Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 390: Phải xem biểu hiện của anh



Bé Hiền nhân lúc Hà Vân Phi đang sững sờ thì né tránh Hà Vân Phi ra, rồi sau đó chạy đến chỗ Lữ Hoàng Trung.

Cậu bé không muốn ở cùng với mẹ mình.

Bởi vì cô luôn xoa đầu cậu bé, vì vậy cậu bé không muốn mình lớn lên không cao.

Khi Hà Vân Phi phản ứng lại thì bé Hiền đã ở trong lòng Lữ Hoàng Trung mà lẽ lưỡi tinh nghịch với CÔ.

“Vậy để mẹ lên đó xem sao” Cô hơi do dự.

Cập nhật sớm nhất tại.

đứng lên, sau đó đi chậm rãi lên tâng hai.

Cô đi lên tầng hai rồi bước đến phòng sách.

Tâng hai rất yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.

Đi đến cửa, mặc dù ban đầu cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng nói thế nào cô cũng không có dũng khí để gõ cửa.

Cô đang rất do dự.

Còn nếu như nói đang do dự cái gì thì dường như cô cũng không biết mình đang do dự cái gì nữa, cô chỉ là không biết tại sao vào giây phút này mình lại cảm thấy do dự.

Đi vào không đây? Hay là không đi vào? Hà Vân Phi đứng ở trước cửa một lúc lâu, sau đó dường như đã hạ quyết tâm.

“Cốc cốc cốc.” Cô gõ nhẹ lên cánh cửa mấy lần, nhưng không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì ở bên trong phòng cả.

Cô khế đẩy cửa vào.

Vừa mới đẩy cửa vào, Hà Vân Phi chỉ cảm thấy trời đất quay cưồng. Khi cô vừa mới phản ứng lại thì cánh cửa đã đóng lại rồi, mà cô còn bị Hoắc Minh Dương đè lên cửa.

“Anh… Anh định làm cái gì vậy?” Cô vô thức hỏi, bàn tay cũng ngăn trước ngực rồi đẩy anh ra.

Anh ép cô lên cánh cửa, không nói gì. Đôi mắt của anh giống như biển cả mênh mông cưồn cuộn, khiến cho cô lập tức tỉnh táo lại “Em nghe mẹ nói tâm trạng của anh không tốt, cho nên… em lên đây xem thử sao” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng giống như lông vũ vậy, nó.

khẽ lướt qua trái tim của anh, khiến cho anh có cảm thấy thật ngọt ngào êm dịu.

Cô nói xong nhưng không dám nhìn anh, sợ anh sẽ tức giận.

“Tại sao em không nói với anh?” Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng hỏi cô Thậm chí anh đã sớm biết cô đứng ở cửa, nhưng anh không lên tiếng nói gì là vì muốn nhìn xem cô có đi hay không.

Anh cũng từng nghĩ rất nhiều lần về giọng điệu của mình khi nói chuyện với cô, có lẽ anh phải lớn tiếng chất vấn cô.

Nhưng anh không dám Anh sợ kết quả mà cô nói ra sẽ khiến cho.

mình khó chịu. Mặc dù đến cuối cùng anh vẫn.

cảm thấy khó chịu Nhưng anh dám chắc chắn rằng mình không muốn khiến cho cô buồn.

Anh thà để cho mình khó chịu chứ cũng không muốn để cho cô buồn Hà Vân Phi văn chưa nghe thấy trong lời nói của anh có ý gì Cô suy nghĩ một lúc, dường như mình cũng không làm chuyện gì để khiến cho anh khó chịu cả.

Vậy tại sao anh lại hỏi cô như vậy?

“Anh sao vậy?”

Cô thật sự không nghĩ ra mình còn có chuyện gì không nói cho anh biết Ngoại trừ chuyện Lẽ nào anh đã biết tồi sao? “Tại sao em không nói chuyện của bé Hiền cho anh biết?” Hoäc Minh Dương nói rồi đưa tờ giấy xét nghiệm DNA đang nảm chặt trong tay mình ra trước mặt cô.

Cô nhìn Hoäc Minh Dương với ánh mắt nghỉ ngờ, sau đó lại đưa ánh mắt xuống tờ giấy xét nghiệm DNA.

Cô nhìn ba chữ viết trên tờ giấy đó, toàn thân trở nên run rẩy.

Anh đã biết rồi sao? Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng nhìn nội dung ở phía trên. Nhưng khi cô nhìn thấy kết quả ở cuối cùng, tâm trạng của cô khó có thể mà hình dung được.

Anh đã biết rồi.

Ban đầu cô còn tưởng anh sẽ không biết chuyện này, nhưng bây giờ anh đã biết hết tất cả rồi.

Lúc đầu cô nói như vậy thì cũng không ôm hy vọng cả đời này anh không biết Nhưng không ai ngờ rằng anh lại phát hiện ra bí mật của cô.

“Tại sao em không nói với anh?” Anh thấy cô không mở miệng nói gì thì lại lên tiếng hỏi cô lần nữa.

Đôi mắt anh đỏ hoe, toàn thân giống như con sư tử đã đi đến ranh giới của sự tức giận, lúc nào.

cũng nhìn chằm chắm vào con mồi trước mắt mình “Lúc đó cho dù em có nói thì anh cũng sẽ không tin” Cô nói rất chắc chắn.

Một người bốn năm không gặp lại, nhưng đột nhiên người đó lại dắt theo một đứa trẻ rồi nói là con trai của cô ấy. Nếu như là cô thì cô cũng sẽ không tin.

Huống hồ lại là anh. Hơn nữa, cô nói như vậy anh sẽ tin cô sao?

“Em không nói thì sao biết anh sẽ không tin em?“

Anh hung hăng hơn. Cô không phải là anh, sao cô có thể biết được anh có tin cô hay không? “Em nói bé Hiền là con của em với người khác, chẳng phải anh cũng tin và hoàn toàn không nghỉ ngờ gì sao?” cô chỉ nói như vậy mà anh cũng tin lời cô nói rồi.

Hà Vân Phi nhìn anh, anh đã giữ động tác này rất lâu.

Gương mặt tuấn tú của anh đang rất gần cô, thậm chí ngay cả hơi thở của anh cũng phả lên gương mặt cô, khiến trong lòng cô cảm thấy ngứa ngáy.

“Cho nên em không nói với anh sao?” Giọng nói của anh buồn bực, nghe như không được vui Hà Vân Phi khẽ nở nụ cười, nâng tay lên véo gò má của anh giống như đang trút cơn giận giữ.

“Là bản thân anh tin lời em nói, lẽ nào anh còn trách em sao?” Anh còn có thể trách móc cô sao? Đương nhiên anh không thế trách cô được, nhưng dáng vẻ hờn dỗi của anh cũng thật đáng yêu.

“Hà Vân Phi” Anh hét lên với giọng điệu hờn dỗi, nhưng nếu như nghe kỹ thì có thể phát hiện sự dịu dàng ẩn chứa trong giọng nói của anh.

“Hừ hừ” Cô hừ lạnh, bàn tay vẫn véo lên gò.

má của anh.

Chẳng trách gì má của bé Hiền trắng trẻo mềm mại như vậy, lẽ nào cậu bé được di truyền từ anh sao? “Em mau thành thật nói rõ ra cho anh.” Anh đang rất khó chịu. Bé Hiền vốn là con trai của anh, lúc đầu cậu bé gọi anh là “bô” anh cũng không muốn so đo tính toán với cậu bé.

Nhưng con trai của mình lại gọi mình là “bô”, thử nói xem anh có thể thoải mái được không? Nghĩ đến đây, anh cố thoát khỏi bàn tay đang véo gò má anh của cô trên gương mặt mình.

Anh đã từng nhìn thấy động tác véo này của cô rất nhiều lần và nhìn thấy nhiều nhất là lúc cô

véo má bé Hiền. Anh không muốn bị cô coi mình như con trai rồi véo má mình như vậy.

“Chẳng phải bây giờ anh đã biết rồi sao?” Cô nhếch mí mắt lên, vẻ mặt rất chán ghét.

Anh vẫn còn làm mình làm mấy ở chỗ này.

“Nhưng em đã giấu diếm anh lâu như vậy” Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra chuyện mà anh đang để ý.

Cho dù bé Hiền có phải là con trai của anh hay không thì anh cũng luôn coi cậu bé là con trai ruột thịt của mình mà.

“Bởi vì em giấu diếm anh cho nên anh trách em ư? Lúc đầu anh làm biết bao nhiêu chuyện có lỗi với em, em tính như thế nào đây?” Cô còn chưa bắt đầu tính số với anh mà người đàn ông nhỏ mọn này đã bắt đầu so đo tính toán với cô rồi, lại còn muốn bắt đầu chiến tranh gia đình với cô nữa.

Quả nhiên, khi Hoắc Minh Dương nghe thấy điều này, vẻ mặt của anh trở nên rất tệ. Nhưng cuối cùng anh vẫn kìm nén sự nóng nảy của mình.

“Vậy xin hỏi vị tiếu thư này, cô muốn như thế nào thì mới có thể tha thứ cho tại hạ đây?” Hoäc Minh Dương nói xong rồi kéo bàn tay của cô ra, sau đó nhẹ nhàng hôn xuống mu bàn tay của cô.

“Phải xem biểu hiện của anh thế nào đã” Cô cố tình nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng cô đã tha thứ cho Hoäc Minh Dương từ lâu rồi. Nhưng bởi vì cô không muốn sau này anh lại kiêu ngạo đắc ý trước mặt mình, cho nên bây giờ mới nói những lời sả bén như vậy.

“Vê phần biểu hiện thì..” Anh nói đến chỗ này thì cố tình ngừng lại, giọng điệu mập mờ xích lại gần cô: “ó lẽ tiểu thư Phi sẽ thích biểu hiện khi ở trên giường của tại hạ” Anh vừa nói xong, sau đó còn thổi một làn hơi ấm áp vào tai cô.

Anh thổi như vậy, Hà Vân Phi chỉ cảm thấy đôi chân của mình sắp trở nên mềm nhũn.

“Anh… Anh đừng có mà đùa như vậy… Đồ lưu manh” Cô nói lắp ba lắp bắp rồi đập vào ngực anh để chống cự.

Nhưng Hà Vân Phi vừa mới đập vào lồng ngực anh thì lập tức cảm thấy hối hận.

Tại sao lồng ngực của anh lại cứng rắn như vậy? Cô nghỉ ngờ không biết ngực của anh có.

phải làm từ sắt thép hay không. Anh không có chuyện gì cả, nhưng người đánh anh lại xảy ra chuyện.

Hoäc Minh Dương cũng không ngờ cô sẽ nói như vậy nên không khỏi bật cười.

Tại sao cô có thể đáng yêu như vậy được nhỉ? “Anh còn cần phải đùa giốn và lưu manh với vợ của mình sao?” Bàn tay của anh nâng cẵm cô lên, sau đó nói với giọng điệu rất lưu manh vô lại.

Bây giờ Hà Vân Phi thật sự rất muốn che mặt mình lại, tạo sao cô lại không phát hiện ra anh ta là một con người rất giỏi trêu trọc con gái nhỉ? Thật ra Hà Vân Phi nói như vậy hoàn toàn.

không đúng, cho dù anh không trêu trọc con gái thì cũng luôn có người khiến cho anh sỉ mê.

Hà Vân Phi bị anh nói như vậy thì thật sự không nói được lời nào.

Hoắc Minh Dương nở nụ cười rất kiêu căng ngạo mạn, sau đó anh ôm bổng cô lên, hai người đi ra khỏi phòng sách rồi đi vào trong phòng của mình.

Hà Vân Phi vẫn luôn siết chặt chiếc áo của Hoắc Minh Dương, mãi đến khi anh đặt cô lên giường thì cô vẫn siết chặt áo anh như thế.

“Sao vậy? Em không nố rời xa anh như vậy sao?” Hoắc Minh Dương nở nụ cười đếu.

Nghe thấy anh nói như vậy, Hà Vân Phi vội vàng bỏ áo của anh ra “Chúng ta… đến đây làm gì?” Hà Vân Phi nhìn Hoäc Minh Dương với đôi mắt ngập tràn sự đề phòng Nhìn dáng vẻ của anh không hề có chút ý tốt gìcá Cô giấy dụa né tránh sự trói buộc của anh, nhưng cô vừa mới chạy đi được vài bước thì đã bị Hoắc Minh Dương túm cổ chân của mình lại. Sau đó anh kéo nhẹ một cái, khi cô phản ứng lại thì nhận ra mình đã nắm dưới cơ thể của anh rồi.

Khi Hà Vân Phi vừa mới mang thai, bác sĩ đã nói ba tháng đầu mang thai không thể làm chuyện vợ chồng, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ trong bụng. Nhưng lần này tính ra cũng khoảng được ba tháng rồi, lẽ nào ngày hôm nay anh muốn…

“Em nói thử xem?“ Anh đè cô xuống người mình, phần lớn trọng lượng của mình đều đồn hết vào hai cánh tay đang chống xuống. Anh không dám đè lên cơ thể cô.

“Em không hiểu.” Sao Hà Vân Phi có thể không hiểu được chứ? Hơn nữa cô cũng không phải là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi. Mà cho dù cô có là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuối thì có lẽ cô cũng biết được ý nghĩa trong lời nói của anh rồi.

Nghĩ đến mình và anh đã ở bên nhau lâu như: vậy, Hà Vân Phi khó tránh hỏi không thích ứng được.

“Em không hiểu?” Anh hỏi ngược lại cô, đôi mắt lóe lên tia sáng: “Sau này anh sẽ nói cho em biết chúng ta đến đây đế làm gì” Anh nói, khi nói đến câu cuối cùng còn cố tình nghiến răng nhấn mạnh vào chữ phía sau.

Hà Vân Phi lập tức trở nên luống cuống, đôi tay cũng bắt đầu chống cự lại anh.

Nhưng suy cho cùng Hoắc Minh Dương cũng.

là một người đàn ông, mà đã là một người đàn ông thì sao anh lại có thể bị một người phụ nữ đẩy ra được, hơn nữa còn là một người phụ nữ đang mang thai Cô cố gắng đẩy anh ra mấy lần nhưng không thể đẩy được, vì vậy chỉ có thể cứ thế từ bỏ như vậy.

này, nếu như em cứ ở phía dưới cơ thể anh như vậy thì anh sẽ đè ép lên em và đứa con.

trong bụng em đấy” Cô nói với anh như vậy là vì hy vọng anh có thế buông tha cho cô.

Hoäắc Minh Dương nghe vậy thì khế nhíu lông mày lại. Anh xoay người lại, sau đó vị trí của hai người đã bị anh hoán đổi lại một cách rất dễ dàng.

Trước đây Hà Vân Phi cũng đã từng thử qua tư thế này, khi đó Hoắc Minh Dương bị người ta bỏ thuốc, cộng thêm khi đó bà Hoắc rất nôn nóng cô có một đứa con.

Cô cũng không sợ gì cả, nhưng lần trước anh nói anh bị người ta bỏ thuốc cho nên tinh thần cũng không tỉnh táo cho lắm. Nhưng ngày hôm nay, tinh thần của anh lại vô cùng tỉnh táo.

“Anh..” Hà Vân Phi nói từ “anh” một lúc lâu, đến cuối cùng cô cũng không nói được gì nữa.

Cô không thể nào nói ra được cái tư thế này quá khêu chọc.

“Chẳng phải em nói không muốn vị trí ở dưới sao? Bây giờ em đang ở trên rồi, em còn sợ gì nữa?” Anh cũng không sợ cô nhân cơ hội này mà chạy mất, hai cánh tay của anh gối về phía sau rồi nhìn cô với ánh mắt vô cùng ung dung thong thả.

“Em… Không muốn” Cô khế từ chối anh, bởi vì cô đang rất xấu hổ cho nên nói chuyện cũng trởi nên lắp ba lắp bắp.

Nhưng con sói đuôi lớn Hoäc Minh Dương nếu như đã kiên quyết muốn ăn thịt này thì sao có thể dễ dàng buông tha cho cô được.

“Nếu như em muốn thì cứ nói ra từ sớm đi, chồng của em chắc chắn sẽ thỏa mãn em” Nói rồi anh bắt đầu cởi quần áo ở trên người cô ra.