Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 149: Tôi đang cố gắng theo đuổi cô ấy



"Mọi người, mong các vị khách quý có mặt ở đây ngày hôm nay làm chứng cho tôi, tôi có thể the, trong lòng tôi chỉ có một mình vị hôn thê là Lâm Thúy Lan, tuyệt đối sẽ không bị Lâm Khiết Vy mê hoặc, Lâm Khiết Vy, chuyện giữa hai chúng ta đã là chuyện trong quá khứ rồi, cô cũng không cần phải nhớ thương như thế, từ bỏ đi”

Chính chủ đã ra mặt bác bỏ tin đồn, việc Lâm Khiết Vy có ý đồ một lần nữa thông đồng với chồng chưa cưới của chị họ xem như đã được chứng thực. Trong lúc nhất thời, tất cả tân khách đều chỉ trỏ Lâm Khiết Vy, nhỏ giọng bàn tán.

Trong lòng Lâm Khiết Vy liên tục cười khẩy, thật đúng là loại người không biết xấu hổ gì cũng có, cô thật sự rất muốn hỏi Tạ Nguyên Thần một câu, anh ta lấy đâu ra tự tin đó thể.

Lâm Khiết Vy không nổi giận, dường như lúc này người bị chỉ trỏ bàn tán là một người khác, cô nở nụ cười thản nhiên nhẹ như mây gió, đôi mắt của Lâm Khiết Vy đẹp đến kinh người, giống như mặt hồ vậy.

"Hôm nay tôi đến nơi này là do chị họ mời tôi đến làm phù dâu, hình như anh Tạ đây đã suy nghĩ nhiều rồi, khi hai người chúng ta có hôn ước, tôi đã nhiều lần từ chối anh Tạ đây, ngay cả tay cũng chưa từng năm qua, tôi thật sự không biết vì sao anh Tạ đây lại sinh ra ảo giác, cho rằng tôi đang nhớ thương anh nhỉ?"

Wow... Trong quá khử, Lâm Khiết Vy đã nhiều lần từ chối Tạ Nguyên Thần ư? Hai người bọn họ, ngay cả tay cũng chưa từng năm qua? Drama khác lại được tung ra, các khách khứa càng thêm hăng say nghe.

Tạ Nguyên Thần có hơi xấu hổ, cãi chày cãi cối đáp.

"Vốn dĩ cô là người kênh kiệu, giả thanh cao, muốn dùng lạt mềm buộc chặt với tôi, hiện tại tôi không cần cô nữa, cô lại hối hận.”

Lâm Khiết Vy còn muốn nói gì đó, đột nhiên lại cảm thấy trên lưng mình có thêm một cánh tay, là Hạ Dịch Sâm đột nhiên ôm eo cô. Một giây sau, Hạ Dịch Sâm đã bày ra tư thái ôm Lâm Khiết Vy bảo vệ ở trong ngực, bên môi thoáng hiện nụ cười khẩy, thẳng tắp nhìn về phía Tạ Nguyên Thần.

"Anh Tạ, có rất nhiều chuyện không thể dựa vào phán đoán của chính mình để suy đoán, nếu không sẽ biến thành trò cười đấy!”

Sau đó Hạ Dịch Sâm cúi đầu thâm tình nhìn Lâm Khiết Vy, trên gương mặt anh tuấn lướt qua cưng chiều, nói tiếp.

"Chẳng lẽ anh không phát hiện ra, quần áo của tôi và Khiết Vy là cùng một bộ sưu tập hả?”

Nghe thấy Hạ Dịch Sâm nhắc như thế, lúc này tất cả mọi người mới chú ý đến, họa tiết được thêu ở cổ tay áo và vai của Hạ Dịch Sâm giống với họa tiết trên váy của Lâm Khiết Vy, thì ra hai người này mặc đồ đôi đến đây.

Tạ Nguyên Thần sững sờ, còn Lâm Thúy Lan thì hơi nhíu mày.

Lông mày của Hạ Dịch Sâm cau lại, ánh mắt tỏ ra vẻ bá khí.

"Tôi chính là đang dốc sức theo đuổi Khiết Vy, ngay cả tôi còn chưa nhìn thấy ánh bình minh hy vọng, sao Khiết Vy có thể nhớ thương đến anh chứ?” Ăn nói rất có khí phách, lại giống như một quả bom khiến cho toàn trường nổ tung, gần như tất cả mọi người đều đồng thời hít vào một hơi lạnh, phát ra những tiếng ngạc nhiên khó lòng kìm chế được.

Cậu chủ nhà họ Hạ thế mà công khai thừa nhận theo đuổi Lâm Khiết Vy ở ngay trước mặt mọi người, tin tức này cũng quá nặng ký.

Thông thường cậu chủ nhà giàu sẽ không công khai theo đuổi người nào, cho dù trước khi kết hôn đã từng tiếp xúc, chơi bời vui vẻ thì bọn họ đều sẽ giữ kín và không làm rùm beng lên. Dù sao con cháu trong những gia đình như thế, việc hôn nhân đều không phải do mình quyết định, một khi công khai thích người nào, đầu tiên sẽ bị gia tộc chỉ trích, mặt khác còn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ thông gia của gia tộc.

Nhất là gia tộc như nhà họ Hạ, bọn họ vẫn luôn duy trì sự thần bí và khiêm tốn, gần như không đọc được bất kỳ tin tức nào trên báo chí có liên quan đến nhà họ Hạ, gia đình nhà người ta thuộc loại ngấm ngầm giàu to, hôm nay cậu chủ nhà họ Hạ lại đột nhiên công khai người trong lòng mình, quả thực là giống như một viên đá làm dậy sóng.

Điều quan trọng là người mà Hạ Dịch Sâm thích lại có giai cấp quá thấp, một nhà họ Lâm nho nhỏ, thật đúng là kém xa nhà họ Hạ, việc này tương đương với hoàng tử coi trọng cô bé lọ lem, cô bé lọ lem còn chưa chấp nhận tấm lòng của hoàng tử? Tin tức này quá mức chấn động.

Ngay cả chính bản thân Lâm Khiết Vy cũng ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên nhìn qua Hạ Dịch Sâm, đàn anh Sâm hy sinh cũng quá lớn rồi, vì để lấy lại thể diện cho cô mà không để ý đến mặt mũi của mình, thật đúng là cảm động, đàn anh Sâm quả nhiên là người tốt, làm sao cô lại cảm thấy mình càng lúc càng nợ anh ta nhiều rồi.

Sắc mặt Tạ Nguyên Thần tái nhợt, ánh mắt không dám tin nhìn Hạ Dịch Sâm, chẳng trách con đàn bà thối tha này lại từ chối chính mình, thì ra cô tìm được hậu trường cứng hơn! Nhà họ Hạ... Lâm Khiết Vy, cô giỏi lắm.

Sắc mặt Lâm Thúy Lan khó coi hơn mấy phần, cô ta biết người trong lòng của Hạ Dịch Sâm là Lâm Khiết Vy, từ đủ loại dấu hiệu trong bệnh viện có thể thấy rõ được điều này, nhưng cô ta tuyệt đối không nghĩ đến, Hạ Dịch Sâm lại dám ở ngay trước mặt mọi người, thẳng thắn thừa nhận phần tình cảm này, Hạ Dịch Sâm vừa ra tay đã mạnh mẽ vang dội như thế, quả thật bất ngờ.

Hạ Dịch Sâm không dự định buông tha cho Tạ Nguyên Thần đang ngẩn người, anh ta mang theo nụ cười mỉm, lên tiếng.

"Anh Tạ à, hiện tại anh có thể yên tâm rồi, không ai nhớ thương anh cả, là do anh suy nghĩ nhiều” Mọi người không nhịn được đều bật cười chế độ giễu.

Hạ Dịch Sâm cao ráo, đẹp trai, giống như một cây tùng vậy, khí chất cao quý xuất chúng, so sánh hai người, Tạ Nguyên Thần trở nên ảm đạm chẳng có màu sắc gì, hoàn toàn bị lu mờ. Xét về ngoại hình, dáng người, gia thế, khí chất, tất cả mọi thứ của anh ta đều kém xa Hạ Dịch Sâm mấy con phố, hơn nữa hôm nay gương mặt Tạ Nguyên Thần thật sự không dễ nhìn, vết sẹo gồ ghề, giống như lở loét, cho dù đánh mấy lớp phấn cũng không che được hết dấu vết khó coi kia.

Giống như Hạ Dịch Sâm đã nói, bên cạnh Lâm Khiết Vy đã có một nhân vật cậu chủ nhà giàu như Hạ Dịch Sâm, sao có thể nhớ thương một cậu ấm hạng trung lại còn bị hủy dung như thế.

Trên mặt Tạ Nguyên Thần đều là vết sẹo, giờ phút này đây, gương mặt anh ta càng thêm khó coi, trong lúc nhất thời anh ta không tìm được bất kỳ giải thích nào biện minh cho mình, đứng ở đó xấu hổ chết đi được, may mắn Lâm Thủy Lan nhanh trí cười nói.

"Nếu là hiểu lầm, như vậy giải thích rõ là được, Nguyên Thần à, lễ đính hôn sắp sửa bắt đầu rồi, chúng ta nhanh qua đó thôi."

Trước khi rời đi, ánh mắt tính toán của Lâm Thúy Lan nhìn thoáng qua Lâm Khiết Vy, hừ, để cho cô đắc ý một lúc, đợi lát nữa sẽ là lúc cô khóc.

Tạ Nguyên Thần gật đầu lia lịa, buông tầm mắt xuống, cũng không dám đứng thẳng lưng, cứ thế theo Lâm Thúy Lan rời đi.

Lâm Phi Diệp vẫn luôn đứng ở bên cạnh thì thuộc về trạng thái sững sờ, chuyện vừa rồi là do cô ta đầu têu, kết quả chẳng những không nhìn thấy được Lâm Khiết Vy mất mặt, ngược lại là Lâm Thúy

Lan và Tạ Nguyên Thần xấu hổ. "Lâm Phi Diệp, vừa rồi cô mới mở miệng ra nói là những lời ô uế, chửi bởi Khiết Vy, cô có biết cô có thể

Hạ Dịch Sâm nhìn qua Lâm Phi Diệp, nặng nề nói.

bị kiện không, hay là để tôi nhờ luật sư đến gặp cô nhé.”

Lâm Phi Diệp bị dọa đến mức vội vàng lắc đầu, xua tay, sợ hãi nói.

"Bác sĩ Sâm, tôi sai rồi, chúng ta đều làm chung một bệnh viện, anh tha cho tôi lần này đi, về sau tôi nhất định sẽ thay đổi, không dám nói linh tinh nữa.”

Ánh mắt Hạ Dịch Sâm sắc bén, trong mắt hiện lên nghiêm khắc.

"Cô nói với tôi làm gì chứ, người cô nên xin lỗi là Khiết Vy”

Lâm Phi Diệp không tình nguyện nhỏ giọng nói. "Xin lỗi, Khiết Vy, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nói lung tung nữa”

"Được rồi, chúng ta đều là người một nhà, không so đo với cô." Lâm Khiết Vy làm ra vẻ rất khoan dung, nhưng sau đó cô lại tiếp tục nói.

"Nếu cô đã thích lễ phục này, hay là chúng ta đổi cho nhau nhé? À không được rồi, ngực cô phẳng eo thô, chân lại ngắn, hẳn là không mặc vừa nó”

Lâm Phi Diệp trợn mắt há hốc mồm, thế mà trong lúc nói cười, Lâm Khiết Vy đã nói hết nhược điểm của cơ thể cô ta, cô ta không còn mặt mũi gặp người nữa, mắt Lâm Phi Diệp đỏ ngầu vì giận dữ, cô ta xoay người chạy đi.

Lâm Khiết Vy nhìn Lâm Phi Diệp tức giận bỏ đi, trong lòng âm thầm cảm thấy vui sướng, đôi mắt đẹp cười cong cong như trăng non, cô phát hiện Hạ Dịch Sâm vẫn luôn cúi đầu nhìn mình, ngượng ngùng nói.

“Khụ khụ khụ, có phải em độc ác quá không, ôi trời, không có cách nào, em chính là nhỏ mọn như thế, để đàn anh Sâm phải chê cười rồi!"