Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 126: Hiếm khi làm nũng



Vì thế Mạc Lâm Kiêu sa sầm mặt xuống, trầm ngâm nói: “Cái váy này cũng không..."

Lâm Khiết Vy vừa nghe giọng điệu của vị đại gia này thì cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Sao mà cái người này vẫn chưa thấy hài lòng vậy hả? Cô thực sự không muốn tiếp tục quá trình cởi ra mặc vào, mặc vào rồi lại cởi ra nữa đâu. Nghĩ thế, Lâm Khiết Vy lập tức chạy tới bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, vội vội vàng vàng tóm lấy tay anh, lay tới lay lui, giọng nói mềm mại mang theo ý nài nỉ nói: "Cái này đi, mua cái này đi. Đừng chọn cái khác nữa mà, tôi thực sự rất thích cái váy này luôn ấy. Lấy cái này đi, được không?"

Ngoài miệng thì nói thích nhưng trong lòng cô thì đang rủa thầm. Thích cái con khỉ ý, đến cái váy này kiểu dáng thế nào, màu sắc ra sao cô còn không nhớ rõ. Cô chỉ đơn giản là không muốn tiếp tục thử đồ nữa thôi.

Đôi mắt sáng lấp lánh của Mạc Lâm Kiêu liếc xuống đôi bàn tay trắng nõn đang bám lấy tay anh kia, một cơn tê dại truyền từ phần tay bị cô nắm lấy, men theo mạch máu, quyện với giọng nói mềm mại của cô vang lên bên tai, cứ thế trực tiếp truyền tới trái tim anh. Trong lòng không nhịn được mà trở nên mềm nhũn. Hiếm khi cô làm nũng cùng anh như thế này. Thật lòng không nỡ từ chối cô.

Thở dài một hơi, anh bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu thích cái váy này thì lấy nó đi!"

Lâm Khiết Vy nghe được quyết định của anh thì thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên hoan hô nhiệt liệt.

Trần Kiệt đứng một bên không nhịn được mà trợn trắng mắt. Thôi rồi, xong cả rồi, cậu chủ Kiêu nhà bọn họ đã bị cô nàng Lâm Khiết Vy kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi. Hành vi hôm nay của anh quả thực là khác xa ngày thường! Không được, không được, không thể để như thế này được, lát nữa anh ta phải quay về nhà tìm Nam Cung Hào cùng nhau suy nghĩ, thảo luận biện pháp khắc phục mới được.

Hôm nay Lâm Khiết Vy có thể tiết kiệm được tiền một bữa cơm, trong ví cô còn hơn ba trăm triệu thì cảm thấy bản thân đã trở thành kẻ có tiền, thế nên chủ động nói: “Tôi đi thanh toán nhé."

Mạc Lâm Kiêu nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cầm mác váy đưa cho cô xem một cái. Lâm Khiết Vy rất phối hợp nghiêng đầu nhìn qua. Không nhìn thì thôi, nhìn một cái lập tức dọa cô ngây người. Một cái váy mà có giá hơn mấy trăm triệu ư?

Rốt cuộc cái váy này được may bằng gì vậy? Vàng à? Hay kim cương? Nhà thiết kế đâu, mau ra đây cho cô, xem cô có đánh chết kẻ nào dám thiết kế ra cái váy mấy trăm triệu này không. Muốn kiếm tiền đến phát rồ rồi hay sao? Một cái váy mấy trăm triệu, sao không trực tiếp đi ăn cướp đi cho vừa.

Mạc Lâm Kiêu thấy vậy thì nổi cơn đùa dai, giơ mác áo ra dúi về phía cô thêm chút nữa, trêu ghẹo nói: "Sao? Cô không thanh toán à?"

Lâm Khiết Vy bĩu môi phụng phịu nói: “Không mua nổi, cái váy này quá đắt."

Anh cong môi cười, bày ra bộ dáng xấu xa nói: "Thôi, nể tình ban nãy ăn cơm trưa cô chủ động nhào vào lòng tôi, cái váy này coi như tôi tặng cho cô cũng được. Nếu tối nay, cô tắm rửa xong xuôi, mặc áo sơ mi của tôi, sau đó đến phòng tôi... Tôi sẽ tặng cho cô càng nhiều quà hơn."

Con mẹ nó chứ, ai là người nhào vào lòng anh hả? Rõ ràng là anh cố tình phải ôm cô vào lòng có được hay không? Thật sự lời nói ra miệng đổi trắng thay đen mà không biết xấu hổ. Lâm Khiết Vy cạn lời, trợn trắng mắt nhìn anh một cái. Loại háo sắc vô sỉ như vị đại gia đây, cô thực sự không dám tiếp chuyệnºrồi.

Mạc Lâm Kiêu nhìn bộ dạng của cô, không nhịn được mà cười rộ lên. Cười đến vô cùng vui vẻ, không gian xung quanh giống như cũng vì nụ cười của anh mà tràn ngập xuân sắc, trở nên vô cùng tươi đẹp. Anh mãn nguyện vươn tay ra ôm cô vào lòng, sau đó cứ duy trì tư thế như vậy cùng nhau rời đi.

Sau khi ra tới bên ngoài trung tâm thương mại, trước khi quay người rời đi, anh lạnh lùng mà ném lại cho cô một câu: “Mặc cái váy này đi tham gia lễ đính hôn của chị họ cô đi, đừng làm tôi mất mặt đấy."

"Hừ! Cái đồ rắm thúi!" Lâm Khiết Vy nhỏ giọng rủa thầm sau đó cũng ngồi lên xe riêng của mình, rời đi.

Sau khi trở lại bệnh viện, Lâm Khiết Vy đã bị muộn nửa giờ, nhưng công tác quản lý trong khoa tim cũng rất lỏng lẻo, cũng không kiểm tra gay gắt vấn đề chuyên cần này, nên cô cũng coi như là thành công lừa gạt qua, không bị ảnh hưởng gì.

Hứa Tịnh vừa đi truyền dịch cho một bệnh nhân trung niên về, vừa nhìn thấy cô đã hỏi: “Vụ của hiệu trưởng cậu giải quyết ổn thoả chưa?"

Lâm Khiết Vy cảm thấy toàn thân cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt rã rời. Chỉ là giờ nghỉ trưa thôi mà cô cảm thấy bản thân như kiểu vừa trải qua cả thế kỷ dài đằng đẵng vậy. Nghe thấy câu hỏi của Hứa Tịnh cô chỉ lười nhác gật đầu.

"Tớ đã nói rồi mà." Hứa Tịnh tranh thủ trong lúc rảnh rỗi mà ăn vụng mấy món ăn vặt mà hiệu trưởng đen tới hối lộ. "Chỉ cần mời người ta một bữa chắc chắn là sẽ xử lý xong xuôi mà, việc đâu sẽ có đó. Ôi, chị đây đúng là Gia Cát Lượng thời hiện đại, đa mưu túc trí, thông minh sáng suốt mà!"

Thông minh sáng suốt cái con khỉ! Trưa nay bà đây suýt thì bị người ta ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn rồi."

"À, đúng rồi, Khiết Vy, ban nãy cậu vừa đi thì đàn anh Sâm đã tới tìm cậu rồi."

Lâm Khiết Vy lập tức vực dậy tinh thần, tò mò hỏi: “Ủa? Đàn anh Sâm á? Anh ấy tìm tớ có việc gì à?"

"Tới giờ nghỉ rồi thì còn có thể có chuyện gì nữa?" Hứa Tịnh nhún vai. "Tớ hỏi mà anh ấy chẳng nói gì?

Đừng bảo là bệnh tình của em trai cô lại xuất hiện vấn đề gì nhé... Nghĩ tới đây, Lâm Khiết Vy đã bị chính trí tưởng tượng của bản thân mình dọa sợ, trái tim run lên, thấp thỏm không yên. Mấy cái bình dịch dùng để truyền cho bệnh nhân trên tay cũng rơi hết lên mặt bàn. Cô vội vàng nói: "Hứa Tịnh, cậu ở đây giúp tớ nói dối một tí, tớ đi tìm đàn anh hỏi xem như thế nào."

Lâm Khiết Vy nói rồi lập tức chạy đi. Một lúc sau cô đã đến được phòng làm việc của bác sĩ. Trong phòng, Hạ Dịch Sâm đang kê đơn cho một bệnh nhân vừa mới nhập viện, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Khiết Vy thì lập tức nở một nụ cười ôn hoà với cô. Chờ sau khi người bệnh cầm đơn thuốc rời đi, Hạ Dịch Sâm cũng lập tức đứng lên, cười tủm tỉm nhìn Lâm Khiết Vy nói: “Em mới từ bên ngoài về à? Thời tiết nóng lắm phải không? Nhìn em cả người nhễ nhại mồ hôi kìa."

Anh ta vừa nói chuyện, vừa rút lấy vài tờ khăn giấy, rất tự nhiên mà vươn tay ra định lau mồ hôi cho cô. Không ngờ Lâm Khiết Vy thấy thế thì hơi né tránh, cũng đưa tay lên nhận lấy khăn giấy trong tay anh ta.

"Em tự lau được rồi." Lâm Khiết Vy vừa tùy tiện lau vài cái trên trán, nói.

Tay của Hạ Dịch Sâm vẫn còn cương cứng ở giữa không trung, trong lòng lại thầm trách bản thân quá manh động dẫn tới tình huống xấu hổ thế này. Bản thân anh ta lúc nào cũng tự nhủ nhất định không thể dọa cô gái nhỏ này sợ hãi nhưng mà đôi lúc thực sự khó mà kìm lòng được. Thứ khó che giấu nhất xưa nay vẫn luôn là tình ý với người trong lòng mà. "Đàn anh Sâm, ban nãy giờ nghỉ anh tìm em à? Có chuyện gì không ạ? Chẳng lẽ Liên Hoài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?" Lâm Khiết Vy thấy Hạ Dịch Sâm không nói gì thì lập tức gấp gáp hỏi.

Hạ Dịch Sâm lấy từ trong ngăn kéo ra một cái quạt giấy, mở ra, phe phẩy quạt, quạt cho Lâm Khiết Vy. Bây giờ mới là đầu hạ, vẫn còn chưa thực sự vào hạ. Thời tiết tuy cũng bắt đầu trở nên nóng nực hơn nhưng tầm này vẫn không nên mở điều hoà. Dù sao ở trong phòng điều hoà nhiều cũng không có lợi cho thân thể.

"Liên Hoài không sao cả, tình hình vẫn thế, rất ổn định. Chuyện này em cứ yên tâm đi, có anh ở đây rồi." Hạ Dịch Sâm thấy Lâm Khiết Vy lo lắng thì mở miệng an ủi.

Nghe thế trái tim thấp thỏm nãy giờ của Lâm Khiết Vy cũng mới được thả lỏng, cô thở phào một hơn, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Anh tới tìm em vì tính mời em cùng đi ăn trưa. Nghe nói gần đây mới mở một nhà hàng tên là An Huy, đồ ăn rất ngon nên mới tính rủ em đi ăn cùng. Nhưng mà cuối cùng chậm một bước, em đi ra ngoài mất rồi. Sao thế, giờ nghỉ trưa có hẹn à?"

Một câu hỏi cuối cùng này cũng là câu hỏi đã canh cánh trong lòng anh ta suốt cả trưa hôm nay.

"À, trưa nay có một người bạn của em muốn tìm em giúp chút việc, nên vừa tới giờ nghỉ em đã vội vàng chạy đi rồi. Nếu thế thì để hôm khác chúng ta qua đó thử. Em vẫn thấy thèm món cá hồi khô của An Huy đấy."

Hạ Dịch Sâm nghe được lời này thì trái tim cứ treo lơ lửng đã dần dần hạ xuống, cảm giác trống vắng hụt hẫng trong lòng cũng bay biến sạch. Nghe giọng điệu tùy ý của cô thì chắc hẳn người đi ăn trưa cùng với cô hôm nay cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

"Lễ đính hôn của Lâm Thúy Lan với Tạ Nguyên Thần em có đi tham dự không?" Hạ Dịch Sâm lo lắng nhìn cô hỏi. “Cả bệnh viện đều nhận được thiệp mời của cô ta."

Lâm Thúy Lan đúng là thích khoe khoang, cũng chỉ là đính hôn thôi, thế mà cũng phải đưa thiệp mời cho cả cái bệnh viện, cứ như sợ trong viện có người không biết cô ta chuẩn bị đính hôn với Tạ Nguyên Thần vậy. Thế này có khác gì thông báo cho cả thế giới biết về cái quan hệ nực cười đáng xấu hổ của hai chị em nhà họ Tạ các cô không?

"Đi chứ, sao lại không đi, em cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Chị họ tốt của em có thể gả được cho người trong lòng, em nhất định phải chúc phúc cho chị ta chứ. Nhất định phải đến để chúc mừng rồi."

Hạ Dịch Sâm nhìn sắc mặt của Lâm Khiết Vy, đắn đo lựa lời nói: "Thực ra trước đó anh cũng thấy hơi lo cho em... Dù sao em với cái người họ Tạ kia cũng có hôn ước với nhau, bây giờ chuyện thành thế này... Anh cũng vừa mới nghe nói về chuyện hôn ước thôi, anh sợ em sẽ thấy đau lòng."

Nói rồi anh ta yên lặng nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự lo lắng và sợ hãi. Anh ta sợ Lâm Khiết Vy sẽ nói cô rất thích Tạ Nguyên Thần này nọ, nếu thật sự như thế, anh ta sợ rằng bản thân sẽ không chịu nổi mất.

"Đau lòng á? Cái tên khốn họ Tạ kia, ánh mắt nông cạn đó mà cũng xứng để em đau lòng hay sao? Ôi, em xin lỗi đàn anh, em cứ tức lên là lời lẽ sẽ trở nên rất khó nghe" Lâm Khiết Vy xấu hổ gãi đầu nói: “Nhưng mà Lâm Thúy Lan đồng ý lấy cái loại đàn ông đấy thì em vui vẻ tới mức muốn lập tức bắn pháo hoa ăn mừng ấy chứ đừng nói là đau lòng."

Thấy Lâm Khiết Vy lại tiếp tục múa máy tay chân, hào hứng mà nói thì Hạ Dịch Sâm cũng cảm thấy yên tâm, anh ta cười nói: “Thế thì tốt rồi. Chúng ta cứ làm diễn viên quần chúng tôi góp mặt trong lễ đính hôn này là được rồi. Nếu em cũng đi thì anh cũng sẽ tham dự."

"Vâng, thế thì chúng ta kết bạn mà đi thôi.”

"Hay là như thế này nhé, tối hôm ấy anh sẽ qua nhà đón em. Chúng ta cùng nhau đi đến đó."