Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 139: Tất cả đều ở lại đi



Một điệu nhảy tươi đẹp kết thúc, trong phòng tràn ngập mùi hương của cơ thể phụ nữ, còn có tiếng thở dốc của bọn họ, cả căn biệt thự đều khiển người ta nhiệt huyết sôi trào, có mấy vệ sĩ đều nhìn tới mức mắt đỏ lên. Trần Kiệt vội vàng nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, tràn đầy hy vọng hỏi: "Anh Kiêu, thể nào, nhảy không tệ đúng không?" Đâu phải hỏi vũ đạo, mà đang hỏi người.

Mạc Lâm Kiêu vẫn không trả lời, vẫn duy trì im lặng.

Không chỉ sáu người phụ nữ sốt ruột, Trần Kiệt

luống cuống, ngay cả Lâm Khiết Vy cũng sốt ruột rồi. Cô không nhịn được chạm vào anh, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tôi thấy nhảy rất đẹp, đẹp như thiên tiên, không bằng để bọn họ lần lượt biểu hiện tài nghệ của mình đi?"

Cuối cùng lần này Trần Kiệt cũng cho Lâm Khiết Vy một ánh mắt tán dương, coi như cô thức thời, biết nên nói gì. Đợi sau này cô vào lãnh cung, tôi sẽ không bỏ đá xuống giếng.

Lúc này Mạc Lâm Kiêu có chút không nhìn thấu tâm tư của Lâm Khiết Vy, rốt cuộc là cô nghĩ thể nào, đến bây giờ, nếu cô không ngốc, hẳn là cô đã hiểu rõ mục đích đám phụ nữ này tới đây, sáu người phụ nữ này tới tranh giành vị trí của cô, tranh người đàn ông với cô đấy, vì sao cô không buồn bực không chút hoang mang? Trái lại còn có chút... Giống như hoan nghênh đám phụ nữ này!

Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi có chút khỏ chịu, nhưng không biểu lộ ra bất cứ vẻ mặt gì, giống như nói chuyện phiếm, lạnh nhạt hỏi: "Vậy cô cảm thấy, mấy bọn họ người nào không tệ?”

Tất cả sáu cô gái đều nín thở nhìn chằm chằm, bộ dạng khẩn trương như đợi tuyên án tử hình. Ngay cả Trần Kiệt cũng khẩn trương tới mức nuốt nước bot.

Lâm Khiết Vy nhìn sáu cô gái xinh đẹp một lát, nghiêm túc nói: “Anh Kiêu, nói thật, mấy cô gái này đều không tệ, mỗi người mỗi vẻ, nếu tôi là anh mà nói...”

Nói một lát, cô không nhịn được lộ ra biểu cảm vui mừng, e sợ Mạc Lâm Kiêu sẽ hoài nghi cô, dừng một lát, cô liếc nhìn vẻ mặt anh.

Mạc Lâm Kiêu không lộ ra chút cảm xúc nào, truy hỏi: “Cô sẽ thế nào?”

Lâm Khiết Vy chớp đôi mắt to, một bộ nói đúng trọng tâm, nói: "Tôi sẽ để tất cả ở lại, lần lượt làm quen từng người, chậm rãi khai quật sở trường của từng người”

Trần Kiệt dùng lực gật đầu, thiếu chút nữa dựng ngón cái với Lâm Khiết Vy. Hiện giờ nhìn người phụ nữ Lâm Khiết Vy này, cũng không còn không vừa mắt như vừa rồi nữa.

Trong lòng Mạc Lâm Kiêu lóe lên ý lạnh, vẻ mặt vẫn thanh nhã như thường, giống như còn mang theo vài phần sung sướng, hoàn toàn mê hoặc Lâm Khiết Vy, khiến cô nhóc cảm thấy những lời mình nói, nhất định là nói ý trong lòng anh.

Đã nói đàn ông đều là động vật nửa thân dưới, có một người là một người, rõ ràng là muốn trái ôm phải ấp, tất cả đều giữ bên cạnh, còn giả vờ nhờ miệng người khác nói ra hộ. Vị đại gia này đúng là cổ quái còn âm hiểm, lại còn dối trá.

Mạc Lâm Kiêu giống như đang do dự, trầm ngâm: “Để lại tất cả sao?" Lâm Khiết Vy khẩn trương thêm dầu, cố gắng khuyên nhủ: “"Tất cả đều ở lại đi, anh Kiêu! Anh nhìn bọn họ xem, cả đám kiều diễm ướt át, vô cùng xinh đẹp, đuổi người nào không phải rất đáng tiếc sao? Tài nghệ của người ta anh còn chưa thấy đâu, không bằng để tất cả lại, chậm rãi thưởng thức."

Càng nói càng dũng cảm, giống như đã thấy được sáu cô gái này thay phiên nhau hầu hạ anh trong phòng ngủ, cô có thể vô tư ăn đồ ăn ngon trong biệt thự, yên tĩnh đợi ngày hủy hợp đồng, biểu cảm liền không khống chế nổi, thần thái phấn khởi, trong đôi mắt lóe lên chút giảo hoạt, nói xong lời cuối cùng, liền nhanh chóng nhìn về phía Trần Kiệt, cái nhìn đó ý là anh còn không nhanh tiến lên nói mấy câu ngon ngọt, vai diễn phụ pha trò thiếu một người cũng không được đâu anh trai.

Trần Kiệt tiếp nhận ra hiệu của cô, lúc ấy liền mơ hồ rồi. Anh ta không rõ rốt cuộc là Lâm Khiết Vy muốn thế nào, vậy mà cố gắng đẩy mình vào lãnh cung.

Anh ta coi như thông minh, biết thời biết thế nói: "Đúng vậy anh Kiêu, đám phụ nữ này cũng không dễ dàng, vì gặp mặt anh một lần, đã chạy từ ngàn dặm xa xôi tới, không bằng để bọn họ ở lại trước đi”

Lâm Khiết Vy nhanh chóng đáp: “Đúng vậy đúng vậy, vất vả chạy tới đây như vậy, nể mặt bọn họ ngưỡng mộ anh, để tất cả ở lại đi, dù sao trong nhà còn nhiều phòng, thêm mười người nữa cũng ở được.”

Lúc này Mạc Lâm Kiêu đã hoàn toàn hiểu rõ thái độ của Lâm Khiết Vy, hóa ra cô thật lòng muốn đám phụ nữ này ở lại! Vậy mà cô đối với việc người phụ nữ khác phái xâm nhập, không có chút ghen tuông nào!

Vừa nghĩ như vậy, khiến chỗ sâu nhất trong tim Mạc Lâm Kiêu không nhịn được đau đớn, thậm chí còn có cảm giác hít thở không thông. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ý cười lạnh tràn ngập trong đáy mắt, anh nặn mấy chữ từ kẽ răng ra: “Ồ, cô suy nghĩ đúng là chu toàn!”

Trần Kiệt lớn lên với Mạc Lâm Kiêu từ nhỏ, lúc này đã mơ hồ cảm thấy giọng điệu anh Kiêu nói chuyện với Lâm Khiết Vy không đúng lắm, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, anh ta không thể làm rõ được

Trần Kiệt nhìn vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu, nhỏ giọng truy hỏi: “Anh Kiêu, vậy rốt cuộc bọn họ..” Đi hay ở lại đây?

Đôi mắt tối đen của Mạc Lâm Kiêu càng sâu thắm khó lường, lạnh nhạt nói: "Vậy thì tất cả đều ở lại đi."

Á! Lâm Khiết Vy hoan hô trong lòng, thiếu chút nữa kích động tới mức nhảy dựng lên, gương mặt nhỏ nhắn vì vui vẻ mà đỏ bừng.

Trần Kiệt sửng sốt ba giây mới kịp phản ứng, vui mừng quá độ mà lắp bắp: “Được được được, anh Kiêu cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho bọn họ cơ hội.”

Sáu người phụ nữ đều thẹn thùng nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt thâm tình mê trai vẫn dính lên mặt Mạc Lâm Kiêu.

Lâm Khiết Vy âm thầm nắm chặt tay nhỏ, thầm nói với chính mình, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, thắng lợi đang ở ngay trước mắt đó! Cô đi lên con đường thênh thang thoải mái kiếm tiền không cần làm việc, chỉ cách một chút nữa!

Bỗng nhiên Mạc Lâm Kiêu nhìn về phía mặt Lâm Khiết Vy, đôi mắt thâm sâu đó, khiến Lâm Khiết Vy sợ tới mức run lên theo bản năng.

Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng hỏi: “Cô nói xem, bước tiếp theo nên bảo bọn họ làm gì?”

Lâm Khiết Vy ngây ngẩn cả người, bọn họ là để anh sử dụng mà, bước tiếp theo sử dụng như thế nào, trình tự và phương pháp sử dụng, toàn bộ đều phải dựa vào yêu thích của anh, anh hỏi tôi làm gì.

“Ha, bước tiếp theo sao?” Lâm Khiết Vy gượng cười, cảm thấy nói thằng anh lập tức chọn hai người động phòng hoa chúc” có lẽ sẽ bị Mạc Lâm Kiêu giả vờ từ chối, vì thể cười ha ha nói với vẻ mơ hồ: "Sắc trời cũng không còn sớm, hay là anh chọn hai người, hầu hạ anh tắm rửa thay quần áo?”

Mạc Lâm Kiêu đầy hứng thú gật đầu: “Được, vậy thì hai người bên trái đi.”

Thiếu chút nữa Trần Kiệt kích động tới mức ngất đi, sau này anh ta sẽ không gọi Lâm Khiết Vy là người phụ nữ chết tiệt nữa, người này đúng là thần trợ công có được không!

Mạc Lâm Kiêu đứng dậy, dáng người cao thắng khiến mấy người phụ nữ âm thầm hít khí lạnh, ước gì bây giờ có thể gục bên chân anh. Mạc Lâm Kiêu chậm rãi đi lên cầu thang, theo sau anh là hai người phụ nữ.

Bỗng nhiên anh dừng lại, xoay mặt nhìn Lâm Khiết Vy đang ngồi trên ghế sô pha đang chuẩn bị lật người, cười âm hiểm nói: "Lâm Khiết Vy, cô cũng tới đây đi, tự tay dạy cho bọn họ hầu hạ tôi thế nào?

Lâm Khiết Vy chỉ vào mũi mình, không dám tin nhìn thẳng vào đôi mắt Mạc Lâm Kiêu, cảm thấy choáng váng.