Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 106: Nhất định không tha cho ai



Hai cô hầu vừa mới đỡ cô ra đây, lập tức lại đỡ lấy tay cô muốn đưa cô về phòng. Lâm Khiết Vy giật bắn mình, đẩy tay hai cô hầu kia ra, vội vàng bước lên hai bước, nói to: "Tôi không vào!"

Động tác quá đột ngột khiến đầu gối trở nên vô cùng đau nhức, suốt cả ngày hôm nay bạn học Lâm Khiết Vy được sống trong nhung lụa đã quên mất bản thân đang bị thương. Cơn đau lại ập tới quá bất ngờ khiến cô đau tới mức mặt mày nhắn lại dúm dó không ra hình thù gì, chân mềm nhũn chuẩn bị ngã xuống bậc thang. Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn chú ý tới cô nên rất nhanh vươn tay ra tóm được cổ tay cô, sau đó kéo cô vào lòng. Lâm Khiết Vy cũng thuận thế mềm nhũn ngồi trên đùi anh.

Mạc Lâm Kiêu rũ mắt nhìn, đang muốn hỏi xem vết thương trên đầu gối cô có bị làm sao không thì Lâm Khiết Vy lại như sợ bị anh giễu cợt lập tức tranh lời: “Không phải tôi cố ý ngồi lên đùi anh đâu, anh đừng có nói là tôi muốn làm gì anh nhé! Bác Trần, làm phiền bác mang cho cháu một cái ghế dựa nhé!"

Ngồi trên đùi cậu chủ Kiêu như thế cũng tốt mà, còn đỡ phiền hà, tiết kiệm ghế dựa nữa. Bác Trần suýt chút nữa buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, may mà ông kìm lại kịp thời. Ông nhìn thoáng qua Mạc Lâm Kiêu, thấy cậu chủ Kiêu cũng không phản đối thì lập tức nhanh chóng sai người hầu đem một chiếc ghế mây đến, đặt bên cạnh Mạc Lâm Kiêu.

Thấy ghế được đem tới, Lâm Khiết Vy lập tức vội vàng muốn nhích người ngồi sang đó. Không ngờ Mạc Lâm Kiêu lại nhanh hơn một bước, cứ ôm cô như thế, đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng khom người, cẩn thận đặt cô ngồi ngay ngắn lên chiếc ghế mây. Thấy cô đã ngồi vững rồi anh mới buông tay, ngồi xuống cẩn thận xem xét vết thương trên đầu gối của cô, sau khi chắc chắn là không bị làm sao thì mới quay lại ngồi về chỗ cũ, quay đầu liếc mắt hai cô hầu đang đứng phía sau.

Hai cô hầu vừa dìu cô bị anh nhìn thì cũng tự giác mà đứng vào hàng ngũ những người đang phơi nắng bên dưới.

Trần Kiệt khiêng búa tạ, theo dõi hành động của hai người, mặt mày tối sầm xuống, phồng mang trợn má, hai mắt trợn trắng, bộ dạng như muốn nói ông đây đang vô cùng tức giận. Mạc Lâm Kiêu phất tay, ý bảo anh ta tiếp tục công việc của mình, Trần Kiệt hừ một tiếng sau đó cầm búa đập thật mạnh xuống đất, âm thanh vô cùng dọa người. Anh ta bày ra vẻ mặt hung ác, cao giọng nói: "Tất cả mọi người nghe cho kỹ đây! Trong nhà bỗng dưng bị mất đồ, rõ ràng ai cũng biết đây là lần đầu tiên xảy ra việc này, kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám trộm đồ của cậu chủ Kiêu thì tốt nhất là mau chóng đứng ra! Chủ động nhận tội thì còn được khoan hồng.

Còn nếu vẫn cố chấp thì tới lúc bị điều tra ra, sẽ bị nghiêm trị. Mấy người làm việc ở đây cũng lâu rồi, ai cũng biết quy củ ở biệt thự Mạc Vũ, hình phạt khó mà chịu được đấy! Sao nào, ai làm thì hiện tại lập tức đi ra, đỡ phải liên lụy người vô tội chịu tội cùng! Tôi sẽ đếm đến năm. Một! Hai! Ba! Bốn..."

Lâm Khiết Vy nhướng mày, thực lòng muốn nói với Trần Kiệt một câu. Anh trai à, anh đừng phí công tốn sức nữa, dù anh có đếm tới một trăm, cũng không có ai tiến lên đâu.

"Năm!"

Đếm xong xuôi tất cả mọi người vẫn yên lặng cúi đầu, một lúc lâu cũng không có ai lên tiếng. Trần Kiệt cáu tới mức suýt thì nhảy dựng lên, phát điên quát: "Giỏi đấy, không muốn giữ cái mạng chó nữa có phải hay không? Nhất định muốn tôi đích thân tra khảo từng người một đúng không? Không muốn chừa cho bản thân một con đường sống nữa rồi hả?"

Mạc Lâm Kiểu lạnh nhạt nói ra vài từ: "Hiện tại nhận tội, không động người nhà”

Trần Kiệt nghe vậy thì lập tức rít gào nói: “Có nghe thấy không hả? Cậu chủ Kiêu đã tự mình lên tiếng, bây giờ mà nhận tội thì sẽ đặc biệt xử nhẹ, không liên lụy tới người nhà. Hay là các người đến mạng của người thân mình cũng không thèm quan tâm hả?"

Lâm Khiết Vy mới đầu còn không hiểu được lời của Mạc Lâm Kiêu có ý gì. Nhưng vừa suy nghĩ một chút thì cô mới hiểu ra. Ý anh là, nếu bây giờ thú nhật thì hình phạt sẽ không liên lụy người nhà. Trời đất, như vậy mà còn được gọi là đặc biệt xử nhẹ hay sao? Ối mẹ ơi, thế nếu không xử nhẹ thì hình phạt nó phải tàn nhẫn cỡ nào cơ chứ?

Trong sân, một cơn gió oi bức thổi đến, nhưng mọi người lại cảm thấy lạnh lẽo đến phát run, dù thế thì vẫn không một ai đứng ra. Bầu không khí tiếp tục trạng thái im ắng quỷ dị!

Đôi mắt đen sâu thăm thẳm đột nhiên lóe lên một tia quỷ quyệt, Mạc Lâm Kiêu nhếch miệng, cười nhạt nói: “Không đứng ra nhận tội vậy thì tố cáo lẫn nhau đi, khai một người, thưởng ba trăm năm mươi triệu." Mạc Lâm Kiêu vừa dứt lời, đám người làm ở dưới rốt cuộc cũng ồ lên một tiếng, bắt đầu xôn xao.

Trong lòng Lầm Khiết Vy không khỏi trầm xuống. Mạc Lâm Kiêu này thật quá giảo hoạt, dùng đủ mọi thủ đoạn chỉ để tra ra chân tướng. Ông cha ta ngày xưa có câu người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Có tiền thưởng cao hấp dẫn như vậy, những người này đương nhiên sẽ nhao nhao mà khai ra, không cần biết có phải người bị khai là kẻ trộm hay không, chỉ cần người đó có chút đáng ngờ chắc chắn sẽ bị khai ra hết. Không chừng chỉ cần một lúc sau ngay cả cô cũng sẽ bị khai ra.

Nghĩ tới đây cô cảm thấy cái nóng ngoài trời đột nhiên biết mất, sống lưng lạnh buốt, cả người run rẩy như rơi vào hầm băng, trên trán cũng toát ra vài giọt mồ hôi.

Mạc Lâm Kiêu vô ý liếc nhìn cô một cái thì phát hiện sắc mặt cô không biết từ lúc nào đã trở nên trắng bệch, môi hồng cũng tái mét đi, đôi mắt to trống rỗng mà nhìn về phía trước, trên trán còn toát ra một tầng mồ hôi.

Vốn dĩ anh còn không định để tâm tới cô dù sao cô cũng vô cùng bướng binh, lại còn không biết cảm ơn. Nhưng do dự một lúc, cuối cùng anh vẫn thở dài một hơi, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Ban nãy tôi bảo cô về phòng thì cô không chịu, nhất quyết đòi ở đây xem,

không biết cái cảnh này có gì hay mà xem nữa. Bây giờ trời rất nóng, vết thương sẽ dễ dàng bị nhiễm trùng, cô mau vào trong nhà đi." “Tôi. tôi còn có thể chịu được thêm một lát nữa. Chút nữa không chịu nổi thì tôi sẽ về phòng." Giọng cô run run, ấp úng nói. Cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Mới một lúc đã có người mất kiên nhẫn, giơ tay lên nói: "Mấy hôm trước tôi thấy Thúy Lan đi lên tầng ba!"

Người tên Thúy Lan vừa bị tố cáo sắc mặt tức thì trắng nhợt, hoảng sợ nói: “Tôi chỉ đi lau lan can tầng ba! Không đi vào phòng!"

"Cậu Trần, mười một giờ hơn tối mấy hôm trước, tôi phát hiện Trương Văn lén lút làm gì đó trước cửa tầng ba!”

"Oan uồng quá, cậu Trần, tôi được giao nhiệm vụ thay tấm thảm sàn tầng ba mà!"

“Cậu Trần, tôi thấy Tuyết Mai từng lên tầng ba!”

"Mấy ngày nay Vương Phương cũng thường xuyên đi lại trên tầng ba."

Chỉ cần là người bị nêu tên, dù đưa ra lý do chính đáng nào thì cũng đều bị vệ sĩ ném sang một bên, trong lúc nhất thời, trong sân vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết, giống như cảnh tượng hành hình thời cổ đại, tràn ngập bi thương.

Trần Kiệt không để ý tới sự giãy dụa thảm thiết hay bộ dạng dàn dụa nước mắt nước mũi của họ. Anh ta giơ chân đá ngã một người đang cố gắng đứng dậy, hung dữ quát: "Tất cả các người đều là nghi phạm, ông đây thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót! Tuyệt đối không có bất kì trường hợp ngoại lệ nào. Nếu bây giờ còn không có ai nhận tội thì tất cả mấy người đều cùng bẻ gãy hai ngón tay đi!"

Lâm Khiết Vy nắm chặt tay, hàm răng cắn chặt môi dưới, hô hấp cũng tưởng chừng như muốn ngừng lại.

Trần Kiệt ra lệnh cho đám vệ sĩ kéo một tay của những người đó về phía trước, anh ta giơ búa lên, chuẩn bị đập dập từng ngón tay, lập tức đám người đó sợ hãi mà thi nhau gào khóc. Cảnh tượng vừa sợ hãi vừa thống khổ.

Lâm Khiết Vy đứng bật dậy. Sao cô có thể trơ mắt mà nhìn người vô tội bị phạt vì lỗi mà cô gây ra chứ. Cô vừa định nói ra sự thật thì Mạc Lâm Kiêu lại khẩn trương nhìn cô, sau đó đứng dậy, hỏi: “Có phải khó chịu không?" Vừa hỏi vừa đưa tay đặt lên trán cô: “Sao lại thấy hơi ấm ấm thế này? Hay là cô sốt rồi?"

"Tôi.." Lâm Khiết Vy nhìn Mạc Lâm Kiêu, trái tim khẽ run lên, không biết phải nói thế nào.

"Trần Kiệt! Dừng một chút đi, chờ tôi trở lại rồi tiếp tục/* Mạc Lâm Kiêu quay lại nói với Trần Kiệt một câu rồi đột ngột khom người xuống ẵm Lâm Khiết Vy lên, nhanh chóng đi vào biệt thự, vừa nhanh vừa cẩn thận đi lên cầu thang, dùng chân mở toang cửa phòng ngủ của cô rồi nhẹ nhàng đặt Lâm Khiết Vy lên giường.

"Tôi đã dặn bác Trần chuẩn bị chút nước ấm đem lên, cô cố gắng uống nhiều nước một chút, nếu nửa tiếng sau mà trán vẫn còn nóng thì tôi sẽ gọi Nam Cung Hào tới khám cho cô. Ở bên ngoài rất nóng, cô cũng đừng ra ngoài nữa." Mạc Lâm Kiêu dặn dò xong thì xoay người chuẩn bị đi ra ngoài. Bất chợt tay áo sơ mi của anh lại bị người nào đó kéo lấy. Anh dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía cô. Lập tức phát hiện ra trên mặt cô không biết từ lúc nào đã đẫm nước mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống như mưa.

Trong lòng Mạc Lâm Kiêu nhói lên một cái, bất tri bất giác mà mềm giọng, lo lắng hỏi: "Sao thế? Khó chịu ở đâu nào?"