Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 190: Đợi cô giải thích



Đi ra khỏi câu lạc bộ, Lâm Khiết Vy được dẫn tới xe của Mạc Lâm Kiêu, ngồi sát Mạc Lâm Kiêu ở ghế sau, Lâm Khiết Vy khiếp sợ tới mức không dám nhìn lung tung.

Gương mặt Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng, đôi mắt hơi nhắm lại, có vẻ như anh đang nhắm mắt dưỡng thần, mà một tay anh nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương phát đau.

Anh đang đợi, đợi Lâm Khiết Vy chủ động giải thích với anh.

Tuy anh không nói rõ chuyện gì, nhưng chuyện hôm nay đã ám chỉ với cô, anh đang hoài nghi cô có quan hệ với Mạc Lâm Dương, là tình nhân, cho dù thế nào cô cũng phải giải thích rõ ràng trước mặt ông chủ bao nuôi, thanh minh quan hệ với người đàn ông khác.

Nếu cô còn muốn ở bên cạnh anh, ít nhất phải nghĩ ra lời nói dối, lừa gạt qua cửa.

Anh rất muốn nghe một chút, cô sẽ soạn ra lời nói dối thế nào.

Nhưng ô tô đi được năm phút, cô nhóc bên cạnh cứ thế không nói một câu! Cô đây là bình nứt không sợ bể, không định tiếp tục ở bên anh nữa rồi hả? Một khi ý niệm này lướt qua trong đầu anh, trái tim không khỏi co rụt lại, lông mày Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu lại, gương mặt trắng xanh.

Anh nhanh chóng mở mắt ra, quay đầu nhìn Lâm Khiết Vy ở bên cạnh, phát hiện cô ngồi ngay ngắn chỉnh tề, hai tay đặt trên đùi, đầu cúi thấp, đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giống như hòa thượng nhỏ ngồi thiền.

Nhìn không chớp mắt, chẳng dám thở mạnh.

Người phụ nữ này...

Không hổ là cô nhóc học kém, quả nhiên là năng lực phản ứng có vẻ chậm, ngốc! Hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận xuống, Mạc Lâm Kiêu cảm thấy tất cả nhẫn nại đời này của anh, trên cơ bản đều cống hiến cho Lâm Khiết Vy, anh trầm giọng mở miệng nói: "Không có lời nào muốn nói sao?”

Lâm Khiết Vy hoảng sợ không hiểu gì, cô nâng mắt mờ mịt nhìn Mạc Lâm Kiêu, cái miệng nhỏ hơi mở ra: “...

Nói cái gì? Phương diện nào cơ? Anh nhắc nhở một chút đi”

Mẹ nó...

Anh rất muốn cốc mạnh vào đầu người phụ nữ này! "Là chuyện hôm nay Hôm nay sao? Chuyện Mạc Lâm Dương bị đánh bóng tennis vào sao? "Mạc Lâm Dương có bệnh hen suyễn, loại bệnh này một khi phát tác, cứu chữa chậm trễ, rất dễ mất mạng.

Đối với anh ta...

Tốt nhất là kiềm chế một chút." Cho dù thế nào, hai bọn họ cũng là thân thích, là anh em họ, có khả năng Mạc Lâm Kiêu chưa hiểu rõ tính nghiêm trọng của bệnh hen suyễn, nhỡ đâu khiến anh ta phát bệnh vậy thì nguy rồi.

Cho dù hôm nay anh đối xử với cô không tốt, không tôn trọng cô, nhưng dù sao cô cũng là y tá, dù sao cũng dùng tiền của anh cứu mạng em trai, cô phải tốt bụng nhắc nhở anh.

Không nghĩ tới cô vừa dứt lời, vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu đột nhiên âm trầm rét lạnh, đôi mắt đen lạnh lẽo như băng, cười mỉa một tiếng, nặn mấy chữ từ kẽ răng: “Được, được lắm!" Cô thà rằng không ở chỗ anh, cũng muốn cầu xin thay Mạc Lâm Dương, đây là để ý Mạc Lâm Dương cỡ nào, quan tâm Mạc Lâm Dương cỡ nào? Nuôi cô lâu như vậy nuôi uổng phí rồi! Cô đâu phải con mèo hoang không nghe lời, cô là con sói mắt trắng! Mạc Lâm Kiêu quay mặt đi, hơi híp mắt lại, nhìn cảnh sắc bên ngoài không nói một chữ.

Có trời mới biết, lúc này trong lòng anh tức giận cỡ nào! Thật sự muốn rống to một tiếng, cô để ý Mạc Lâm Dương như vậy, cô đi tìm cậu ta đi, cô ở bên tôi giả bộ cái gì? Cút khỏi nhà ông đây ngay! Vĩnh viễn đừng xuất hiện trong tầm mắt của ông đây nữa! Nhưng anh nghiến chặt răng, dù thế nào cũng không thể nói được những lời này, nhỡ đâu anh nói, cô thật sự rời đi...

Nghĩ tới khả năng này, trái tim anh đột nhiên căng thẳng, tư vị ê ẩm chua xót tràn ngập trong lòng, vô cùng không thoải mái.

Chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra, điều chỉnh hơi thở, không ngừng ám chỉ với mình: Không phải là mình không nỡ để cô đi, mình là không nỡ mất đi thuốc giải này, đúng, là như vậy.

Rất nhiều ô tô đỗ ở cửa Tiêu Dao Quán, ông chủ lớn ông tư Mã nhận được tin, sớm đã chạy tới, thành thật đợi ở cửa chính, tự mình nghênh đón cậu Kiêu giá lâm.

Trần Kiệt xuống xe mở cửa xe, Mac Lâm Kiêu nghiêm mặt ra khỏi ô tô, ông tư Mã đang định tiến lên chào hỏi, bất chợt phát hiện ngay sau đó lại có một cô gái xinh đẹp tinh xảo chui ra, ông ta kinh hãi, đây là lần đầu tiên ông ta thấy cậu Kiêu mang theo bạn gái.

“Ngài tới đây là vinh hạnh của chúng tôi, cậu Kiêu, chúng tôi đều rất nhớ cậu, mời cậu Kiêu vào!" Tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu rất tệ, không nâng mí mắt một cái, ngay cả hừ lạnh đều chẳng muốn phát ra, coi ông tư Mã như không khí, đi thẳng vào.

Tươi cười trên mặt ông tư Mã cứng đờ, có chút xấu hổ, đồng thời lại không nhịn được lo sợ bất an, xem ra tâm trạng của cậu Kiêu không được tốt, cậu ấy sẽ không lấy Tiêu Dao Quán ra trút giận, trực tiếp hạ lệnh dùng máy ủi san bằng Tiêu Dao Quán thành bình địa đấy chứ? Thật đáng sợ! Sau lại chú ý tới Lâm Khiết Vy theo sau cậu Kiêu, hiếm khi cậu Kiêu mang theo giai nhân trẻ tuổi, chắc chắn có quan hệ không tầm thường với cậu Kiêu, nịnh nọt cô, nói không chừng còn có hy vọng.

Nhưng nhìn kỹ, Lâm Khiết Vy cách Mạc Lâm Kiêu khoảng chừng năm sáu mét, cậu Kiêu căn bản không để ý tới cô, tuy cô xinh đẹp, nhưng nhìn tư thế này, cô càng giống người giúp việc, mà không phải người phụ nữ của cậu Kiêu! Ý nghĩ của ông tư Mã lại đánh mất, nôn nóng bất an đi theo, vắt hết óc suy nghĩ lấy lòng Mạc Lâm Kiêu thể nào.

Bỗng nhiên một cơn gió thổi tới, thổi một chậu hoa ở tầng ba rơi xuống, phía dưới đúng lúc là Lâm Khiết Vy, chậu hoa cứng rắn kia sắp rơi xuống đầu cô.

Trần Kiệt ở ngay sau Lâm Khiết Vy hai mét, cách cô rất gần, đôi Là mắt Trần Kiệt hơi híp lại, chuẩn bị giơ chân đá bồn hoa, cứu Lâm Khiết Vy.

Nhưng có người còn nhanh hơn anh ta, hành động sớm hơn, chỉ thấy Mạc Lâm Kiêu cách Lâm Khiết Vy năm sáu mét, giống như sau gáy mọc mắt, như tia chớp xoay người, di động trong tay vù một tiếng bay ra ngoài, đập trúng vào chậu hoa, chậu hoa đang rơi xuống đột nhiên thay đổi phương hướng, lệch sang bên cạnh, choang một tiếng rơi vỡ trên đất.

Trần Kiệt vừa nhìn, điện thoại lại hỏng rồi.

Haizz, anh Kiêu nhà bọn họ thích phá điện thoại, di động cùng kiểu đã phòng bị ba mươi cái, có thể thay bất cứ lúc nào.

Lâm Khiết Vy ngơ ngác nhìn chậu hoa rơi trên đất, sau đó vươn tay trong lòng còn sợ hãi sờ đầu mình, bị dọa toàn thân chảy đầy mồ hội lạnh.

Trời ạ, cô đúng là dễ gặp chuyện liên quan tới máu, nếu chậu hoa vừa rồi đập trúng đầu cô, có lẽ cô sẽ lên thiên đường gặp bố rồi.

Nâng mắt nhìn Mac Lâm Kiêu cách vài mét, bộ dạng vẫn ngây ngốc còn chưa tỉnh táo lại.

Nếu vừa rồi Mạc Lâm Kiêu không ra tay cứu cô, cô xong đời rồi! Lúc này trong lòng cô tràn ngập cảm kích đối với Mạc Lâm Kiêu, giống như vừa rồi bị anh chế nhạo, bị anh châm chọc, bị anh bắt nạt, đều không còn giận như trước nữa.

Vừa định nói một tiếng cảm ơn, Mạc Lâm Kiêu đã sải bước đi về phía cô, vô cùng ghét bỏ trách: "Ngốc à? Không biết tránh sao?" Lâm Khiết Vy liếc mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu một cái, cúi thấp đầu xuống.

Cô là người bình thường, không giống với anh thân mang tuyệt kỹ.

Mạc Lâm Kiêu cúi đầu quan sát bộ dạng ngu ngốc đáng yêu của cô gái kia, bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng từ trong khoang mũi, tràn đầy bực bội và không kiên nhẫn, dưới ánh mắt kinh hãi của ông tư Mã, vươn tay nằm lấy bàn tay cô, dẫn cô đi về trước.