hàm nghe xong một lát liền thấy phiền chán vì thế trực tiếp ném vào thùng rác.

Cô biết rõ người vừa gọi rõ ràng là ai nhưng lại không muốn bắt máy.Lục Hàm luôn cảm thấy những nguyên nhân khiến mình gặp phải xui xẻo gần đây rõ ràng có liên hệ tới Diệp Bắc Thần,cô a vẫn nên là tránh gặp mặt anh thì hơn.

Trong phòng khách,Lâm Nhược Na vừa cắn một miếng bánh sandwich,mắt hạc ánh lên sự tò mò.Làm bạn thân của Lục Hàm,Lâm Nhược Na đương nhiên biết người gọi tới là ai.

Nghĩ tới mấy ngày gần đây,Lục Hàm liên tiếp gặp phải mấy người xui xẻo,Lâm Nhược Na cũng cảm thấy Diệp Bắc Thần có phần gây ra những rắc rối kia:

– Lục Hàm,cậu nói xem rốt cuộc Diệp Bắc Thần đã đắc tội ai mà liên tục có người tới quấy rầy cậu thế?

Lục Hàm chỉ có thể nhún vai,cười cười,thật ra thì cô cũng không biết có phải do Diệp Bắc Thần hay những người kia thực sự nhắm vào cô.Chắc chắn có liên quan tới Thiên Vân Hội gì đó.

Thấy Lục Hàm không nói lời nào,Lâm Nhược Na buông miếng bánh sandwich trong tay xuống,giọng điệu trở nên nghiêm túc:

– Làm sao thế?

Khẽ hít một hơi thật sâu,Lục Hàm đi về phía cửa sổ,từ trong này cũng có thể thấy thấp thoáng chiếc xe Audi màu đen ngay cổng bảo vệ.Mày thanh tú khẽ nhíu:

– Dạo gần đây,tớ nghĩ người theo dõi mình hẳn có liên quan tới Thiên Vân Hội.Nhược Na,lúc tớ đi thăm mộ,người đó còn theo tớ từ tận nghĩa trang về tới đây,cũng không gây nguy hiểm gì cho tớ nhưng lại khiến tớ hoang mang mấy ngày nay.

– Ý cậu là hắn cố tình để cậu biết hắn luôn đi theo cậu.Hay là biến thái....Hơn nữa,Thiên Vân Hội cũng biến mất mấy chục năm nay,làm gì còn ai tồn tại.

Nghĩ đến đây,Lâm Nhược Na cũng thấy hoảng sợ.Dạo gần đây,hay xuất hiện mấy tên biến thái thường xuyên theo dõi con gái rồi bắt cóc để làm chuyện kia,chẳng lẽ hắn cũng để ý tới Lục Hàm.

– Cậu đừng nói linh tinh,làm gì có tên biến thái nào.Tớ không dám nghĩ tới đâu.

Lục Hàm nghe Lâm Nhược Na nói cũng cảm thấy căng thẳng.Chẳng lẽ,lại có biến thái theo dõi cô.Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.

Lâm Nhược Na cũng không dám nghĩ tới,lắc đầu,liền chuyển đề tài:

–À,không nói đến tớ cũng xuýt quên,Diệp Bắc Thần sao lại thành anh trai nuôi của cậu rồi.Ả Tịnh Vân kia đúng là lắm mưu nhiều mẹo.

Lục Hàm như cũ tựa lưng vào cửa sổ,cơn gió đông nam thổi qua rèm cửa tung bay phất phới,cô nhìn Lâm Nhược Na thản nhiên đáp:

– Đó là sự thật mà,chỉ là bây giờ mới công khai thôi.Còn về phần Tịnh Vân,tớ cũng lười quan tâm.Động thì tớ chiến mà không động thì thôi,lắm mưu nhiều mẹo cũng không tới phiên tớ cần quản,không gây rắc rối cho tớ là được.

Mắt Lâm Nhược Na hoàn toàn trợn trắng:

– Ây za,cậu làm tớ kinh ngạc đấy.Tớ mới về Lâm Giang có vài hôm thôi mà cậu đã máu chiến thế rồi.Nên nhớ,cậu là người của công chúng,phải giữ hình tượng thục nữ nha.Nếu cần thì để tớ thay cậu xử lý,hoặc để anh trai hờ kia của cậu quản chặt bạn gái mình vào để tránh cô ta làm loạn.

Lục Hàm nhếch môi,hơi nghiêng đầu,tỏ vẻ đang cân nhắc:

– Cậu có chắc là anh ta quản được bạn gái,tớ thấy dung túng cô ta làm loạn thì đúng hơn.Vả lại,Tịnh Vân tạm thời cũng không có lý do gây rắc rối cho tớ.

Ngẫm lại cũng thấy bản thân thật buồn cười.Diệp Bắc Thần tự tay đẩy cô đi,xong bây giờ lại nói muốn bảo vệ cô.Lục Hàm cũng muốn tin lắm,nhưng thà cô cắn lưỡi còn đáng tin hơn.

Lục Hàm cười cười nhìn bộ dạng ngây ngốc của Lâm Nhược Na:

–Cậu đang nghĩ gì đấy?

Lâm Nhược Na trầm mặc vài giây:

–Cậu có chắc là Tịnh Vân sẽ không tiếp tục gây rắc rối cho cậu.Đừng nghĩ,con người như cô ta dễ dàng từ bỏ.Thời điểm sóng yên biển lặng là thời cơ tốt nhất để sóng ngầm khơi dậy đấy.Chẳng phải cô ta vẫn luôn hận cậu sao.

Lục Hàm nheo mắt,ánh mắt nhìn ra chiếc xe ô tô màu đen ngoài kia,tựa như có ánh mắt vẫn luôn chăm chú quan sát cô.

– Có chứ...tớ tin cô ta không phải người cam chịu.Diễn xuất là nghề của cô ta mà.

Con người là động vật nguy hiểm nhất hành tinh,cũng cố chấp nhất.Luôn cố gắng đỗ lỗi sai của mình cho người khác mà không chịu thừa nhận sai lầm của bản thân.

***

“Hắt xì "

Vũ Nam Phong khẽ rùng mình,không nhịn được mà hắt hơi một tiếng.Cậu ta nhàn nhạt nhìn qua gương chiếu hậu cậu ta thật là đang nén cười mà,Lục Hàm đối với Diệp Bắc Thần cũng vô cùng cứng rắn.

– Sếp,cũng không còn sớm,chắc là Lục Hàm bận nên không nghe máy.Hay là để tôi gọi lại...

– Không cần,đi thôi.

Sắc mặt Diệp Bắc Thần sớm đã đen như đáy nồi,nhưng giọng điệu vẫn hết sức bình thường không biểu lộ ra một chút tức giận,vô cùng kiên nhẫn.

Nén cảm giác muốn cười lại,Vũ Nam Phong không nghĩ tới Lục Hàm lại cứng rắn như vậy.Chẳng lẽ,đối với Diệp  Bắc Thần là không còn cảm giác.

Trong lòng Vũ Nam Phong rất muốn mở miệng nói gì đó,nhưng phía sau lại vang lên giọng điệu trầm thấp:

– Về Diệp gia.

Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi.

Dạo gần đây,hành động của Diệp Bắc Thần tương đối kỳ lạ,tuy có vài chuyện hắn không trực tiếp ra mặt nhưng cũng không thể không đề phòng.Trước đây,Vũ Nam Phong thường xuyên đi theo Diệp Bắc Thần,nhưng bây giờ nếu không phải chuyện liên quan tới công ty thì Vũ Nam Phong cũng không phải can thiệp.Dáng vẻ hắn bây giờ thật không giống người thân cận,Diệp Bắc Thần lại luôn điềm nhiên chẳng có biểu hiện gì khác thường,chẳng lẽ hắn đang âm thầm quan sát.

Dù sao,đối với một người không có quan hệ huyết thống,đương nhiên sẽ không có sự tin tưởng.Đạo lý này, bây giờ,Vũ Nam Phong mới thực sự thông suốt,ánh mắt không nhịn được mà nhẹ nhàng lướt qua gương chiếu hậu chỉ thấy Diệp Bắc Thần đang chăm chú xem gì đó.

Diệp Bắc Thần hơi cúi đầu,chăm chú lướt điện thoại,nhưng khoé mắt dường như hơi cong lên một chút,loé lên một sự "nghi hoặc mơ hồ " mà không ai nhìn thấy.

Thành phố bên ngoài vẫn rạo rực,từng cơn gió mát rượi lướt qua cửa kính dường như mang theo hơi thở thanh mát của sự sống.