Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 187: Chỉ có nghĩa vụ thuận theo



Trong câu lạc bộ cao cấp thường có nhiều người lui tới, họ đều là người có tiền, dù sao phí hội viên hàng năm đều là con số khả quan.

Nhưng hôm nay, vậy mà toàn câu lạc bộ được bao hết, đi vào liền ngửi thấy được mùi sát trùng nồng nặc, bởi vì nhận được mệnh lệnh của Mạc Lâm Kiêu, nói muốn tới câu lạc bộ chơi, câu lạc bộ lập tức đuổi người, sau đó bắt đầu công việc tiêu độc quy mô lớn.

Đều biết anh Kiêu thích sạch sẽ, nếu vệ sinh không đạt tiêu chuẩn, lúc này không biết câu lạc bộ sẽ đi về đâu rồi.

Một số khách hàng bị đuổi ra ngoài vốn hùng hổ, vô cùng không vui, nhưng khi nghe nói Mạc Lâm Kiêu sắp đến, cả đám lập tức ngừng công kích, xám xịt nhanh chóng biến mất.

Ai dám động vào cọng rơm anh Kiêu na..

Ngại sống lâu sao? Câu lạc bộ giống như sân vận động cỡ to, lúc này trống không, yên tĩnh như hang sâu tăm tối.

Trong phòng nghỉ, Lâm Khiết Vy ngồi bên cạnh Mạc Lâm Kiêu trên ghế sô pha, tò mò nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại lặng lẽ quan sát người đàn ông lạnh lùng bên cạnh.

Bộ dạng khuynh quốc khuynh thành như thế, đẹp trai có một không hai, nhưng hiếm khi lộ ra tươi cười, cả ngày lặng như bằng, thật sự là uổng phí gương mặt tuấn tú này.

Lâm Khiết Vy âm thầm oán hận, không nhịn được hỏi: "Anh Kiêu, chúng ta tới đây làm gì thế? Nếu không còn chuyện gì, tôi có thể đi về làm đúng không?" Cho dù kỷ luật khoa tim có vẻ lơi lỏng, nhưng cô không thể cả ngày bỏ bê công việc được, nhỡ đâu không cần thận bị tra ra cô vắng mặt, trừ toàn bộ tiền thưởng chuyên cần, vậy cô thiệt lớn lắm.

Nghe thấy tiếng nói, Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt nhìn cô một cái, lạnh lùng xùy một tiếng, giọng nói có từ tính, dễ nghe như kim loại: “Đi làm sao? Dựa theo mức độ tiền lương mà cân nhắc, công việc quan trọng nhất của cô là chỗ tôi, hầu hạ tôi, mới là công việc tốt nhất cô nên làm.”

Anh vừa mở miệng liền tràn ngập châm chọc, rõ ràng là lai giả bất thiện.

"Ha ha, tôi biết, nhưng không phải trên hợp đồng đã viết rồi sao, không ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của đối phương...”

"Vậy phải xem tâm trạng của ông chủ là tôi có tốt hay không!”

Anh chặn lời cô nói, giọng nói cao hơn, âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy: "Toàn bộ quyền đều ở chỗ tôi! Cô không có quyền lựa chọn, chỉ có nghĩa vụ thuận theo! Hiểu chưa?" Bị nói như vậy Lâm Khiết Vy không biết nói gì cho phải, bất đắc dĩ rủ mắt, chuẩn bị giả câm giả điếc.

Hôm nay người này ăn phải thuốc súng à? Nói chuyện vừa châm chọc vừa trào phúng, mang theo súng mang theo gậy, đừng nên nói chuyện với anh thì hơn, tránh bị những lời khó nghe của anh oán hận tới chết.

Quả nhiên làm tình nhân không có địa vị gì, lúc tâm trạng của chủ nhân tốt, chuyện gì cũng tốt.

Một khi tâm trạng không tốt, sẽ lấy cô ra quát mắng.

Ôi trời ơi, khi nào cô mới thoát khỏi người đàn ông Mạc Lâm Kiêu này đây? Khi nào mới có thể khôi phục tự do? Trần Kiệt đi tới, nhỏ giọng báo cáo: "Anh Kiêu, anh ta tới rồi." Ai tới rồi? Lâm Khiết Vy khẽ nâng đầu nhìn về phía xa, trong ánh sáng tối tăm, mấy bóng dáng đi về phía này, mơ hồ, không nhìn rõ lắm.

Mãi đến khi mấy người tới gần, khi chỉ cách năm sáu mét, ánh sáng sáng hơn, chiếu lên gương mặt mấy người, Lâm Khiết Vy mới đột nhiên thấy rõ người ở giữa.

Đúng là Mạc Lâm Dương! Sao anh ta tới đây? Mạc Lâm Kiêu đều gọi cô và Mạc Lâm Dương tới đây, là có ý đồ Đột nhiên trong lúc này, Lâm Khiết Vy bắt đầu bối rối, trái tim đập gì? điên cuồng, cảm thấy chuyện hôm nay đều lộ ra kỳ lạ.

Tay chân cô run lên, đầu óc ong ong, cả người đều ngây ngốc ở chỗ đó, trong lúc này không thể suy nghĩ.

Mạc Lâm Kiêu không phải là muốn...

Ở trước mặt Mạc Lâm Dương, công khai quan hệ nhục nhã giữa anh và cô đấy chứ? Á...

Không! Cô không còn mặt mũi đối mặt với tình huống hiện giờ! Cô sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết! Lâm Khiết Vy vùi mặt xuống, không dám ngẩng đầu, ước gì có thể biến thành đà điểu mới tốt.

Mạc Lâm Dương đi tới bên cạnh Mạc Lâm Kiểu, nhìn lướt qua Lâm Khiết Vy, vốn là sửng sốt, nhưng nhanh chóng khôi phục biểu cảm, nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu, cười hỏi: “Anh, sao hôm nay đột nhiên nhớ tới em, muốn em đến đây vậy?”

Mạc Lâm Kiêu không bảo Mạc Lâm Dương ngồi, nhìn thắng về phía Mạc Lâm Dương, trong đôi mắt lộ ra uy hiếp, mấy giây sau, anh mới chậm rãi mở miệng: "Đã lâu không hẹn cậu ra ngoài chơi, đúng lúc hôm nay có rảnh”

"Thực không khéo rồi, mấy ngày nay em bị bệnh, có lẽ không có cách nào chơi tận hứng với anh rồi”

Mạc Lâm Dương xấu hổ đứng đó, muốn ngồi nhưng không dám, đứng thì có vẻ hơi kỳ.

Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nhếch miệng, xem như nở nụ cười: “Đừng giả vờ với tôi nữa! Tên nhóc cậu khỏe như trâu, hôm nay nhất định phải chơi thống khoái.”

Tươi cười trên mặt Mạc Lâm Dương cứng đờ.

Lời này của Mạc Lâm Kiêu chính là, tôi không quan tâm cậu bệnh hay không, ông đây bảo cậu chơi, cho dù cậu chơi cũng phải chơi tới cùng! Lâm Khiết Vy cúi đầu, gần như vùi mặt vào trong chân, nghe hai người nói chuyện, cô vẫn luôn cầu nguyện hai người có thể xem nhẹ sự tồn tại của cô.

Nhưng trời không toại nguyện người ta, không ngờ một giây sau, một tay của Mạc Lâm Kiêu vỗ lên vai cô, giọng nói từ tính vang lên: "Khiết Vy à, để tôi giới thiệu một chút.”

Có gì phải giới thiệu, cô không muốn được anh giới thiệu cho bất cứ người nào! Lâm Khiết Vy cắn môi, trái tim đập rộn lên, chậm chạp không dám ngẩng đầu.

"Khiết Vy?" Mạc Lâm Kiêu dán sát vào cô một chút, giống như nhỏ giọng nở nụ cười, tiếng cười liên tục đông lạnh Lâm Khiết Vy khiến toàn thân cô run rẩy, sau đó cằm bị Mạc Lâm Kiêu nằm lấy, cứng rắn nâng mặt cô lên: “Khiết Vy, cô thẹn thùng cái gì, không phải là người ngoài, tôi giới thiệu người nhà cho cô một chút, Mạc Lâm Dương, là em họ thân nhất của tôi.”

Lâm Khiết Vy mở to mắt bất đắc dĩ nhìn Mạc Lâm Dương, gương mặt vừa trắng vừa đỏ, cả người gần như sắp ngừng thở rồi.

Mạc Lâm Dương nhìn Lâm Khiết Vy, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Mạc Lâm Kiêu nhìn kỹ biểu cảm của hai người, hàm chứa cười mia, chậm rãi nói: "Lâm Dương và, cô ấy tên Lâm Khiết Vy, là.." Cố ý dừng lại, trái tim Lâm Khiết Vy gần như vọt ra khỏi cổ họng, có cảm giác tuyệt vọng như bị lăng trì.

Đôi mắt Mạc Lâm Kiêu khẽ đảo qua gương mặt khẩn trương của Lâm Khiết Vy, cười mà như không cười nói: "Hiện giờ cô ấy là bạn giường của tôi.”

Cạch! Giống như cái búa tạ, gõ mạnh vào tim Lâm Khiết Vy.

Bạn giường? Cái từ này, rất dễ đả thương người khác! Thậm chí còn, không tôn trọng như tình nhân.

Đôi mắt Lâm Khiết Vy không nhịn được hơi đỏ lên, xấu hổ tới mức gần như ngất đi, cả người đều cứng đờ tại chỗ, linh hồn như bay đi.

"Lâm Dương à, cậu và Khiết Vy quen nhau đúng không? Cô ấy làm y tá ở bệnh viện Nhân Ái." Nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, đôi mắt sắc bén lại liếc Mạc Lâm Dương, giống như hùng sư chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Mạc Lâm Dương mỉm cười: "Quen.

Em và y tá Vy có gặp vài lần, hôm nay cô ấy còn tới nhà truyền cho em nữa”

Thái độ của Mạc Lâm Dương khiến Mạc Lâm Kiêu bội phục, đó chính là anh ta rất biết cách giả trang thành thực, người ta có thể thoải mái nói chuyện buổi trưa hôm nay anh ta gặp mặt Lâm Khiết Vy, nói giống như quan hệ rất bình thường.

Lâm Khiết Vy thì không được, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, mắt to trống rỗng, giống như bị rút tất cả sinh khí.

Tay Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng véo má Lâm Khiết Vy, vô một cái, nhỏ giọng nói: “Khiết Vy, chào hỏi em họ tôi đi chứ."