Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 157: Kéo dài nữa thì sẽ bị ông ta bắt được



Trong phòng cưới vốn là nơi đặt quà của bạn bè người thân, còn có quà đáp lễ do cô dâu chú rể chuẩn bị tặng lại cho khách, căn phòng cô đến chắc là phòng để quà đáp lễ lại, nhưng cô vừa bước vào đã nghe thấy răng rắc của cánh cửa phía sau và tiếng bị khóa lại, nghe tiếng khóa cửa hình như không phải là khóa bình thường mà là khóa mật mã.

Chẳng lẽ là bệnh đa nghi của cô quá nặng, Lâm Khiết Vy cảm thấy cứ thử một lần thì tốt hơn, kết quả vừa dùng sức kéo cửa đã phát hiện không kéo ra được! Cánh cửa này vậy mà đã được khóa bằng mật mã, khóa trái cô ở trong phòng!

Phát hiện này lập tức làm Lâm Khiết Vy đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Cảm thấy hơi hoảng sợ, đây là giác quan thứ sáu đối với một loại nhân tố không xác định, có một mùi cạm bẫy lan tỏa trong lòng.

Không được, cô không thể ở trong căn phòng này nữa, phải nghĩ cách thoát ra ngoài mới được!

Nhưng hôm nay cô mặc váy, trước khi lên lầu đã để túi xách ở trong tủ chứa đồ, điện thoại lại để ở trong túi xách, bây giờ cô muốn gọi điện thoại xin giúp đỡ cũng không được.

Nếu đây là một âm mưu, cô bị nhốt trong căn phòng này sẽ gặp phải chuyện bất lợi gì đây? Lâm Khiết Vy nhất thời không nghĩ ra lý do.

Đang định đập cửa để thu hút sự chú ý của những người ở tầng dưới, nhưng sau khi nghĩ lại thì cách này không thể thực hiện được. Đây là tầng ba, cách rất xa tầng một thì không nói, tầng một vẫn còn đang phát ra tiếng nhạc vui mừng nên hoàn toàn không thể nghe thấy tiếng cô đập cửa được.

Tìm thứ gì đó đập nát kính ở tầng ba? Lâm Khiết Vy tìm trong phòng, con mẹ nó, ngay cả cái ghế cũng không có!

Lâm Khiết Vy đang vắt hết óc nghĩ cách, không chú ý tới sau lưng có một bóng người đang từ từ đến gần, mãi đến khi chỉ còn cách cô có hai mét, Lâm Khiết Vy đột nhiên nghe được tiếng thở dốc từ phía sau làm cô sợ đến mức đột nhiên quay lại, vậy mà lại nhìn thấy một ông già cao lớn đang nhào về phía cô.

Thật sự nhào tới!

Ông ta giang hai cánh tay ra, điệu bộ như con hổ đói vồ mồi, cơ thể của ông ta như lưới đánh cá, muốn bao trùm lấy toàn bộ Lâm Khiết Vy.

Lâm Khiết Vy còn chưa kịp hét lên một tiếng đã co người lại, né sang một bên theo bản năng, khó khăn lắm mới thoát khỏi cánh tay của ông ta, lảo đảo né vào trong vách tường.

Người đàn ông này khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu đã bị hói, tóc thưa thớt bạc phơ, bụng phệ, gương mặt tím tái như uống say, đôi mắt đỏ hoe. Lâm Khiết Vy cảm thấy người này khá quen, suy nghĩ kỹ một chút cuối cùng cũng nhận ra người này là chú ba của Tạ Nguyên Thần, là khách quen của quán rượu, có một lần Tạ Nguyên Thần vô tình nhắc tới, nói rằng có vẻ như người chú ba này của anh ta đã bệnh AIDS.

Trong phút chốc, cuối cùng Lâm Khiết Vy cũng hiểu ra mục đích của cái bẫy này! Đây là muốn để cho cô đeo trên lưng tiếng xấu sống phóng đãng với chú ba của Tạ Nguyên Thần, đồng thời còn bị lây bệnh AIDS! Đúng là tàn nhẫn!

"Chú ba Tạ! Chú bình tĩnh một chút! Đừng đến đây!” Lâm Khiết Vy vừa tránh né ông ta, vừa ném một số quà vào người ông ta: “Bạn trai tôi đang ở tầng dưới, nếu như chú dám đụng đến tôi, anh ấy sẽ giết chết chú đấy!"

Ông ba Tạ không nói lời nào, chỉ thở hổn hển dữ dội, hai mắt nhìn Lâm Khiết Vy chằm chằm như đang nhìn một món ăn, vẻ mặt dại ra đuổi theo cô, tư thế như diều hâu bắt gà con, lần này lại bị Lâm Khiết Vy tránh được.

"Chú ba Tạ! Chú có biết Mạc Lâm Kiêu không? Cậu Kiêu ấy! Anh ấy là bạn trai tôi! Nếu như chú dám đụng đến tôi, cậu Kiêu tuyệt đối sẽ không tha cho chú đâu! Chú nghĩ kỹ lại đi!” Lúc nguy nan chỉ có thể lấy Mạc Lâm Kiêu ra làm lá chắn, hy vọng có thể ngăn cản ông ba Tạ.

Không ngờ ông ta lại nhắm mắt làm ngơ giống như bị điếc, vẫn coi cô là mục tiêu duy nhất như cũ, đuổi theo không bỏ. Hai người chạy vòng vòng trong phòng.

Lâm Khiết Vy ôm một món quà hơi nặng đập vào mặt ông ba Tạ, khiến cho miệng ông ta đầy máu, nhưng ông ba Tạ lại như không cảm giác gì, ngay cả một câu đau cũng không thèm kêu, tiếp tục đuổi theo Lâm Khiết Vy.

Cuối cùng Lâm Khiết Vy cũng cảm giác được ông ba Tạ không được bình thường.

Ông ta giống như bị trúng tà, hoàn toàn không có suy nghĩ của một con người, hẳn là đã uống phải thứ gì đó, bây giờ tư duy ông ta hỗn loạn giống như một con rối.

Một giây sau, Lâm Khiết Vy toát ra một tầng mồ hôi lạnh vì sợ hãi.

Thương lượng với người thì được chứ sao mà thương lượng với một cái xác không hồn không có ý thức được?

Cho dù là về thể chất hay sức mạnh, cô đều không phải là đối thủ của ông ba Tạ, nếu như còn kéo dài như vậy nữa thì cô sẽ kiệt sức, sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ba Tạ điên khùng này bắt được! Phòng khách ở tầng một, Mạc Lâm Kiêu hoàn toàn không hợp với mọi người, chính anh tự tạo

thành một bàn, Tạ Xuân Sơn sai người bày lên một bàn thức ăn ngon, còn đưa loại trà tốt nhất, nhưng Mạc Lâm Kiêu lại không ăn cũng không uống, ánh mắt dù vô tình hay cố ý đều nhìn về bên Hạ Dịch Sâm.

Cái gọi là đồ đôi nhìn thế nào cũng làm người khác phải phiền lòng, thật muốn cắt vụn quần áo của thằng nhóc đó!

Người phục vụ đang dùng khay mang thức ăn lên cho bàn của Hạ Dịch Sâm, Mạc Lâm Kiêu híp A mắt phượng, nhanh chóng xé đứt một chiếc cúc áo trên cổ tay áo của mình ra, rồi lặng yên không một tiếng động bắn chiếc cúc áo ra ngoài.

Đầu gối người phục vụ đang chuẩn bị mang thức ăn lên đau nhói, nửa người dưới bỗng tê liệt, sau đó cơ thể không bị khống chế mà nghiêng về phía trước, một tiếng ồn vang lên, cả hai món ăn đều dính hết vào người Hạ Dịch Sâm.

“Ôi, xin lỗi, xin lỗi cậu Sâm, tôi không cố ý!" Khi người phục vụ nhận ra mình đã mắc sai lầm gì thì sợ đến tái cả mặt, muốn khóc hết nước mắt.

Tạ Xuân Sơn nghe thấy động tĩnh thì bước đến,

hung hăng tát người phục vụ một cái rồi chửi rủa: “Đồ ngu này từ đầu đến đây! Đưa đồ ăn lên thôi mà cũng không được! Cút đi! Cậu bị đuổi việc!” Gào xong sau đó lúng túng nhìn Hạ Dịch Sâm, nói: "Xin lỗi cậu Hạ, rất xin lỗi, cậu xem nên làm thế nào, nếu không thì nhà họ Tạ chúng tôi bồi thường bộ quần áo này.” Hạ Dịch Sâm hít sâu vài cái chịu đựng cơn giận, xua tay, kiềm chế nói: “Không cần. Trên xe tôi vẫn còn quần áo để thay

Nói xong thì bước nhanh ra ngoài với vẻ mặt u ám.

Mạc Lâm Kiêu cười nhạt, cụp mi xuống, tâm trạng trở nên tốt hơn, khẽ dặn dò Trần Kiệt: “Người phục vụ đó không tệ, lát nữa mời đến khách sạn của nhà họ Mạc nhậm chức”

"Vâng anh Kiêu." Trần Kiệt âm thầm bĩu môi. Đâu phải là anh ta không nhìn thấy động tác nhỏ của anh Kiêu chứ, làm hỏng đồ đôi của người ta, chắc ở trong lòng của anh Kiêu thì người phục vị này đã là người có công. Ôi, anh ta thật sự không muốn thừa nhận cái tên ngây thơ này là anh Kiêu vĩ đại của bọn họ.

Lâm Phi Diệp ôm một đống quà tặng lớn nhỏ t căn phòng ở phía tây tầng ba xuống, bước dọc xuống cầu thang rất cẩn thận, sợ làm rơi quà, bị chị họ trách mắng. Lâm Thúy Lan và Tạ Nguyên Thần đang chuẩn bị đi mời rượu thì Trần Xuân Liễu âm thầm kéo kéo phía sau quần áo của Lâm Thúy Lan, ho khan một tiếng rồi chớp chớp mắt.

Lâm Thúy Lan hiểu ý, nhìn lên tầng ba, cong môi mỉm cười đắc ý.