Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 73: Ấm áp dán sát vào



Nam Cung Hào sửng sốt, hơi suy nghĩ: “Vậy xem ra là người phụ nữ kia chủ động trêu chọc anh Kiệt của chúng ta, còn không cho anh Kiệt ăn, cho nên anh Kiệt mới như vậy. Haizz, đàn ông mở giới, đúng là đáng sợ."

Lúc này thuộc hạ đưa một chồng tài liệu tới, Trần Kiệt nhận lấy lật xem một lát, sau đó thuận tay đưa cho Nam Cung Hào.

Nam Cung Hào nhìn một lát, kinh ngạc nói: "Em trai Lâm Khiết Vy mắc bệnh tim bẩm sinh, đang cứu chữa ở phòng chăm sóc đặc biệt? Cần gấp một tỷ không trăm năm mươi triệu!"

Trần Kiệt vô cùng buồn bực: "Anh giật mình như thế làm gì, chẳng lẽ anh không biết những tình hình này của cô ta sao?"

Nam Cung Hào dùng lực lắc đầu: "Anh nói với tôi những chuyện này lúc nào?"

Trần Kiệt nhức đầu: "Ồ... Vậy có khả năng tôi quên nói. Em trai cô ta là ma ốm, lần trước cô ta lấy bảy trăm triệu từ chỗ anh Kiệt, không phải là nộp tiền thuốc cho em trai cô ta sao? Anh không biết à?"

"Biết cái mịa gì, anh không nói một chữ nào mà! Anh Kiệt biết những chuyện này không?"

Trần Kiệt trợn trắng mắt: “Được rồi, nói những chuyện này với anh Kiệt làm gì, đều là chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc tới.”

Thư ký tiến vào cung kính báo với Nam Cung Hào, nên đền tham dự cuộc họp cấp cao rồi, vẻ mặt Nam Cung Hào lập tức tái mét, trước khi đi ra cửa, quay đầu nói với Trần Kiệt một câu.

"Tôi cảm thấy chuyện liên quan tới Lâm Khiết Vy, tốt nhất là anh nên nói cho anh Kiệt biết, tránh cho tương lai anh sẽ bị trách móc."

Vẻ mặt Trần Kiệt khinh thường: "Cút! Đừng quản chuyện của tôi! Quản

chuyện của anh đi! Thuốc giải nghiên cứu bao nhiêu năm, vậy mà không có một chút chiến tích!" "Anh nghĩ rằng nghiên cứu thuốc đơn giản như nặn tượng đất à!" Nam

Cung Hào tức tới mức giận sôi lên, dùng tay run rẩy chỉ Trần Kiệt, sau đó tức giận đi ra ngoài.

Trần Kiệt thu hồi ý cười, cầm tài liệu trên bàn lật xem một lát, nghĩ một lúc lẩm bẩm: "Cần gì phải nói với anh Kiệt những chuyện nhỏ nhặt này? Không phải chỉ chỉ muốn giữ tính mạng cho đứa em trai ma ốm sao? Không phải chỉ có một tỷ không trăm năm mươi triệu à!" Ở trong cảm nhận của Trần Kiệt, một tỷ không trăm năm mươi triệu là tiền sao? Nếu vui vẻ một ngày có thể tiêu hết sạch.

Trần Kiệt bỏ tài liệu vào trong máy cắt, một chồng tài liệu mới điều tra về Lâm Khiết Vy tan thành mây khói.

Lâm Khiết Vy nhanh chóng đến bệnh viện, cuối cùng cũng quét thẻ kịp trước một phút, cả người vì chạy mà thở hổn hển, mãi mà không nói được một câu nên lời.

Hứa Tịnh vỗ lưng giúp cô, đau lòng nói: "Ai ôi, cậu gấp như vậy làm gì? Bây giờ y tá trưởng còn chưa tới mà"

"Vậy sao cậu không thông báo với tớ, làm hại tớ cho rằng bị y tá trưởng bắt được, chạy mệt muốn chết."

"Được rồi, đều tại tớ, nào, cho cậu ăn bánh bao thịt sáng nay mẹ tớ làm, bánh vỏ mỏng nhiều nhân, cắn một miếng ngập thịt, ăn rất ngon."

Hứa Tịnh mở hộp cơm ra, bên trong có tám cái bánh bao, mỗi một cái bằng nửa cái bánh bao to, Hứa Tịnh chia làm hai, mỗi người bốn, đột nhiên không nỡ lắm, lại cầm một cái, cho Lâm Khiết Vy ba cái, cô ấy năm cái.

“Cậu gầy, lượng ăn nhỏ hơn, ăn ba cái là đủ rồi."

Lâm Khiết Vy cầm một cái nhét vào trong miệng, nói: "Lượng ăn của tớ không nhỏ, là cậu không nỡ cho tớ thêm một cái. Nhưng mà Hứa Tịnh, bánh bao này cũng quá to rồi, cậu ăn năm cái, sẽ no chết cậu đấy! Cậu không sợ béo nữa à?"

Hứa Tịnh ôm chặt lấy hộp bánh bao, vội nói: "Giảm béo đã không có bữa tiệc này, lần sau tớ lại giảm."

Di động của Lâm Khiết Vy vang lên, cô vội vàng nghe máy, là phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện gọi tới, bảo người nhà của Lâm Liên Hoài lập tức qua đó xem, Lâm Khiết Vy cho rằng Lâm Liên Hoài xảy ra chuyện gì, sợ tới mức vội vàng chạy tới bên đó, trong tay còn cầm cái hộp cơm đựng hai cái bánh bao.

Tâm hoảng ý loạn chạy đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, ấn chuông, một lúc lâu sau một y tá đi từ trong ra.

“Cô là người nhà của Lâm Liên Hoài sao?"

"Đúng vậy, là tôi! Tình hình của Lâm Liên Hoài thế nào rồi? Có chuyển biến xấu hay không?"

Y tá lật xem ghi chép, vẻ mặt không đổi nói: "Tình hình tối qua coi như ổn định, nhưng mà thể chất cơ thể cậu ta quá kém, cần dùng hai loại thuốc nhập khẩu, nhất định phải nhận được sự đồng ý của người nhà."

"Chỉ cần có lợi đối với bệnh tình của thằng bé, thuốc gì chúng tôi cũng dùng." Lâm Khiết Vy vô cùng khẩn trương, e sợ nghe được bất cứ tin tức gì không tốt, gương mặt trắng bệch.

Y tá đưa giấy tới: “Thuốc nhập khẩu rất đắt, đây là giá, nếu cô đồng ý thì ký vào đây."

Lâm Khiết Vy nhìn qua, quả nhiên là rất đắt, một mũi tiêm hơn ba mươi lăm triệu, nhưng mà cô không do dự ký tên lên.

Y tá nhận lấy giấy, thúc giục: "Cô còn chưa đóng viện phí, nhất định phải nhanh chóng nộp."

Trái tim Lâm Khiết Vy đập nhanh hơn, gật đầu: "Tôi biết rồi, còn hai ngày nữa. Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không chậm trễ!"

Y tá lạnh nhạt gật đầu, chuẩn bị đi vào, đột nhiên đôi mắt tỏa sáng, trên mặt lộ vẻ hoa đào nhìn phía sau Lâm Khiết Vy, ngay cả tư thế đều thay đổi.

Khi Lâm Khiết Vy còn đang kinh ngạc, thì nghe phía sau truyền tới tiếng bước chân vững vàng.

Y tá nở nụ cười, dùng giọng mũi chào hỏi: “Bác sĩ Sâm, chào buổi sáng."

Lâm Khiết Vy cảm nhận được chút ấm áp dán sát vào phía sau, vội vàng xoay người, thiếu chút nữa dán sát vào người Hạ Dịch Sâm. Anh ta cách cô quá gần, làm hại cô quay người lại, dáng người cô thấp bé, nhìn qua cả gương mặt cô gần như dán sát vào người Hạ Dịch Sâm.

"Chào buổi sáng."

Hạ Dịch Sâm gật đầu lấy lệ, không thèm nhìn y tá kia một cái, mà cúi đầu, cười tít mắt nhìn cô nhóc như ngã vào trong lòng mình, trong đôi mắt giống như có ánh sáng mặt trời, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

"Khiết Vy vẫn nhỏ gầy y như lúc đi học, sao không phát triển hơn, có phải ăn quá ít rồi không?"

Y tá bị lạnh nhạt, phẫn nộ trừng Lâm Khiết một cái, xoay người rời đi.

Quả nhiên giống như lời đồn, Lâm Khiết Vy là hồ ly tinh dụ dỗ đàn ông ở khắp nơi! Hừ, ngoại trừ xinh đẹp ra, còn có ưu điểm gì?

Bác sĩ nam khác ở trong bệnh viện thấy Lâm Khiết Vy nhìn chằm chằm thì thôi đi, sao ngay cả bác sĩ Sâm đẹp trai tinh anh cũng có tình cảm không tầm thường với Lâm Khiết Vy như vậy?

Tức chết người ta rồi!

Lâm Khiết Vy muốn lùi về sau một bước, tiếc là sau lưng cô là tường, không thể lùi được nữa, khoảng cách gần như vậy, đều có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trên người đàn anh, mùi hương rất sạch sẽ. Lâm Khiết Vy không nhịn được hơi lúng túng, không biết nên nâng mặt hay lấy tay che mặt đi, vẫn nên cúi đầu thì hơn.

Hạ Dịch Sâm lùi về sau một bước, hai người cách nhau một khe hở áo cộc tay, Lâm Khiết Vy mới dám thở tiếp. Mặt vẫn đỏ bừng như cũ, một phần hồn nhiên ngây thơ lộ ra, đó cũng là phong thái thiếu nữ xấu hổ mới có.

Hạ Dịch Sâm không nhịn được ngây ngẩn cả người.

Lâm Khiết Vy phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, nói: “Đàn anh Sâm, hôm nay anh trực ban à?"

Hạ Dịch Sâm vội ho một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn mặt cô như cũ, giọng điệu dịu dàng nói: "Vốn không có trách nhiệm tới phòng bệnh, hôm nay anh nên ở phòng khám bệnh, nhưng mà anh nhớ tới tình hình của Liên Hoài, cho nên đến đây xem trước."