Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 68: Cô cố ý quyến rũ tôi



Lâm Khiết Vy ngây người.

Trong lúc nhất thời, đại não của Mạc Lâm Kiêu trống không, cũng có chút tâm tư để tình thế phát triển theo lẽ tự nhiên.

Một lúc sau, Lâm Khiết Vy mới là người đầu tiên kịp thời phản ứng, vội vàng để chân xuống, muốn đứng dậy khỏi người anh.

Mạc Lâm Kiêu xấu xa, lạnh lùng lên tiếng.

"Sao thế, không muốn đứng dậy hả? Cứ như thế muốn đối với tôi ôm ấp yêu thương?"

Mặt Lâm Khiết Vy đỏ lên, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào vẻ mặt của anh lúc này, bởi vì cô biết hai người bọn họ cách nhau quá gần, chỉ cần cô ngẩng đầu, nói không chừng sẽ bất cần hôn lên cằm Mạc Lâm Kiêu, lấy tính cách xấu xa của anh, nói không chừng sẽ châm chọc cô mấy câu. . Đam Mỹ Cổ Đại

"Rất xin lỗi, anh Kiêu, là do tôi sơ ý bị vấp."

Mẹ kiếp, mẹ kiếp, sao lại không thể đứng dậy nổi thế này?

Lâm Khiết Vy cố gắng mấy lần, nhưng chẳng hề có tác dụng gì, cô vẫn như cũ nép vào trong ngực anh không di chuyển được chút nào, bàn tay giãy dụa ra sau lưng, lúc này cô mới phát hiện ra, phía sau lưng là hai cánh tay của anh, anh không buông ra, làm sao cô có thể đứng lên được chứ?

Lâm Khiết Vy vừa định nói "Anh Kiêu, mời anh buông tay ra", lại bị Mạc

Lâm Kiêu cướp lời trước.

Mạc Lâm Kiêu mang theo giọng điệu chế nhạo nói.

"Cô động loạn cái gì? Cô đè lên người tôi, lại cố ý cọ xát lung tung, cô có ý đồ gì hả?"

Lâm Khiết Vy hơi cứng lại, cô đột nhiên có một loại ảo giác, cho dù mình làm gì thì cũng sai, anh quá độc miệng, mỗi lần đều chiếm trước tiên cơ, đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu cô, lý do thoái thác lại vô cùng chính đáng, nói đến mức khiến cho chính bản thân cô cũng hoài nghi mình có dụng tâm không tốt.

Mạc Lâm Kiêu buông tầm mắt xuống, nhìn cô nhóc đang nép vào trong ngực mình, từ góc độ hiện tại của anh, nhìn rất có tư vị khác.

Giọng nói của anh vô thức trở nên khàn khàn, trầm thấp nói.

"Đã muộn như thế, Lâm Khiết Vy, cô chủ động đến đây để câu dẫn, có phải cô thích ăn đòn rồi không hả? Chẳng lẽ cô đang muốn tiếp tục bị tôi ức hiếp đến mức khóc cả một đêm hả?"

"Đương nhiên là không phải rồi!" Lâm Khiết Vy bị dọa sợ, cô vội vàng lớn tiếng phản bác, bàn tay nhỏ hơi dùng sức chống lên người anh, cuối cùng cũng thành công thoát khỏi anh.

Chỉ là... Chỗ mà tay cô đè lên, hình như vị trí không đúng lắm, không nên đè vào nơi này.

Cơ bắp của Mạc Lâm Kiêu căng lên, hít một hơi thật sâu.

Lâm Khiết Vy hơi ngẩn ra, ngơ ngác một lúc nhìn vào nơi mà mình đã dè lên.

Xong đời, cô lại không cẩn thận chạm vào "mìn" rồi, sao lại đè lên đúng vào nơi mẫn cảm của người ta như thế chứ, đúng là khóc tiếng mán mất.

Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Khiết Vy nhanh chóng đỏ lên.

"Rất, rất xin lỗi, anh Kiêu, lần này tôi thật sự không cố ý đâu, chỉ đơn giản là đè nhầm mà thôi, mong anh thông cảm." Cô đột ngột lùi về phía sau, trọng tâm mất khống chế, lập tức ngã ngồi lên sàn nhà ở phía sau.

Mạc Lâm Kiêu không nhúc nhích, ánh mắt thăm thẳm, môi mỏng hơi giật giật. "Lần này không cố ý, nói như thế là cô cố ý ngã xuống hà?"

"Không đúng!" Lâm Khiết Vy lập tức xua tay.

"Tất cả đều không phải là do tôi cố ý."

Mạc Lâm Kiều cười như không cười đáp.

"Sao tôi lại có cảm giác, tất cả mọi thứ đều là do cô cố ý gây nên nhi, tất cả đều là do cô đã thiết kế từ trước?"

Anh đang muốn nói đến không chỉ là hành vi trong ngày hôm nay của cô, còn là tất cả hành động của cô trong quá khứ, từ lúc cô xuất hiện cho đến cô trở thành tình nhân của anh, từng bước, từng bước, anh nghi ngờ mọi chuyện đều là kế hoạch của cô,

Lâm Khiết Vy hơi chớp mắt, có chút mụ mị, vẫn ngây ngốc ngồi trên sàn nhà, ngầng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn anh, giống như một con mèo ngu ngốc.

"Anh Kiêu, tôi có thể thề, tôi thật sự không cố ý, vốn dĩ tôi muốn đưa cà phê cho anh, muốn lấy lòng anh một xíu.”

Mạc Lâm Kiêu kéo chiếc áo bị bắn đầy cà phê kia.

"Cô chắc chắn đây là cô muốn lấy lòng tôi?"

Chiếc áo được cắt may tinh tế như vậy lại bị nước cà phê bắn lên tung tóe khó coi, Lâm Khiết Vy mím môi, trong lòng ảo não, bộ quần áo này xem như xong đời rồi.

Đầu nhỏ cúi xuống, nhỏ giọng nói.

"Rất xin lỗi anh."

Vốn dĩ Mạc Lâm Kiêu muốn cởi áo ra, sau đó vứt đi, không biết trong đầu anh đột nhiên lóe lên suy nghĩ gì, đột nhiên nói một câu. "Ngoài miệng nói xin lỗi có tác dụng không? Còn thất thần ở đó làm gì

hå? Không nhanh qua đây lau cho tôi à?"

Khắp nơi đều có thể lấy ra khăn khử trùng cho Lâm Khiết Vỵ dùng, Lâm Khiết Vy gật đầu như giã tỏi, ôm một trái tim thành khẩn muốn chuộc lỗi để đứng lên, ngồi xổm ở bên chân Mạc Lâm Kiêu, dùng khăn được khử trùng để lau quần áo cho anh.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, vốn dĩ chất vải này rất thấm nước, nước cà phê bắn lên đó, có thể lau sạch vết nước ở bề mặt, nhưng màu sắc vẫn còn lưu lại trên đó. Lâm Khiết Vy chà lau mấy lần, phát hiện chiếc áo khoác dài này đã không còn cứu vãn được nữa. Trong lòng cô âm thầm thở dài một hơi, xem ra chính mình không có thiên phú để lấy lòng Mạc Lâm Kiêu, về sau vẫn không nên làm loại chuyện vô vị này, đơn giản là biến khéo thành vụng, làm hại ấn tượng của anh về cô càng lúc càng giảm mạnh.

Mạc Lâm Kiêu vẫn vững vàng ngồi trên ghế mây, vẫn luôn không hề nhúc nhích gì, tùy ý để Lâm Khiết Vy ngồi ở bên cạnh mình, bàn tay nhỏ lau loạn trên người anh. Cô thuộc về tuýp người phụ nữ có khung xương rất đẹp, có eo nhỏ, cho dù là nhìn từ góc độ nào thì cô đều mang theo một loại vẻ đẹp khác nhau, cô là một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn.

Mạc Lâm Kiêu buông tầm mắt xuống, lằng lặng nhìn Lâm Khiết Vy, không biết lúc này anh có tâm trạng gì, chỉ thấy anh bắt đầu vận công khắc chế suy nghĩ rối loạn trong đầu mình.

Lau một lúc lâu, Lâm Khiết Vy lộ ra dáng vẻ ào não, cô dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Lâm Kiêu.

“Không lau được rồi, hay là tôi bồi thường tiền cho anh nhé?"

Mạc Lâm Kiêu thờ ơ đáp.

“Bồi thường tiền ư? Cô là do tôi nuôi, bồi thường tiền cũng chính là tiền

của tôi mà thôi."

Lâm Khiết Vy hơi nghiêng đầu suy nghĩ.

“Ừm, anh nói cũng đúng, anh Kiêu à, vậy tôi chỉ có thể nói xin lỗi với anh thôi."

Mạc Lâm Kiêu vén ống quần lên.

"Cô vẫn còn có thể tiếp tục bù đắp sai lầm của mình.”

Lông mi của Lâm Khiết Vy khẽ động, ý của anh là... Bảo cô tiếp tục lau nước cà phê bắn lên quần cho anh hả?

Haizz, được rồi, chính mình đào hố, chính mình lấp, lau thì lau, đây là việc

cô lên làm.

Lâm Khiết Vy đổi một chiếc khăn được khử trùng khác, bắt đầu lau quần cho Mạc Lâm Kiêu, cô làm việc vô cùng nghiêm túc, rất chuyên tâm, không có chút nào mất tập trung, cũng không có bất kỳ tạp niệm gì.

Cô chỉ nghĩ, làm xong việc này, lúc nhìn thấy tâm trạng Mạc Lâm Kiêu tốt hơn, sẽ nhắc đến ý nghĩ muốn vay tiền của mình.

Cô hoàn toàn không chú ý đến, cơ thể của Mạc Lâm Kiêu ngày càng căng cứng, hô hấp trở nên có chút quỷ dị.

Mạc Lâm Kiêu đột nhiên đưa tay ra, một tay giữ lấy móng vuốt nhỏ đang di chuyển loạn của cô, Lâm Khiết Vy ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên phát hiện, người đàn ông đẹp trai kia, lúc này trong mắt anh giống như có một tầng sương mù.

Bóng đêm bao phủ, gió thổi thoang thoảng, giữa trăng sao, gương mặt đẹp trai có một không hai của anh, càng có vẻ môi hồng răng trắng, đôi mắt như có một tầng sương mù, sâu không lường được, trong nháy mắt đó, Lâm Khiết Vy sinh ra một loại ảo giác anh chính là Vampire, cả người không nhịn được run lên.

Dáng vẻ giống như anh muốn hút máu cô.

Hai người cứ như thế nhìn nhau, thời gian như dừng lại.

Mạc Lâm Kiêu lên tiếng, giọng nói khàn khàn.

“Vì sao cô không dám thừa nhận, cô vẫn luôn trêu chọc tôi, muốn quyến rũ tôi hả?"