Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 147: Đến tham gia lễ đính hôn



Bộ lễ phục màu ngó sen, với sự kết hợp của phong cách Đông Tây, phía trên là vải satin co giãn ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của Lâm Khiết Vy, bộ lễ phục này được biến tấu ở phần đùi và có một tầng váy xếp ren phân tầng theo kiểu xoắn ốc đi xuống, lộ ra phần mắt cá chân nhỏ trắng như ngọc, nhìn rất sinh động, bộ lễ phục này rất kín nhưng lại lộ ra hương vị phụ nữ, đừng nói là Hạ Dịch Sâm nhìn ngây người mà ngay cả Đồng Hải Mai là phụ nữ, lúc này nhìn Lâm Khiết Vy, cô ta cũng không nhịn được mà bị dao động.

Thôi thôi, trong lòng Đồng Hải Mai thở dài, cô ta còn sức đâu để giãy dụa chứ, cùng với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy tranh đoạt một người đàn ông, cô ta chẳng có chút phần thắng nào, cô ta còn tranh gì chứ.

Lâm Khiết Vy có chút thẹn thùng,

"Nó quá sang trọng, em còn có chút không quen cho lắm, sao thế? Em mặc như thế này có buồn cười lắm không?"

Hạ Dịch Sâm khó khăn lắm mới khàn giọng nói ra được một câu.

"Rất ổn, rất xinh đẹp.”

Đồng Hải Mai cũng chân thành khen ngợi. "Bộ lễ phục này mặc trên người cô, thật đúng là max điểm”

Đồng Hải Mai để chuyên gia trang điểm trang điểm cho Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy không có thói quen trang điểm đậm, dưới yêu cầu của cô, chuyên gia trang điểm chỉ bôi một lớp trang điểm nhẹ cho cô.

Sau khi trang điểm xong, thời gian cũng không còn sớm nữa, Lâm Khiết Vy và Hạ Dịch Sâm chuẩn bị đến khách sạn Hải Châu, lúc này Lâm Khiết Vy mới chú ý đến, bộ quần áo của cô và đàn anh Sâm là cùng trong một bộ sưu tập.

"Đàn anh Sâm, anh mặc bộ quần áo này rất đẹp trai!” Lúc này cô mới nhận ra, quanh người Hạ Dịch Sâm cũng mang theo khí thế cường giả.

Hạ Dịch Sâm cảm thấy vô cùng ngọt ngào, chăm chú nhìn cô một lát, mỉm cười hỏi lại.

"Chẳng lẽ ngày thường anh không đẹp trai hả?” Lâm Khiết Vy hơi lúng túng một chút, cười gượng.

"Ngày thường cũng rất đẹp trai”

Hôm nay có rất đông khách khứa đi đến khách sạn Hải Châu, Lâm Thúy Lan mặc một bộ áo dài màu đỏ Việt Nam, trông giống như một cô dâu vậy, cô ta đứng ở sảnh của khách sạn để đón tiếp khách mời, mẹ chồng tương lai của cô ta là bà Tạ đứng ở bên cạnh, lại không thấy Tạ Nguyên Thần đầu.

"Ô, đây không phải là cậu chủ nhà họ Hạ à?"

"Đúng đó, chính là cậu chủ ra nước ngoài du học, nghe nói là một bác sĩ nổi tiếng, rất xuất sắc, ngoài ra còn rất đẹp trai.

"Thật đúng là không ngờ đến nhà họ Hạ cũng cử người đến, mặt mũi nhà họ Lâm và nhà họ Tạ thật đúng là lớn."

Các khách mời nhao nhao nhìn về phía Hạ Dịch Sâm, nhỏ giọng bàn tán.

Tạ Xuân Sơn từ bên trong đi ra, ánh mắt lập tức nhìn thấy Hạ Dịch Sâm, kích động, nhỏ giọng nói. "Nhà họ Hạ phái người đến à? Chẳng phải bọn họ từ chối rồi ư? Ai mời được nhà họ Hạ đến đây the?"

Lâm Thúy Lan đắc ý nói.

"Là do con mời đến, Hạ Dịch Sâm và con cùng làm việc chung ở một bệnh viện, chẳng lẽ anh ta còn không chịu nể mặt con ư?”

Ngay lập tức Tạ Xuân Sơn vui vẻ ra mặt, ông ta cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Thúy Lan.

Tìm con dâu không chỉ nhìn vẻ ngoài, còn cần phải dựa vào tài hoa và năng lực, vốn dĩ Lâm Khiết Vy kia chỉ có dáng dấp đẹp mắt, một xíu bản lĩnh cũng không có, vẫn là Lâm Thúy Lan này tốt, vừa ưu tú lại thông minh, còn rất có năng lực, tăng thêm thể diện cho bọn họ. Ngay cả người nhà họ Hạ cũng đến, còn là vị cậu chủ nổi danh của nhà họ Hạ.

Vừa mới chuẩn bị đi đón, đột nhiên phát hiện Hạ Dịch Sâm đi đến chỗ ghế lái phụ, ân cần đón một cô gái vô cùng xinh đẹp đi ra, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người ta cảm thấy kinh động giống như gặp thần tiên, Tạ Xuân Sơn sửng sốt một chút, suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ đến đó là vị hôn thê cũ của Tạ Nguyên Thần, Lâm Khiết Vy.

Ông ta không khỏi buồn bực lẩm bẩm.

"Cái cô em họ Lâm Khiết Vy này của con đến là đây làm gì thế?" Không phải là cô ta đến đây để giở trò gì đấy chứ? Ngộ nhỡ cô ta ôm Tạ Nguyên Thần đứng tại chỗ khóc lớn, yêu cầu tái hợp thì phải làm sao bây giờ?

Lâm Thúy Lan lên tiếng trấn an.

"Là do con mời cô ta đến, nói gì thì nói, chúng con cũng là người một nhà, con cảm thấy Khiết Vy vẫn là người biết nghĩ đến đại cục, là người hiểu chuyện

“Hừ, chuyện đó thì chưa chắc đầu, Thúy Lan à, bác nói cho con biết, không phải cô gái nào cũng thiện lương, rộng lượng như con đâu, con phải chú ý đến cô em họ này của mình, đừng để cô ta giở trò gì trước mặt mọi người nhé.”

"Dạ, con biết rồi, con sẽ chú ý thêm đến em ấy.”

Lâm Thúy Lan quay mặt đi, nụ cười nhân hậu khoan dung trên mặt cô ta đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là vẻ âm độc.

Lâm Khiết Vy à Lâm Khiết Vy, hôm nay tôi sẽ để cô đến đây thì dễ, đi thì khó, hoặc là cơ bản không đi ra được. Lâm Khiết Vy khoác tay Hạ Dịch Sâm cùng nhau đi đến chỗ Lâm Thúy Lan, vô số cô gái âm thầm sợ hãi thán phục, vô cùng hâm mộ Lâm Khiết Vy. Không chỉ hâm mộ dáng dấp, vẻ ngoài của cô, càng là hâm mộ cô có thể ở bên cạnh người đẹp trai như cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ.

Bọn họ sẽ tuyệt đối không thừa nhận, Lâm Khiết Vy và Hạ Dịch Sâm đứng chung một chỗ giống như kim đồng ngọc nữ, một đôi bích nhân như trong tranh.

Hạ Dịch Sâm vô cùng hạnh phúc dẫn theo Lâm Khiết Vy đi đến bên cạnh Lâm Thúy Lan, hờ hững cười một tiếng.

"Bác sĩ Lan, chúc mừng cô”

"Cảm ơn bác sĩ Sâm, tôi rất vui vì anh có thể đến đây, anh có nhiều ca phẫu thuật như thế, bận rộn như vậy, tôi còn lo lắng hôm nay anh không có thời gian rảnh đấy." Lâm Thúy Lan cố ý ở ngay trước mặt rất nhiều khách mời, tỏ vẻ ra rất quen thuộc với Hạ Dịch Sâm.

Lúc ánh mắt cô ta chuyển từ trên người Hạ Dịch Sâm đến Lâm Khiết Vy, nụ cười của Lâm Thúy Lan hơi cứng lại.

Sao cô không mặc trang phục phù dâu mà cô ta đưa cho? Lâm Khiết Vy giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, cô nở một nụ cười rạng rỡ.

"Chị họ à, vì sao chị lại ngạc nhiên nhìn tôi như thế chứ?"

Lâm Thúy Lan hít sâu một hơi, trở lại dáng vẻ như ngày thường.

"Khiết Vy, hôm nay em thật xinh đẹp, chị thiếu chút nữa đã không nhận ra em rồi, sao em không mặc lễ phục phù dâu mà chị đã chuẩn bị vậy?”

Lâm Khiết Vy tỏ vẻ ảo não trả lời cô ta.

"Chị đừng nhắc đến việc này nữa, mấy y tá đó phát hiện lễ phục phù dâu rất đẹp, cho nên đều tranh nhau mặc thử, kết quả không biết xảy ra chuyện gì, lễ phục phù dâu đột nhiên bị bọn họ làm hỏng, biến thành một đống sợi tơ, tôi đã nổi cáu với họ một lúc lâu, chị họ à, chị nói xem, có phải là do bọn họ cố ý hay không, một bộ lễ phục tốt như thế, sao lại biến thành một đống sợi tơ được chứ?”

Một đôi mắt to tròn sáng ngời thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâm Thúy Lan, chỉ thấy Lâm Thúy Lan có chút hoảng hốt, cô ta cười gượng, nói.

"Có lẽ là do lúc kéo bọn họ quá dùng sức, được rồi, chẳng qua đó cũng chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, không đáng nhắc đến, bộ lễ phục này của em lại càng đẹp hơn.”

Lâm Khiết Vy thở dài.

"Nhưng mà tôi vẫn thích bộ lễ phục mà chị tặng kia, hôm nay tôi không có cách nào làm phù dâu được, quần áo không thống nhất”

Lâm Thúy Lan rất kiên trì.

"Em vẫn nên làm phù dâu thì hơn, tuy trang phục của em và Phi Diệp không giống nhau nhưng đều là em họ của chị, nếu bàn về thân thiết, hai người chúng ta lại càng gần hơn, em không làm phù dâu, người ngoài sẽ nói ra nói vào đó Đây là nhất định để cô làm phù dâu, rốt cuộc làm phù dâu là chuyện gì vậy? Sao Lâm Thúy Lan lại cố chấp như thế, một bước cũng không nhường.

Trong lòng lẩm bẩm, Lâm Khiết Vy khẽ cười, cùng Hạ Dịch Sâm đi vào bên trong khách sạn.

Lâm Khiết Vy hơi cúi đầu, che đi nụ cười giảo hoạt, vừa rồi trong lúc nói chuyện với Lâm Thúy Lan, cô đã nhân cơ hội vẩy phấn ngứa lên quần áo của cô ta, tốt xấu gì cô cũng học về y, lúc trước ở trong phòng thí nghiệm điều phối thuốc, khả năng làm thí nghiệm của cô là kém nhất, liên tục mắc sai lầm, thế nhưng điều kỳ quái chính là, cô nghịch lung tung, kết hợp đông y và tây y loạn lên, thế mà tạo ra mấy loại thuốc kỳ hoa, ví dụ như phấn ngứa này, khi đó chính Hứa Tịnh không cẩn thận bị dính lên người, vào buổi tối cô ấy không chỉ cởi sạch đồ của mình, còn thiếu chút nữa gãi cả người đến mức chảy máu, tắm rửa uống nước, thậm chí là đi bệnh viện truyền nước cũng vô dụng, trải qua cảm giác ngứa suốt 12 tiếng mới dừng lại.

Lâm Thúy Lan à, chẳng phải hôm nay cô định làm tôi mất mặt ư, ăn miếng trả miếng, hôm nay cô hãy tận hưởng cảm giác cởi quần áo trước ánh mắt mọi người đi.