Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 163: Anh ôm em thật nhẹ nhàng



Mạc Lâm Kiêu dẫn người rời đi, Hạ Dịch Sâm lập tức đến bên cạnh Lâm Khiết Vy, nghiêm túc đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần.

"Khiết Vy, sao em lại ngồi cùng một chỗ với Mạc Lâm Kiêu?" Trái tim Lâm Khiết Vy đập nhanh hơn, trên gương mặt lại biểu hiện rất tự nhiên: “À... Vừa rồi anh Kiêu đã cứu em, thuận tay để em ngồi chỗ này”

"Cứu em?" Lúc ấy Hạ Dịch Sâm ra ngoài đúng lúc bỏ lỡ cảnh Lâm Khiết Vy gặp nạn, nhíu mày: "Có phải vừa rồi đã xảy ra chuyện gì hay không?”

"Anh không biết à? Vừa rồi em rơi từ tầng ba xuống, may mà có anh Kiêu đỡ được em, nếu không bây giờ em đã lên thiên đường rồi."

"Cái gì? Rơi từ tầng ba xuống!” Hạ Dịch Sâm sợ không nhẹ, ngẩng đầu nhìn về phía lan can tầng ba một lát, trong lòng còn sợ hãi nói: “May mà Mạc Lâm Kiểu cứu em! Hôm nào phải cảm ơn anh ta mới được."

Đều nói anh Kiêu máu lạnh tàn nhẫn, không nghĩ tới hôm nay anh lại tốt bụng, làm chuyện tốt như vậy.

Đột nhiên lại nghĩ tới vừa rồi ở xa thấy cô ngồi bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được lại hỏi: “Mạc Lâm Kiêu đã nói gì

với em sao? Trước đây hai người quen nhau à?" "Sao em có thể quen anh Kiêu được chứ? Đương nhiên không quen rồi. Vừa rồi anh Kiêu không có nói gì với em, em chỉ nói cảm ơn anh ta mà thôi, anh ta cũng không để ý tới em.”

Nghe thấy những lời này của Lâm Khiết Vy, Hạ Dịch Sâm mới nhẹ nhàng thở ra. Vậy mà Mạc Lâm Kiêu không nhắc tới Phùng Thiên Long trước mặt Lâm Khiết Vy, không nói thay Phùng Thiên Long mấy câu, nói như vậy, quả nhiên là Mạc Lâm Kiêu không thích quản chuyện của người khác.

Tuy yến tiệc đã bắt đầu, nhưng các tân khách không có tâm trạng ăn cơm, có một số người đã tốp năm tốp ba rời đi, Lâm Khiết Vy vừa nhìn thấy người nhà họ Lâm cũng không còn mấy người, có lẽ đều đi xem Lâm Thúy Lan, liền nhỏ giọng hỏi: “Đàn anh Sâm, hôm nay em đến hỏi y tá phòng bệnh nặng, cô ấy nói tình hình của em trai em không có chuyển biến xấu, nhưng cũng không có chuyển biến tốt gì... Em thật sự lo lắng”

Cô bảo Mạc Lâm Kiêu rời đi, một nguyên nhân khác chính là hỏi thăm bệnh tình của em trai.

Hạ Dịch Sâm sửng sốt, cười khổ nói: “Haizz, anh biết không lừa được em lâu mà.”

Lâm Khiết Vy sợ tới mức gương mặt trắng bệch: "Sao thế? Tình hình của em trai em thật sự không được tốt lắm sao?”

"Cũng không phải, em đừng sốt ruột, loại bệnh tim bẩm sinh này của Liên Hoài, trái tim đã vô cùng suy yếu, không chịu nổi đả kích, cậu ấy có thể sống qua lần này, nói thật đã là kỳ tích. Mức độ cậu ấy chuyển biến tốt rất thong thả, đây là nhất định. Tình hình trước mắt của cậu ấy, không tiếp tục chuyển biến xấu đã là tin tức tốt rồi. Anh sợ em lo lắng, lại ăn không ngon ngủ không yên, cho nên mới cố ý nói có vẻ lạc quan với em”

Lâm Khiết Vy gật đầu, khẽ cau mày: “Có phải Liên Hoài cần ở phòng bệnh nặng rất lâu hay không?” Hạ Dịch Sâm gật đầu: “Cho nên em phải chuẩn bị tâm lý để cậu ấy ở phòng bệnh nặng rất lâu. Tương lai... Nếu lại chuyển biến xấu, có lẽ còn cần ghép tim."

Lâm Khiết Vy thở sâu một hơi, trong đôi mắt dần trở nên kiên định, mỉm cười với Hạ Dịch Sâm: “Em biết rồi, đàn anh Sâm, chỉ cần có một chút hi vọng, em đều không buông tay. Cũng cảm ơn anh đã suy nghĩ thay em, anh đã nói những lời nói dối có ý tốt.”

Hạ Dịch Sâm nhìn thẳng mắt Lâm Khiết Vy, không chỉ có đau lòng yêu thương, còn có kính nể.

Cô là một cô gái trẻ tuổi, đối mặt với em trai bệnh nặng như thế, không khóc lóc gây chuyện, không nổi giận, còn rất lý trí tích cực đối diện, đúng là một cô gái tốt kiên cường.

Lúc này rất muốn ôm cô vào lòng, trấn an cô, quả đấm nằm lại thật chặt, khó khăn lắm mới kìm nén được ý nghĩ kia.

Hạ Dịch Sâm chân thành nói: "Em yên tâm đi, anh coi Liên Hoài như em trai ruột mà đối đãi, chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ dốc toàn lực cứu chữa cho cậu ấy.”

Trong lòng Lâm Khiết Vy tràn ngập cảm kích, đôi mắt không nhịn được đỏ lên, cô không muốn người ta thấy được mặt yếu đuối của mình, cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào: "May mà có anh, em không muốn khách sáo với anh, nhưng mà lúc này em chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn với anh.”

Buổi tiệc đính hôn coi như kết thúc, Lâm Khiết Vy và Hạ Dịch Sâm chuẩn bị rời đi.

Lâm Khiết Vy đứng dậy khỏi cái ghế, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mà cô nhanh chóng chống lên bàn, mới đứng vững được.

Hạ Dịch Sâm hoảng sợ, kinh hãi hỏi: "Em làm sao thế? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?"

Lâm Thúy Lan đúng là tài nữ y học cổ truyền, phối dược như vậy, vậy mà tác dụng của thuốc mạnh tới thế, đã qua lâu như vậy, chân cô vẫn mềm nhũn. Cô bất đắc dĩ cười khổ nói: “Không có gì, chỉ là tay chân không có sức, nên đứng không vững thôi. Như vậy có khả năng em phải đi chậm một chút, anh đến chỗ ô tô đợi em trước đi”

Hạ Dịch Sâm lo lắng nhìn cô: "Chậm một chút cũng không sao, anh đợi em."

Lâm Khiết Vy hít sâu một hơi, cố gắng bước chân ra, nhưng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quy, Hạ Dịch Sâm nhanh chóng đỡ lấy cánh tay cô, cô mới không ngã xuống đất.

"Được rồi, không sao đâu.”

Nhưng Hạ Dịch Sâm không buông tay cô ra, giọng nói dịu dàng, lộ ra kiên quyết: “Nếu không thoải mái, thì đừng cậy mạnh, để anh ôm em ra ngoài”

"Không cần, em có thể tự đi.”

Hạ Dịch Sâm đã chuẩn bị khom lưng, bế Lâm Khiết Vy kiểu công chúa rồi: “Em còn khách sáo với anh làm gì, anh ôm em vẫn thực nhẹ nhàng.”

"Không không không không không được! Thực sự không được!” Lâm Khiết Vy sợ tới mức dùng lực lắc đầu, bộ dạng giống y như con mèo bị giấm phải đuôi: “Em có thể tự mình đi được, thật đó! Anh đừng giúp em, nếu không em sẽ lo lắng theo anh.”

Sao cô có thể không biết xấu hổ để Hạ Dịch Sâm ôm cô ra ngoài, lại càng không dám! Hơn nữa trước khi Mạc Lâm Kiêu rời đi đã nói, nếu cô thật sự để Hạ Dịch Sâm ôm cô ra ngoài, không biết Mạc Lâm Kiêu sẽ châm chọc cô thể nào, thu thập cô ra sao.

Cô kiên quyết từ chối như vậy, giống như cách xa anh ta ngàn dặm, điều này khiến Hạ Dịch Sâm cảm thấy hơi mất mát.

Lâm Khiết Vy đẩy tay Hạ Dịch Sâm ra, chống lên ghế chậm rãi di chuyển, tuy mệt muốn chết nhưng cô nghien chặt răng, cố gắng chống lên mấy cái ghế đi về phía tường, sau đó bắt đầu gian nan chống vào tường. Hạ Dịch Sâm im lặng đi bên cô, tay để hai bên chân nắm lại thật chặt,

Giống như rùa bò, tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng ra khỏi khách sạn,

"Em đợi ở đây, anh đi lái xe tới." Hạ Dịch Sâm đau lòng nhìn Lâm Khiết Vy đầu đây mồ hôi, dịu dàng nói, giao túi xách cho cô.

Một nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, lo lắng kêu lên: “Cậu chủ Sâm, không hay rồi! Xe của anh tự cháy rồi!"

"Cái gì?" Hạ Dịch Sâm không dám tin nhíu mày: "Cậu không nhận nhầm đấy chứ?"

"Tuyệt đối không nhầm được! Là xe của anh! Bây giờ đang cháy rất mạnh, anh mau đi xem đi!”

Cho dù Hạ Dịch Sâm hơi lo lắng, nhưng vẫn nói với Lâm Khiết Vy: "Em không cần lo lắng, chỉ là một chiếc xe mà thôi, anh chủ yếu đến chỗ xe lấy một số giấy tờ quan trọng thôi. Em đợi ở đây đi, anh sẽ quay lại nhanh thôi." Sau đó anh ta lại lo lắng nói với nhân viên phục vụ kia: "Cậu đi lấy một cái ghế tới đây cho cô ấy ngồi."