Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 62: Người phụ nữ hám lợi!



Cô cũng không có nhiều thời gian ở bên mẹ.

Nghĩ đến việc mẹ phải miễn cưỡng để cô

đi như vậy, cũng khó chịu: “Vậy thì chúng ta ở

lại ăn cơm đã rồi đi.”

*Ừm, được rồi” Hoắc Minh Dương liếc

nhìn Diệp Tĩnh Gia, anh đồng ý với những gì

Diệp Tĩnh Gia nói, chỉ cần Diệp Tĩnh Gia vui

vẻ là được, còn lại anh không quan tâm.

“Cám ơn anh.” Diệp Tĩnh Gia mở to mắt

nhìn Hoắc Minh Dương, sợ nước mắt sẽ trào

ra: “Mẹ, mẹ cũng thật là, làm nhiều bữa cơm

gia đình như vậy rồi mà vẫn đứt tay.” Diệp

Tĩnh Gia nhìn tay mẹ rồi đau lòng nói.

“Không sao, không sao cả, cuối cùng thì

con cũng trở về, mẹ nấu một chút thôi, không

có vất vả như vậy đâu.” Hà Thúy Mai thấy

Diệp Tĩnh Gia bằng lòng ở lại, tâm trạng cũng

tốt hơn rất nhiều. Dù sao vừa nãy Diệp Tĩnh

Gia định đi. Trong lòng miễn cưỡng không

muốn cô đi, không biết bao lâu cô mới trở lại.

“Ừm, mẹ, cảm ơn mẹ” Diệp Tĩnh Gia

đứng trước mặt Hoắc Minh Dương, quay

lưng về phía anh.

Bóng lưng của Diệp Tĩnh Gia có chút

mạnh mẽ khiến người ta xót xa, nếu không

phải là đang ở bên ngoài, nhất định anh sẽ

ôm cô vào lòng.

“Đừng nói nhiều nữa, chuẩn bị cơm cho

các con đi.” Diệp Bách Nhiên thấy hai người

phụ sắp khóc trước mặt, liền vội vàng ngắt

lời.

“Ừm, mẹ đi nấu cơm đây.”

“Để anh giúp.” Diệp Bách Nhiên cũng đi

theo Hà Thúy Mai vào bếp, Diệp Tĩnh Gia

ngồi đợi có chút không lễ phép: “Tôi sẽ xem

mẹ và chú nấu ăn. Mẹ đã bị đứt tay rồi, và

chú cũng không giỏi nấu ăn lắm”

Hoắc Minh Dương gật đầu, Diệp Tĩnh Gia

nhanh chóng đi vào xem Hà Thúy Mai và

Diệp Bách Nhiên.

“Anh rể, đừng nghe lời chị em, anh sẽ tìm

cho em một việc phải không?” Nhìn thấy mấy

người đã vào bếp, bây giờ trong phòng khách

chỉ còn lại Diệp Thiến Nhi và Hoắc Minh

Dương, Diệp Thiến Nhi vội vàng nắm lấy cơ

hội hỏi Hoắc Minh Dương, anh có thể giúp cô

†a tìm một công việc tử tế không?

“Mong cô đừng làm chị gái mình phải

xấu hổ nữa.” Hoắc Minh Dương nhìn Diệp

Thiến Nhi, không biết cô ta đang nghĩ gì,

nhưng anh cảm thấy rất khó chịu khi thấy

người khác bắt nạt Diệp Tĩnh Gia, chuyện này

chỉ có anh mới được phép làm.

“Anh rể, làm ơn, em cũng muốn có thành

công, tìm một người chồng tốt, giúp bố và dì,

và chia sẻ gánh nặng với chị gái.” Diệp Thiến

Nhi vội vàng nói một câu tốt, muốn Hoắc

Minh Dương giúp cô ta.

Cô ta bây giờ không thể nhờ được ai nữa,

Diệp Bách Nhiên đã biết tính khí của cô ta,

hơn nữa cả thẻ ngân hàng cũng bị hạn chế,

cô muốn tương lai tìm một người nhiều tiền

nữa.

“Gia đình sao có thể là gánh nặng, chưa

kể tôi giúp cô ấy giải quyết gánh nặng cũng

đủ rồi” Lời nói của Hoắc Minh Dương rất

mạnh mẽ, Diệp Thiến Nhi đột nhiên nghẹn

ngào không nói nên lời.

Cô ta biết tính tình của Diệp Tĩnh Gia,

Diệp Tĩnh Gia lương thiện như vậy, Hoắc

Minh Dương đối xử tốt với cô, thì cô sẽ

không có chuyện gì.

Nhưng cô ta là Diệp Thiến Nhi, không

phải Diệp Tĩnh Gia.

“Anh rể, giới thiệu cho em một người

đang hợp tác với anh đi, đều là người một

nhà, lúc đó có thể nói chuyện dễ dàng.” Diệp

‘Thiến Nhi trong đầu không có ý gì tốt, cô ta

không thể làm gì, trong lòng luôn nghĩ đến lợi

ích. Nói tóm lại, Hoắc Minh Dương không

thích một người phụ nữ như vậy cho lắm,

nhưng anh không nói gì, anh không muốn

xen vào chuyện của người khác.

“Cô nghĩ muốn tìm người như thế nào,

tôi giúp cô tìm là được.” Anh giới thiệu bạn

trai cho cô ta thì thật dễ dàng, Lý Vân cũng

rất tốt.

“Thực ra, em không có yêu cầu gì quá

lớn. Em chỉ mong được hạnh phúc trong

tương lai, ngoại hình như nào không quan

trọng, miễn là anh ấy tốt với em là được.”

Diệp Thiến Nhi nói nhanh. Thực tế, ngoại

hình trông như thế nào cũng không quan

trọng với cô ta, tắt đèn thì ai cũng giống

nhau, coi như là ngủ cùng một con lợn cũng

được, chủ yếu là phải giàu có.

Nếu không, cô ta lấy tiền đâu mà mua

quần áo, túi xách chứ?

“Ừm, Lý Vân cũng không tệ. Lúc nấy cô

cũng đã nhìn thấy rồi. Bây giờ cậu ấy đang ở

ngoài xe đợi tôi, cô có thể nhìn xem.” Lý Vân

đã chăm sóc anh đã lâu, thái độ làm người

cũng rất tốt, mặc dù anh biết Diệp Thiến Nhi

không lâu, nhưng có lẽ anh đã hiểu cô ta là

người như thế nào, vì cô ta nói rằng chỉ cần

đối xử tốt với cô ta là được, anh cũng không

ngại giới thiệu Lý Vân thật thà cho cô ấy.

“Anh giới thiệu cho em một người lái xe

sao?” Diệp Thiến Nhi trợn to mắt, cô ta

không thể nghĩ rằng Hoắc Minh Dương lại

thực sự làm nhục cô ta như thế này.

Chỉ là một kẻ tàn tật, không biết có làm

được gì không, mà lại làm nhục cô ta như vậy.

Muốn nói những lời không hay, thì cô ta

nhớ tới công ty của bố mình dựa vào sự giúp

đỡ của anh để duy trì, vì vậy cô ta không dám

nói gì, chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng.

“Tài xế thì làm sao? Lý Vân rất lương

thiện, sau này sẽ giúp đỡ bố cô, hơn nữa sẽ

là trợ thủ đắc lực.” Hoắc Minh Dương vẫn

luôn khen ngợi Lý Vân. Cậu ấy rất kiên định

và có chí làm việc, cậu ấy nhất định sẽ có

tương lai.

“Anh…em gả cho một tài xế lái xe sao?

Sau này anh bảo em làm sao còn mặt mũi

nào mà chơi cùng các bạn bè ở thành phố

Giang Ninh nữa chứ?” Diệp Thiến Nhi nhìn

Hoắc Minh Dương, không hiểu ý anh là như

nào, chẳng lẽ anh muốn làm nhục cô ta sao?

“Tài xế thì làm sao chứ? Ngay cả tài xế

cũng là tài xế của nhà họ Hoắc.”

Hoắc Minh Dương không tức giận,

nhưng rõ ràng anh đã nhìn thấy bộ dạng hám

giàu Diệp Thiến Nhi, anh không biết làm thế

nào mà Diệp Tĩnh Gia lại có một cô em gái

như vậy.

“Có chuyện gì vậy?” Nghe thấy bên ngoài

ồn ào, trong phòng bếp ông cũng không giúp

được gì, Diệp Bách Nhiên bước ra ngoài xem

hai người đang làm gì.

“Bố, con nhờ anh ấy giới thiệu giúp con

một người bạn trai. Bố có biết anh ấy đã giới

thiệu con với ai không?”Diệp Thiến Nhi tức

giận, trong lòng rõ ràng rất khó chịu, không

thể tin được Hoắc Minh Dương lại làm như

vậy với mình?”

Cô ta cái gì cũng tốt, dáng người cô ta

đẹp đẽ hơn Diệp Tĩnh Gia gấp trăm lần, cho

nên Hoắc Minh Dương đúng là không biết

quý trọng: “Bố, con đâu có không tốt.” Cô ta

đau khổ.

“Con với anh rể cãi nhau cái gì, nếu

muốn kết hôn như vậy, thì nhờ dì tìm cho con

bà mối, con đừng có mà hẹn hò linh tinh nữa,

đừng làm chuyện này chuyện kia nữa, gia

đình sớm muộn cũng sẽ mệt mỏi vì con.”

Diệp Bách Nhiên không chịu nổi nữa, nhà này

†ồn tại đều là do Diệp Tĩnh Gia đóng góp.

Nếu không có sự tham gia của Diệp Tĩnh

Gia, nếu không có sự giúp đỡ của Hoắc Minh

Dương, nhà họ Diệp của ông đã rơi vào cảnh

hỗn loạn.

Ngay cả khi cuộc sống bây giờ không tốt

như vậy, Diệp Thiến Nhi vẫn có thứ mình

muốn, mua một chiếc túi cũng phải tốn mấy

chục triệu.

“Bố, sao bố có thể nói như vậy với con,

con là người thân của bố mà” Diệp Thiến Nhi

có chút uất ức, bất cứ khi nào Diệp Bách

Nhiên có thái độ tốt với Diệp Tĩnh Gia, thì đều

nói cô ta không tốt thế này thế kia: “Dù sao

con cũng không quan tâm, bố có thể giới

thiệu người nhà họ Lữ cho con. Con thấy Lữ

Hoàng Trung cũng rất tốt.”

Lúc Diệp Bách Nhiên bị bệnh, cô ta đã

từng nhìn thấy Lữ Hoàng Trung, mọi người

đều nói gia đình Lữ Hoàng Trung rất nổi tiếng

ở Giang Ninh.

“Bố làm sao mà có thể giới thiệu con cho

cậu ấy chứ. Con nghĩ bộ mặt già này của bố

có thể giới thiệu con cho cậu ấy được sao?”

Ông không muốn xấu hổ như vậy trước mặt

Hoắc Minh Dương, nhưng Diệp Thiến Nhi lại

gây rắc rối, bây giờ ông không biết phải làm

Sao.

“Bố, đừng tức giận. Lần sau bố lại đến

chỗ anh ấy khám bệnh, ngày nào con cũng đi

cùng bố.” Diệp Thiến Nhi đột nhiên nghĩ rằng

nếu bố bị bệnh, thì có thể gặp Lữ Hoàng

Trung rồi.

“Con đừng làm phiền cái mạng già này

của bố nữa, Lữ Hoàng Trung thuộc khoa gì

hả? Là khoa chỉnh hình đấy, con định đánh

bố gãy tay gãy chân sao?” Diệp Bách Nhiên

nhìn đứa con gái mà đau đầu.

Tại sao bây giờ lại đáng ghét như vậy?

Biết vậy lúc trước không có đứa con gái này.

“Cô biết Lữ Hoàng Trung, nhưng cậu ấy

đã có bạn trai rồi.” Hoắc Minh Dương dường

như không thể chịu đựng được nữa, nhìn

dáng vẻ của Diệp Thiến Nhi, anh nóng lòng

muốn chặn cô ta lại, vội vàng nói đỡ Diệp

Bách Nhiên.

Nuôi con gái kiểu này có khác gì nuôi sói

chứ?

“Có bạn trai… Diệp Thiến Nhi giật mình,

không ngờ rằng anh ta thực sự thích đàn ông.

“Ừm, cô không cần phải nghĩ ngợi lung

tung nữa.” Hoắc Minh Dương nói xong, nghĩ

đến Lữ Hoàng Trung, có người nghĩ như vậy

để đến chỗ anh ta khám bệnh, không biết

nên vui hay buồn?

“Bố, con hết tiền rồi.” Thấy không tìm

được bạn trai, Diệp Thiến Nhi không tìm nữa,

nên dùng bố làm máy rút tiền.

Diệp Bách Nhiên liếc nhìn Diệp Thiến Nhị,

chi phí một tháng của cô ta gần như bằng với

chỉ phí một năm của ông và Hà Thúy Mai.

Chỉ là Hoắc Minh Dương đang ở đây, nên

rất khó để không đưa: “Cầm lấy và để cố

gắng để dành một chút.” Diệp Bách Nhiên

đưa cho cô ta một chiếc thẻ.

“Cảm ơn bố” Sau khi nhận được thẻ, cô

†a đã cảm thấy tốt hơn.

Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy một chiếc bánh

trên bàn trong phòng bếp, bao bì rất tỉnh xảo,

cô chưa từng ăn chiếc bánh đó bao giờ.

Mỗi lần đi ngang qua và xem, Hà Thúy

Mai luôn không muốn lấy tiền của Diệp Bách

Nhiên, một chiếc bánh có giá hơn ba trăm

nghìn, quá là xa xỉ đối với bà.

“Mẹ, cảm ơn mẹ đã đưa con vào thế giới

này.” Diệp Tĩnh Gia từ phía sau ôm chầm lấy

mẹ, trên đầu nhìn thấy mái tóc đã bạc trắng,

mẹ đã vất vả rất nhiều năm rồi.

“Con đang nói cái gì vậy, không phải mỗi

gia đình đều sống như vậy sao, con gái yêu

của mẹ, mẹ của con nhất định không phải

hối hận khi sinh ra con.” Thời gian đầu Hà

Thúy Mai sinh Diệp Tĩnh Gia, những ngày

tháng khó khăn nhất đã qua rồi. Bây giờ càng

không có gì để nói, chỉ cần Diệp Tĩnh Gia vui

vẻ là được rồi.

“Mẹ xem, anh ấy đối xử với con thật sự

rất tốt, mẹ đừng lo lắng.” Diệp Tĩnh Gia nhìn

mẹ, biết hiện tại bà đang cảm thấy không

thoải mái, khi biết mình kết hôn với Hoắc

Minh Dương, bà luôn nghĩ làm sao để Diệp

Tĩnh Gia trở lại.

“Ừm, mẹ có thể thấy cậu ấy là người tốt”

Rất sạch sẽ và lịch sự, hiểu biết và xuất thân

từ một gia đình tốt: “Chỉ là… khuyết điểm là…

than ôi.” Hà Thúy Mai thở dài. Cũng không

nói gì.

Mọi thứ đều tốt, nhưng Diệp Tĩnh Gia làm

sao có thể chịu đựng chồng mình ngồi xe lăn

cả đời chứ.

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều. Con thực sự

cảm thấy rất hạnh phúc. Chúng con đang có

một khoảng thời gian rất vui vẻ.” Diệp Tĩnh

Gia nhìn Hà Thúy Mai và cuối cùng cũng nhìn

thấy một chút vui vẻ trên mặt bà: “Đúng vậy,

con không hối hận chút nào khi kết hôn với

Hoắc Minh Dương.”

Nếu phải nói là có chút tiếc nuối… thì

chính là cô hối hận vì đã không kịp gặp anh

trước khi anh yêu Tô Thanh Anh.

“Mẹ biết, con chỉ cần vui vẻ là được, mẹ

không quan tâm các việc khác.” Hà Thúy Mai

thở phào nhẹ nhõm, con gái bà từ nhỏ đã

ngoan ngoãn hơn những người khác, bà

không lo lắng điều gì.