Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 137: Tiếng kêu như chim hoàng anh



Sáu người phụ nữ xinh đẹp lả lướt đứng thành một hàng, nhất thời mùi thơm xông vào mũi, giống như đang ở trong vườn hoa.

"Chào anh Kiêu!” Đám phụ nữ yểu điệu kêu lên, tiếng kêu như chim hoàng anh, khiến người ta nghe xong ước gì xương cốt đều tê dại.

Hắt xì! Bác Trần đứng bên cạnh không nhịn được hắt xì, vươn tay xoa mũi, cau mày nói thầm: “Mùi thơm như vậy! Trên tin tức có nói, mùi thơm giống như mùi thối, đều làm ô nhiễm không khí!”

Dựa theo lời bác Trần nói, toàn bộ đám phụ nữ này đều thối sao?

Trần Kiệt tức giận hừ lạnh khinh thường, trừng bố ruột của mình một cái. Thật sự muốn hỏi ông ta, rốt cuộc bố có phải là bố con hay không, đợi lát nữa chúng ta đi xét nghiệm xem.

Sáu người phụ nữ đều đang sống sung túc trong thế giới của mình thì bất ngờ gặp vận rủi, họ bị một tên bạo chúa của một nước nào đó bắt đi. Mấy người kia dùng đủ phương pháp cực đoan, một số người mạnh tay, một số thì dùng tiền, còn có người thì gần như bị bắt cóc, không cho phân trần liền bắt tới đây, buộc học những chuyện khiến người ta then thùng, hơn nữa mỗi ngày đều ngâm trong bồn tắm đầy hoa mấy tiếng, gần như đều lột mấy tàng da.

Sáu người phụ nữ từng thảo luận, cảm thấy chắc chắn bọn họ rơi vào tay tập đoàn buôn người nào đó,biển bọn họ thành người hầu của tổ chức nào đó, sau này sẽ sống cuộc sống bi thảm hầu hạ đám lão già có tiền, cả đám đều âm thầm đau buồn.

Mãi đến một ngày, bạo vương Trần Kiệt tự mình tới gặp bọn họ, nói bọn họ chỉ phụ trách hầu hạ một người đàn ông là được, ai có thể hầu hạ được, thì sẽ được khen thưởng rất lớn. Trị số khen thưởng khiến đám phụ nữ kinh hãi. Mấy người phụ nữ bắt đầu phán đoán, cảm thấy người đàn ông bọn họ sắp hầu hạ là một tên bụng phệ, thận hư, tuổi già sức yếu, tràn ngập nếp nhăn, hoặc là hàm răng thì vàng, miệng thối hoắc, gương mặt dữ tợn.

Mà lúc này nhìn thấy người đàn ông anh tuấn tao nhã ngồi trên ghế sô pha cách vài mét, tất cả phụ nữ đều mở cờ trong bụng, liên tục vui mừng.

Trời ạ, có phải bọn họ nhìn thấy người thật hay không? Vậy mà trên đời này còn có người đàn ông tuấn tú như thế, bộ dạng đẹp trai, cái mũi cao thắng, đôi mắt thâm thúy như vì sao, đôi môi mỏng cấm dục... Khí chất cao quý thanh nhã, quanh thân tỏa ra trầm tĩnh, lạnh lùng như vương giả.

Sớm biết sẽ gặp người đàn ông như vậy, cho dù bảo bọn họ trả tiền, bọn họ cũng nguyện ý.

Trong lúc này, sáu người phụ nữ đều nhìn thẳng Mạc Lâm Kiêu, trong mắt đều tỏa ra hoa đào, tất cả đều hạ quyết tâm nhất định phải ở lại bên cạnh người đàn ông này, cho dù là thân phận gì, chỉ cần có thể thấy anh mỗi ngày là được.

Mạc Lâm Kiêu rất chán ghét ánh mắt đám phụ nữ này nhìn anh, gương mặt tuấn tú âm trầm, cố gắng không khiến mình phát hỏa, ép buộc mình lần lượt nghiêm túc quan sát mấy người phụ nữ này. Xem ra Trần Kiệt thật sự hao phí không ít tâm tư, cả đám đều rất xinh đẹp, làn da cũng rất trắng, dáng người cũng rất tốt như lời Trần Kiệt nói.

Trần Kiệt lén lút quan sát Mạc Lâm Kiêu, phát hiện anh Kiêu giống như rất hài lòng với những người phụ nữ này, trái tim không nhịn được nhảy nhót.

Hôm nay vì khiến bọn họ nhìn có lực hấp dẫn, anh ta đặc biệt cho bọn họ mặc quần áo chất liệu hơi mờ co dãn, tất cả đều dán sát vào người, để lộ dáng người hoàn mỹ của bọn họ. Thiết kế trễ ngực khiến người ta nhìn không sót thứ gì, chỗ quan trọng miêu tả sinh động.

Lúc này Lâm Khiết Vy thở gấp tiến vào, đôi mắt tỏa sáng.

Nhìn thấy Lâm Khiết Vy, trong lòng Mạc Lâm Kiêu xao động, ngoắc tay nói: "Lại đây, cùng nhìn xem.”

Anh muốn cho cô thưởng thức toàn bộ hành trình, khiến cô hiểu một chút, đừng tưởng rằng anh chỉ có mình cô, đừng tưởng rằng anh không thể không có cô, hiện giờ đều đã từng bước cậy góc tường rồi.

Lâm Khiết Vy cầu còn không được, cô đang muốn xem náo nhiệt đấy, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, cười vô cùng xán lạn, vui mừng ngồi xuống ghế sô pha, ngồi bên cạnh Mạc Lâm Kiêu. Trần Kiệt nhìn qua, trong lòng có chút khó chịu. Sao hai bọn họ lại cùng ngồi trên ghế sô pha, có cảm giác giống như hoàng hậu tiếp nhận trọng thần thỉnh an vậy?

Mạc Lâm Kiêu hơi quay mặt, nhìn sườn mặt của Lâm Khiết Vy, anh hơi nhíu mày hỏi: “Cô rất vui vẻ à?"

Cô biết đám phụ nữ này tới làm gì, cô liền vui thành như vậy, miệng đều không khép lại được, hừ!

“À... Tôi không có mà, anh nhìn nhầm rồi, tôi không cười, tôi đây là... Biểu cảm tự nhiên” Lâm Khiết Vy vội vàng thu lại cười gian trên mặt, cố gắng nghiêm túc hơn, chớp đôi mắt to làm bộ vô cùng vô tội nhìn Mạc Lâm Kiêu. Cô muốn che giấu chút tâm tư của cô không cho ai biết, quyết không thể để anh nhìn ra manh mối, nếu để ông chủ bao nuôi này nhìn ra được ý nghĩ chân thật trong lòng cô, có lẽ cô sẽ bị đuổi ra cửa, thuận tiện đòi nợ rồi.

Một tình nhân luôn không muốn phục vụ còn đòi lĩnh tiền lương...

Trần Kiệt ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc đổi thoại của hai người mim cười nói: “Anh Kiêu, để bọn họ tự giới thiệu đi.”

Mạc Lâm Kiêu không muốn biết đảm phụ nữ này tên là gì chút nào, vừa định nói đừng phiền phức, thì nghe Lâm Khiết Vy ở bên cạnh đầy hứng thú nói một câu.

"Đều thật xinh đẹp, còn đến từ các quốc gia khác nhau, giới thiệu một chút đi.”

Mạc Lâm Kiêu không nhịn được lạnh lùng liếc nhìn Lâm Khiết Vy bên cạnh một cái, thấy rõ cô hơi nhếch miệng cười. Vậy mà cô còn vui vẻ như vậy!

Trần Kiệt nhìn Lâm Khiết Vy một lát, lại nhìn Mạc Lâm Kiêu một lát, cuối cùng đợi Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt xua tay, lập tức hằng giọng, nháy mắt với sáu người phụ nữ kia, nói: “Nhanh lên, dựa theo trình tự, đều tự giới thiệu mình đi, phải nói rõ ràng đấy.”

Người đầu tiên là cô gái Châu Âu tóc vàng mắt xanh, nói tiếng Việt không lưu loát, nhiệt tình nói: “Em tên là Alice, đến từ Paris nước Pháp, năm nay em hai mươi tuổi, cao một mét bảy mươi tư, nặng bốn mươi chín cân. Số đo ba vòng là...”

"Được rồi, kế tiếp đi.” Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt ngắt lời cô ta, đã không muốn nghe tiếp nữa.

Cô gái nước Pháp hơi thất vọng, trong đôi mắt giống như sắp có nước mắt chảy ra, còn tội nghiệp nhìn Mạc Lâm Kiêu một cái.

Ánh mắt đó, thật sự là vừa nhìn đã thấy thương rồi!

Lâm Khiết Vy đều đã cảm thấy mềm lòng, nói khẽ với Mạc Lâm Kiêu: "Người này không mươi tuổi, thân cao vừa đủ, rất xứng với anh, vóc dáng anh cũng cao, hơn nữa dáng người cô ấy rất tuyệt, không bằng nghe số đo ba vòng của cô ấy đi?" Không chừng nghe xong số đo ba vòng, vị đại gia này sẽ nhìn trúng cũng không biết chừng!

Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu đột nhiên trở nên rét lạnh thấu xương, nhìn về phía Lâm Khiết Vy, đôi mắt sáng như đuốc gần như có thể nhìn thấu lòng người, Lâm Khiết Vy sợ tới mức vội vàng bịt chặt miệng, xua tay với Mạc Lâm Kiêu, ý bảo anh tiếp tục đi.

Trong Mạc Lâm Kiêu nghĩ như thế này, Lâm Khiết Vy nói vóc dáng anh cao, xứng với một mét bảy mươi tư, cô có ý gì đây? Là nói cô không xứng sao? Ôi, anh không ghét bỏ vóc dáng cô thấp, sao cô dám ghét bỏ anh vóc dáng cao?

Cô gái thứ hai thâm tình khẩn thiết tiến lên trước một bước, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Chào anh Kiêu, em tên là Trần Thanh Tâm, đến từ Nam Hà, năm nay hai mươi mốt tuổi, cao một mét sáu mươi tám, nặng bốn mươi lăm cân. Em có học khiêu vũ, học chính là múa dân tộc”