Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 103: Phát hiện mất đồ



Bác Trần đứng một bên cười tủm tỉm nhìn hai người đang ngồi trong phòng khách, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Điện thoại của Mạc Lâm Kiêu vang lên, anh nhanh chóng cầm lên nhìn, sau đó lạnh nhạt bấm nút nhận điện thoại.

"Nói."

"Cậu chủ Kiêu, trong tòa nhà hoàng kim của Phùng thái tử tìm thấy một món đồ thuộc về ngài." Mạc Lâm Kiêu cau mày: “Không thể nào?"

"Đã kiểm tra qua rồi, đúng là món đồ đó thuộc quyền sở hữu cá nhân của ngài, là chiếc vòng phỉ thuý hiếm thấy, ngôi sao mùa xuân."

"Cái gì?" Giọng điệu của Mạc Lâm Kiêu vẫn bình thản không gợn sóng nhưng đáy mắt đã trở nên thâm trầm hơn trước, lạnh nhạt nói: “Được rồi, tôi đã biết, báo cho Phùng Thiên Long biết, buổi chiều tôi sẽ tới tòa nhà hoàng kim một chuyến." "Vâng, cậu chủ Kiêu."

Vừa ngắt điện thoại, Mạc Lâm Kiêu mau chóng đi lên tầng, sau đó tiến vào căn phòng ở trên tầng ba.

Vốn dĩ Lâm Khiết Vy đang xem phim hoạt hình đến mức thiu thiu ngủ, khoé mắt vừa liếc qua hành động của Mạc Lâm Kiêu, phát hiện anh đi lên tầng ba thì lập tức sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo lại, cơn buồn ngủ ban nãy cũng biến mất không sót chút gì.

Anh đi lên tầng ba!

Đột nhiên đi lên tầng ba!

Thiên linh linh, địa linh linh, ông trời phù hộ, Phật tổ độ trì, Chúa Jesus cứu thế, tuyệt đối đừng để anh phát hiện ra bản thân mình bị mất đồ!

Đôi mắt to tròn của Lâm Khiết Vy liên tục đảo qua đảo lại, vô cùng nôn nóng.

Đúng lúc này Trần Kiệt cũng chạy tới, sau khi hỏi qua bố mình, biết được Mạc Lâm Kiêu đi lên tầng ba, anh ta cũng nhanh chóng đi lên đó.

Sau khi Mạc Lâm Kiêu đi vào trong căn phòng ở tầng ba thì cũng đường quen lối cũ mà đi thẳng tới ngăn tủ kia, kéo ngăn tủ ra, tìm một chút quả nhiên là không thấy cái vòng ngọc phỉ thuý kia đâu cả, anh không nhịn được mà trố mắt nhìn. Sống từng đấy năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh làm mất đồ.

Lúc này Trần Kiệt mới gấp gáp chạy vào, vừa thở hồng hộc vừa nói: "Đêm qua tôi định báo lại cho anh một việc mà bị anh ngắt lời cái quên mất tiêu luôn."

Lúc ấy cậu chủ Kiêu đang bận tác oai tác quái trên người Lâm Khiết Vy, không thèm quan tâm tới anh ta thành ra anh ta cũng quên mất tiêu chuyện này luôn, vừa rồi nhớ ra thì đã vội vàng chạy tới đây báo cáo lại.

Mạc Lâm Kiêu đóng ngăn kéo lại, sắc mặt thâm trầm nói: “Chuyện gì? Nói đi."

"Đêm qua có tin báo từ tòa nhà hoàng kim truyền tới. Báo là phát hiện ra một món đồ quý giá thuộc quyền sở hữu của anh nên đã nhanh chóng bảo quản."

Mạc Lâm Kiêu ban nãy mới nghe bên tòa nhà hoàng kim trực tiếp báo tới nên bây giờ cũng không ngạc nhiên gì lắm, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi."

Trần Kiệt sửng sốt một chút rồi mới nghĩ ra, mục đích đi tới gian phòng này của cậu chủ Kiêu ắt hẳn chính là muốn xác nhận xem món đồ kia có thực sự bị mất hay không. Lúc này anh ta mới tức giận, tàn nhẫn nói: “Trong nhà này thế mà lại có trộm. Chắc chắn không thể là ai khác ngoài những người ở trong này ra. Cở Tôi lập tức sẽ gọi tất cả người hầu và vệ sĩ tập hợp lại điều tra một lượt, nếu ai dám nói dối thì trực tiếp dùng hình, không sợ bọn họ không khai ra"

Ngày thường Trần Kiệt lúc nào cũng là bộ dáng lông bông ất ơ bây giờ mới lộ ra bản tính. Hóa ra anh ta cũng thuộc thể loại hung thần ác sát vô cùng tàn bạo.

Mạc Lâm Kiêu xua tay, bình tĩnh nói: “Trước mắt không cần thiết phải manh động như thế, lát nữa chúng ta đi tới tòa nhà hoàng kim coi xem đồ bên kia có phải là đồ thật hay không đã."

Trần Kiệt gật đầu đồng ý, trong ánh mắt vẫn còn lưu lại sự hung ác.

Ngay sau đó, Mạc Lâm Kiêu quay về phòng thay một bộ tây trang màu xám nhạt vô cùng vừa vặn với vóc dáng, khiến anh giống như thần tiên giáng trần, ưu nhã từ tốn từ trên tầng đi xuống. Trần Kiệt cũng theo sát phía sau. Lâm Khiết Vy giả bộ như bản thân vẫn chăm chú xem hoạt hình, khóe mắt lại không nhịn được mà liếc trộm Mạc Lâm Kiêu, thấy dáng vẻ của anh ung dung, sắc mặt như thường không lộ ra chút cảm xúc nào, giống như không phát hiện ra đồ vật đã bị mất. Cô không nhịn g được, len lén thở phào một hơi.

Mạc Lâm Kiêu đi tới trước mặt Lâm Khiết Vy, chân dài chắn ngang tầm mắt của cô, một tay đút túi quần, bộ dạng lười nhác lại tuỳ ý, cúi đầu nhìn cô hỏi: “Cô muốn ở đây hay là muốn về phòng mình?" Nếu như cô muốn về phòng, anh sẽ ôm cô về trước, sau đó mới đi.

Trần Kiệt đứng ở trước cửa vội tới mức vò đầu bứt tai, cậu chủ Kiêu cũng thật là, sao phải quan tâm người phụ nữ này như vậy chứ, dù sao cũng không phải là bị thương nặng gì cả. Mà cho dù là bắt buộc phải bế cô lên tầng thì trong nhà cũng còn một đám vệ sĩ ăn không ngồi rồi không có việc gì làm đây thấy, tùy tiện bảo một người ôm cô lên không phải là được rồi hay sao?

Lâm Khiết Vy bỗng dưng cảm thấy có chút bồn chồn không yên, nhìn anh vài lần, ánh mắt ngây thơ như nai con khiến người khác cảm thấy có chút ngốc nghếch đáng yêu: “À, tôi cứ ở đây xem TV cũng được."

Mạc Lâm Kiêu cũng không nói gì nữa, quay người đi ra khỏi cửa.

Một hàng siêu xe đã xếp hàng ngay ngắn chờ trước cửa rồi, Trần Kiệt đi trước mở cửa xe để Mạc Lâm Kiêu ngồi lên.

Một trong những nguyên tắc của tòa nhà hoàng kim là luôn mở cửa đón khách, không phân biệt địa vị cao thấp sang hèn, cầm ba triệu usd tới thì có cách chơi của ba triệu usd, mà cầm ba triệu đồng tới thì sẽ có cách chơi của ba triệu đồng.

Những vệ sĩ và lễ tân tiếp đón chưa bao giờ nhìn vào vẻ bề ngoài để đối đãi khách tới, dù giàu sang hay nghèo hèn đều được tiếp đón với cùng một thái độ. Chỉ duy nhất ngày hôm nay là toàn bộ tòa nhà hoàng kim đều bày ra tư thế tiếp đón đặc thù. Tất cả các thể loại xe hơi đều phải đỗ gọn gàng, những chiếc xe trước cổng còn phái lái xuống hầm để xe.

Trước cửa chính còn tập trung rất đông vệ sĩ tư thế sẵn sàng giống như chuẩn bị lâm trận đón quân địch tới vậy. Tất cả những hành động này dường như đang chuẩn bị chào đón một nhân vật quan trọng nào đó. Một lúc sau rốt cuộc năm chiếc siêu xe nối đuôi nhau nhanh chóng dừng lại trước cửa chính của tòa nhà hoàng kim. Toàn bộ vệ sĩ bên ngoài đồng thời khom lưng một góc chín mươi độ, cảnh tượng vô cùng chấn động.

Trần Kiệt xuống xe, sau đó vội vàng ra phía sau mở sẵn cửa. Mạc Lâm Kiêu ung dung chậm rãi bước xuống, gương mặt hoàn mỹ có thể đánh bay bất kì nam thần tượng hay siêu mẫu thế giới nào lại đang phủ kín sự lạnh lùng ngạo nghễ của bậc vương giả, chậm rãi mà đi vào trong tòa nhà hoàng kim.

Thang máy chuyên dụng của tòa nhà hoàng kim đã chờ bên dưới từ sớm, đứng trước thang máy là một thủ hạ đắc lực của Phùng Thiên Long, khiêm tốn cười nói: "Cậu chủ Kiêu, ngài tới rồi. Cậu chủ Phùng nhà chúng tôi đang đợi ngài trong phòng khách quý ở trên: tầng. Mời ngài."

Tất cả các giao dịch của tòa nhà hoàng kim đều được tiến hành bên dưới mặt đất. Mấy cái tầng hầm đều ở trạng thái đông đúc lộn xộn, đầy ắp tiếng la ó reo hò vô cùng ồn ào. Mà từ tầng một trở lên thì hoàn toàn ngược lại, bầu không khí vô cùng an tĩnh, ưu nhã, ít người qua lại. Những tầng lầu phía trên là nơi mà Phùng Thiên Long tự mình tiếp đón khách hàng, cũng là nơi để anh ta thư giãn giải trí, người bình thường không được phép lên đây nửa bước.

Phòng khách quý lại là nơi được Phùng Thiên Long yêu thương chăm chút nhất, nội thất gỗ khắc hoa phỏng theo phong cách thời xưa, những chỗ có thể ngồi được thì đều làm bằng số pha mềm mại, không cần phải đẹp, miễn là có thể thoải mái là được rồi. Lúc Mạc Lâm Kiêu đưa người đi vào trong phòng cũng là lúc Phùng Thiên Long bước ra từ bên trong, bộ đồ ôm sát hoàn toàn thể hiện được vóc dáng hoàn mỹ được rèn luyện chăm chỉ hàng năm trời, giống như đang chuẩn bị tham gia cuộc thi khoe cơ bắp vậy.

"Lâm Kiêu, thật hiếm khi có thể mời được cậu tới cái chỗ bùn lầy đục ngầu này của anh, anh cảm thấy vô cùng bất ngờ. Nào, mời cậu vào trong này" Phùng Thiên Long cười tươi, có thể thấy anh ta đang vô cùng kích động. "Anh còn đặc biệt lấy ra bộ đồ dùng pha tra tốt nhất mà anh có đấy. Lát nữa anh đây sẽ cho cậu thưởng thức nghệ thuật uống trà"

Đám người Trần Kiệt đều dừng lại đợi ở bên ngoài, chỉ có Mạc Lâm Kiêu và Phùng Thiên Long hai người đi vào trong phòng mà thôi.

Trong phòng trang hoàng vô cùng xa hoa, bốn bức tường bốn phía đều dát vàng nạm ngọc, giống như hận không thể đúc nguyên cả cái tường bằng vàng vậy. Cả căn phòng toát ra một khí thế đậm chất bá chủ giang hồ.

Mạc Lâm Kiêu ngồi xuống, liếc mắt nhìn Phùng Thiên Long phía đối diện một cái rồi mở miệng chế nhạo: “Sao thế, sao không mặc mấy bộ cánh hoa hòe hoa sói của anh? Không phải anh ưa thích nhất là mấy món đồ của Givenchy hay sao hả?"

Bình thường Phùng Thiên Long thích nhất là mặc áo của Givenchy, lại còn đặc biệt ưa thích mấy cái áo hoa hòe hoa sói hoặc là màu sắc lòe loẹt rực rỡ. Thế mà hôm nay lại mặc một bộ áo bó màu đen khiến khí chất toàn thân anh ta cũng thay đổi theo, cảm giác không quen lắm.

Phùng Thiên Long vui vẻ hài lòng mà nhìn cái áo đen mình đang mặc, vô cùng đắc ý nói: “Anh hỏi người chuyên môn tạo hình cho anh rồi, cậu ta nói anh mặc kiểu đồ trơn đơn màu như thế này nhìn có vẻ giống như người tốt, như thế thì mấy cô gái nhỏ ngốc nghếch đơn thuần mới cảm thấy ưa thích hơn một chút."

Giống người tốt?

Mạc Lâm Kiêu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy hỏi: “Sau đó thì sao? Kết quả thế nào?