Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 98: Vạch rõ quan hệ với anh, hết thảy đều là chuyện tốt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông này không khỏi có chút tuyệt tình, nhưng mà Đinh Thanh Uyển cũng bởi vì vậy mà thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, nếu như cô ta thật sự phải kết hôn với người đàn ông này, sau đó ở chung một chỗ cùng với anh ta cả đời, Đinh Thanh Uyển nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ đơn giản là cảm thấy không còn bất cứ sự hy vọng nào nữa.

Đinh Thanh Uyển đi ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Minh Vũ, sau đó nặng rề thở phào một hơi ở ngay trước cánh cửa phòng: “Tôi thật sự không dám nhớ lại những điều mà tôi đã trải qua lúc đó là những điều gì nữa Linda nghe xong câu nói quái lạ của Đinh Thanh Uyến thì trong lòng có ta cũng cảm thấy có chút khó hiếu, không biết được Đinh Thanh Uyến lại bị làm sao rồi: “Cô bị làm sao thế?” “Không sao hết, chị sẽ không hiếu được đâu, tôi đang có cảm giác giống như chính mình đã chết qua một lần rồi vậy”

Đinh Thanh Uyển nói xong thì lại tự mình động viên tinh thần cho chính mình, có trời mới biết được, chỉ mới vừa rồi thôi cô ta đã phải trải qua những điều gì, cô ta đã phải rất cố gắng nhân nhịn chịu đựng và kiên trì giữ vững thì mới có thể nói xong chuyện được cùng với Hoắc Minh Vũ, trong lòng của Đinh Thanh Uyến bây giờ vẫn còn cảm thấy vô cùng hoảng loạn, lỡ như thất bại, mục đích của cô ta lại rõ ràng đến như vậy, nếu mà bị bà Hoắc biết được, vậy thì bố mẹ của cô ta sẽ bị cô ta làm cho tức chết.

“Rốt cuộc là như thế nào thế?” Linda vẫn không hiểu, Đinh Thanh Uyển chỉ vừa mới đi đến phòng của Giám đốc Hoäc một chuyển thôi mà đã trở thành cái dáng vẻ như thế này.

rồi “Chẳng có như thế nào hết, buổi chiều nay tôi sẽ nghỉ làm, có thời gian rảnh rồi thì chúng ta đi ăn cơm” Tâm trạng của Đinh Thanh Uyến lúc này rất tốt, chuyện tốt khó.

mà có được, nếu như đã có thể tách ra khỏi Hoắc Minh Vũ, vậy thì chuyện này không còn nghỉ ngờ gì nữa chính là một chuyện quá tốt.

“Ừ, đi ra ngoài dạo chơi một chút cũng tốt” Linda vẫn luôn cảm thấy rất hâm mộ.

Định Thanh Uyển, cô ta có gia cảnh tốt, cuộc sống thường ngày cũng được trải qua trong nhung lụa, không cần phải lo nghĩ bất cứ điều gì, bây giờ đi làm cũng có thể nhận được sự chăm sóc và chiếu cố đặc biệt và quá mức: “Xem ra là cô đang có chuyện gì đó rất vui nhỉ” “Có thể nghỉ làm thì đương nhiên là cảm thấy vui mừng rồi, tôi muốn nghỉ ngơi cho thật tốt, dùng đồ ăn thức uống ngon miệng để chiêu đãi chính bản thân mình”

Đinh Thanh Uyển thật sự là không thể nào chịu nổi sự mệt mỏi ở nơi này được nữa rồi, lượng công việc vào khoảng thời gian này thật sự là vừa nhiều lại vừa vội, khiến cho cô ta mệt đến thở không ra hơi nữa rồi Đợi đến lúc mà Đình Thanh Uyển đi ra khỏi phòng làm việc rồi, Hoäc Minh Vũ vẫn còn đang có chút phân vân, có phải là anh ta đã làm sai điều gì rồi hay không: “Sao mình cứ luôn có cảm giác là có điều gì đó không đúng lắm.” Diệp Tính Gia làm xong thức ăn thì vừa vặn nhìn thấy bà Hoäc hiếm khi nào có tâm trạng tốt như vậy trở về: “Tĩnh Gia à, mẹ giao.

Minh Dương lại cho con chăm sóc nhé.” Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng trở nên vô cùng thoải mái, mới vừa rồi Hoäc Minh Vũ vừa mới gọi điện thoại để xuống nước với bà ta, cho nên bây giờ dĩ nhiên là bà †a cảm thấy rất vui mừng “Vâng, con sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt Diệp Tĩnh Gia không biết tại sao bà Hoäc lại đột nhiên trở nên vui vẻ một cách kỳ.

lạ như thế, nhưng mà dù sao, nhìn dáng vẻ như vậy của bà ta thì chắc hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn lao.

“Đúng rồi, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc là Minh Dương bị làm sao vậy” Theo lý thuyết thì chuyện hiểu con không ai sánh băng mẹ, nếu như không có chuyện gì thì Hoắc Minh Dương cũng sẽ không nổi trận lôi đình với bà ta đến như vậy, thiếu chút nữa đã bị chuyện của Hoắc Minh Vũ khiến cho bà ta phải chạy nghiêng ngả, lệch khỏi tâm kiểm soát mà quên đi mất chuyện của Hoäc Minh Dương.

“Mới vừa rồi… Tô Thanh Anh mới gọi điện thoại cho anh ấy” Sau khi Diệp Tính Gia suy nghĩ một hồi thì vẫn quyết định chọn cách nói thật, có một số việc, cô cũng không.

biết được, chính mình phải làm sao mới có.

thể ngăn cản được.

“Cái gì? Tô Thanh Anh gọi điện thoại cho Minh Dương, tại sao con lại không nói cho ạ?” Bà Hoäc dùng ánh mắt có chút không dám tin tưởng mà nhìn về phía Diệp Tĩnh Gia, đã xảy ra loại chuyện như thế rồi vậy mà Diệp Tĩnh Gia lại không nói cho bà ta biết? Diệp Tĩnh Gia thấy vẻ mặt của bà Hoắc biến đối chỉ trong một cái nháy mắt thì cô cũng biết được chính mình đã làm sai chuyện rồi, có thể là nếu như không nói chuyện này cho bà Hoäc biết thì vẫn còn tốt đẹp hơn được một chút, Diệp Tĩnh Gia cúi đầu, nhanh chóng để lộ ra dáng vẻ của một nàng dâu nhỏ đang tủi thân, để giảm bớt đi những sự gây khó dễ của bà Hoắc.

“Những điều khác thì mẹ cũng không nói đến làm gì, dù sao thì con cũng tự mình suy nghĩ lại cho kỹ càng đi, Hoäc Minh Dương là chồng của con, phải đế cho nó cách xa Tô Thanh Anh kia ra một chút, chuyện này chắc hẳn là con đã biết phải nên làm như thế nào.

rồi có đúng không” Bà Hoắc vừa dặn dò lại thả thêm ý tứ vào trong lời nói, thái độ cũng vô cùng kiên quyết, để tránh cho Hoắc Minh Dương mắc phải sai lâm, mỗi khi mà anh đến gặp Tô Thanh Anh vậy thì anh cũng sẽ không giữ được sự bình tính nữa, đây là bệnh, cần phải được chữa trị.

“Con biết rồi, mẹ” Diệp Tĩnh Gia miễn cưỡng ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút chế giễu “Con biết được cái gì rồi vậy, nếu như mà con biết được vậy thì con vẫn còn có thể để cho Tô Thanh Anh kia liên lạc với Hoắc Minh Dương hay sao?

Dù sao thì con cũng phải ích kỷ một chút, phải tự suy nghĩ cho chính mình một chút” Bà Hoäc vô cũng không muốn để cho Tô Thanh Anh đến gần Hoắc Minh Dương, cô ta đã hại Hoắc Minh Dương quá thê thảm rồi: “Con mau đi đưa cơm đi, Minh Dương vẫn còn chưa ăn cơm” “Vâng, mẹ, vậy con đi trước” Diệp Tĩnh Gia vội vàng chạy đi, cô cũng hiểu được đôi phần về tính tình của bà Hoắc, cho nên lúc này rất hiển nhiên là cô không muốn tiếp tục ở lại nơi này để mà nghiên cứu xem phải làm như thế nào mới có thể khiến cho Hoäc Minh Dương từ bỏ hy vọng cùng với bà Hoắc.

Diệp Tĩnh Gia vẫn luôn biết được vị trí của chính mình ở trong lòng của Hoäc Minh Dương, cho nên cô không cảm thấy bản thân mình có đủ năng lực để có thể thay đối được Hoắc Minh Dương.

Đương nhiên, cứ coi như là Diệp Tĩnh Gia không tình nguyện đi chăng nữa, vậy thì cũng không thể thay đổi được cái nhìn của Hoäc.

Minh Dương đối với cô, cho nên cô cũng dứt khoát không nghĩ đến, không để ý đến chuyện này nữa.

Sau khi Diệp Tĩnh Gia nghĩ như vậy, vốn cho rằng đã tìm được một cách để giải quyết được chuyện này nhưng cuối cùng cô lại thở đài ra một hơi, Diệp Tĩnh Gia cô quả thật chính là một trong số những người không có được hạnh phúc sau khi kết hôn.

“Tài xế đi đến Bệnh viện Trung ương” Lữ Hoàng Trung đang ngồi nói chuyện phiếm với Hoắc Minh Dương ở trong phòng bệnh, nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đến, đồng thời cơm canh của hai người bọn họ cũng đến, khoảng thời gian này, mỗi lân mà Diệp Tĩnh Gia nấu cơm đều sẽ nấu phần của ba người, mỗi ngày cô đều sẽ ăn cơm ở trong Bệnh viện cùng với Hoắc Minh Dương, cũng không biết đây là thứ tật xấu gì của Hoắc Minh Dương, nếu như một mình anh ăn cơm thì sẽ ăn không ngon.

“Tôi cảm thấy có chút gì đó không được quá thoải mái” Diệp Tĩnh Gia không biết tại sao, chỉ đơn giản là cảm thấy không khí ở nơi này không phải là rất thoải mái, cũng không biết lại giở tính gì ra nữa, có một số việc, người khác không thể nào biết được Hoắc Minh Dương nghĩ như thế nào, bây giờ lại làm ra cái dáng vẻ như thế này, cô cũng biết được là không có chuyện gì tốt, Tô Thanh Anh gọi điện thoại cho anh, lúc anh nhận cuộc điện thoại đó thì vẫn còn rất tốt, nhưng mà bây giờ tại sao lại biến thành dáng vẻ như thế này rồi.

“Vất vả rồi” Lữ Hoàng Trung tươi cười mà nói với Diệp Tĩnh Gia, Diệp Tính Gia cũng nhanh chóng gật đầu một cái với anh ta, coi như đáp lời “Đúng rồi, cái ngày mà sau khi tiến hành phẫu thuật xong ấy, không phải là cô đã hỏi tôi răng cần phải chú ý những gì hay sao, bây giờ tôi sẽ nói qua một lượt cho cô biết, cô ghi nhớ lại đi” Hai người Lữ Hoàng Trung và Diệp Tĩnh Gia cũng không để ý đến Hoắc Minh Dương, ai biết được vì sao mà anh lại nổi giận như thế chứ, cho nên cứ dứt khoát không quan tâm đến anh là tốt nhất, miễn cho tự anh cảm thấy có chỗ nào đó không vui vẻ, sau đó lại liên lụy đến cả hai người bọn họ cũng trở nên không vui vẻ theo.

“Ừ, đợi một chút, đế tôi ghi lại” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng lấy ra một cuốn số, đợi đến khi chuẩn bị xong xuôi thì lại lên tiếng bảo Lữ Hoàng Trung bắt đầu nói chú ý, Lữ Hoàng.

Trung ở một bên không ngừng nói, Diệp Tĩnh Gia ở phía còn lại cũng chăm chú ghi chép.

lại, rất sợ bỏ lỡ chỗ nào đó.

“Đã ghi lại hết chưa?” Lữ Hoàng Trung dịu dàng cất lời hỏi Diệp Tính Gia.

Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ một chút, thật giống như là không hề bỏ sót điều gì nữa thì mới mỉm cười lại với Lữ Hoàng Trung: “Ừm, đã ghi chép lại cả rồi, bình thường kiêng ăn những thứ gì?“ “Không có đồ ăn gì cần phải đặc biệt kiêng ky, chỉ cần không ăn quá cay là được” ÙỪ, vốn dĩ là Hoäc Minh Dương không thích ăn cay, điều này cô cũng không quan tâm đến lắm, dù sao thì cũng sẽ không phạm sai lầm ở điều này.

Người đàn ông đang nghỉ ngơi trên giường bệnh ở một đầu khác của căn phòng đưa mắt nhìn về phía của Diệp Tĩnh Gia, nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô và Lữ Hoàng Trung, cảm thấy được có nơi nào đó trong lòng đang giãn ra, Diệp Tính Gia đối với anh cũng không tệ lắm.

“Khi Minh Dương tiến hành vật lý trị liệu đế hồi phục chức năng thì cô sẽ phải chịu cực khổ hơn một chút” Lữ Hoàng Trung thấy Diệp Tĩnh Gia không ngừng bận bịu ở bên trong phòng bệnh, không có một khoảnh khác rảnh rỗi nào thì cũng tốt bụng mà đề nghị cô tìm một người giúp việc tới đế hỗ trợ: “Hay là cô tìm người tới để hỗ trợ đi, một mình cô thì quá cực khố.

“Không sao, tự tôi chăm sóc cho anh ấy là được rồi, để cho người khác làm tôi không yên tâm” Diệp Tĩnh Gia giống như là đang nói đến một chuyện đương nhiên vậy, ngoại trừ chính mình ra thì cô cảm thấy nếu như để cho người khác chăm sóc Hoắc Minh Dương, lỡ như không để tâm, lỡ như không chăm sóc tốt được cho anh, những điều đó cũng đều khiến cho cô cảm thấy rất lo lẳng.

“Hiếm khi thấy cô có tâm được đến như vậy, vậy thì cô phải chịu cực khổ một chút ồi” Lữ Hoàng Trung cảm thấy Diệp Tĩnh Gia thật sự là một người phụ nữ tốt, không biết Hoắc Minh Dương đã tu được thứ phúc đức.

gì nữa “Ừm, tôi không sợ cực khổ” Bắt đầu từ lúc mà Hoắc Minh Dương vẫn còn nằm liệt giường không dậy nổi, tất cả những việc vệ sinh, dọn đẹp hậu quả cũng đều là do chính Diệp Tĩnh Gia tự mình ra tay hỗ trợ, nhưng mà trước nay cũng đều không có một lời oán trách, than thở.

Tất cả những chuyện này Hoắc Minh Dương cũng đã nhìn thấy hết được, nhưng lại cũng không hề cảm thấy đau lòng, chỉ không biết được rốt cuộc là trong lòng của Diệp.

Tính Gia đang có âm mưu, ý định gì, anh không tin tưởng rằng trên đời này lại có một người có thể đối tốt với một người vô điều kiện đến như vậy, cho nên giống như là cố ý làm khó: “Cô mau đi mua bánh bao súp cho.

tôi, chính là loại bánh bao lần trước đó” Bánh bao súp lần trước sao… Trên mặt của Diệp Tĩnh Gia hiện lên đầy vẻ không hiểu, không phải là đã cơm nước xong hết rồi hay sao? Diệp Tính Gia nói theo đúng sự thật: “Đã ăn cơm xong rồi mà, ăn nhiều quá cũng không tốt cho dạ dày” “Tôi bảo cô đi thì cô cứ đi đi, nói nhiều lời như thế để làm gì, đợi đến lúc cô xếp hàng xong được thì cũng đã đến giờ ăn tối rồi” Hoắc Minh Dương nói với Diệp Tĩnh Gia, rõ ràng là không để ý đến vẻ khổ sở trên khuôn mặt của cô.

“Vậy nếu như tôi đi mua rồi thì ai sẽ chăm sóc cho anh?” Nếu như cô cứ vậy mà đi mua bánh bao, để Hoäc Minh Dương ở lại chỗ này một mình như thế, cô không thể nào.

yên tâm được.

“Còn có Lữ Hoàng Trung ở đây với tôi.” Chỉ bãng một câu nói của anh đã sắp xếp xong vị trí cho Lữ Hoàng Trung, vốn dĩ là buổi chiều ngày hôm nay anh ta vẫn còn có một cuộc phẫu thuật, nhưng mà bây giờ thì không cần phải đi phẫu thuật cho nên mới có thời gian rắnh mà ở đây nói chuyện phiếm với anh.

Sao mà lại có thể tùy hứng đến mức như vậy được chứ: “Cậu bảo Diệp Tĩnh Gia đi rồi thì tôi làm sao mà chăm sóc cho cậu được, tôi còn có chuyện khác phải làm” Dĩ nhiên là Lữ Hoàng Trung sẽ không khách sáo đối với Hoắc Minh Dương, cũng sẽ không có loại thái độ, bất cứ chuyện gì cũng sẽ nghe theo lời anh, chịu sự sắp đặt của anh.

“Vậy thì tôi cũng không cần phải có người khác chăm sóc cho tôi, tôi muốn ăn bánh bao súp lần trước” Hoäc Minh Dương giống như một đứa trẻ đang cố ý làm khó Diệp Tĩnh Gia vậy, nói thế nào cũng không chịu buông tha.

Diệp Tĩnh Gia nhìn chằm chằm vào thái độ của Hoắc Minh Dương, cũng biết chắc được là anh có tám phần là sẽ không thay đổi chủ ý của chính mình, cho nên cô cũng.

chỉ đành phải nhận nhiệm vụ: “Vậy thì tôi sẽ đi ngay, tôi sẽ bảo Lý Vân tới đây để chăm sóc cho anh, đế một mình anh ở nơi này, tôi không yên lòng được” “Cậu đừng cảm thấy là tôi như thế này như thế kia, quả thực là bây giờ tôi muốn ăn món đó” Hoäc Minh Dương đc ý mà liếc mắt nhìn về phía Lữ Hoàng Trung, chỉ cần anh muốn điều gì đó thì Diệp Tĩnh Gia cũng sẽ lập tức đi làm, hành động này của anh giống như là đang muốn khoe khoang với Lữ Hoàng Trung vậy, cả người anh cũng đang cảm thấy vui vẻ đến không kìm được có phải hay không.

“Ừ, cậu vui vẻ là được rồi. Đi sớm về sớm” Nửa câu sau của Lữ Hoàng Trung là chuyên dành để nói với Diệp Tĩnh Gia, anh ta không biết Hoắc Minh Dương lại dở cái tính tình gì ra, nhưng mà lại cứ không ngừng bắt nạt một người phụ nữ nhỏ bé cũng không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang mà, đúng chứ.

“Không sao, tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể” Diệp Tính Gia khẽ gật đầu với Lữ Hoàng Trung sau đó cất tiếng nói. Cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng điềm đạm kia của Lữ Hoàng Trung Hoäc Minh Dương cảm thấy tâm trạng của chính mình cũng không phải là quá tốt giống như tưởng tượng, không duyên không cớ, chỉ cần thấy được Diệp Tĩnh Gia nhìn người khác nhiều thêm một cái thôi cũng đã khiến cho anh trở nên không vui

“Anh lại làm sao thế?” Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy sắc mặt của Hoäc Minh Dương càng ngày lại càng trắng thì ngay lập tức vội vàng tiến lên, đưa tay sờ lên trên trán của anh, phát hiện không có bất cứ điều gì khác thường, lại sờ xem nhiệt độ ở trên cánh tay của anh, cũng vẫn rất bình thường, Anh cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ điều gì cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần chăm sóc cho anh thật tốt là được của Diệp Tĩnh Gia lúc này, anh lại thuận miệng nói một câu:

“Tôi không bị làm sao hết, chỉ là cảm thấy có chút không thoải mái, nếu như cô không có chuyện gì thì cũng đừng kiếm chuyện gây gố với tôi” Diệp Tĩnh Gia gật đầu theo thói quen, cô cảm thấy chính mình không hề làm sai bất cứ điều gì, nhưng bổng nhiên lại có một loại cảm giác thật giống như là cô đã thật sự làm sai điều gì đó rồi vậy, trong lòng và cả người đều cảm thấy không được vui vẻ “Tôi, vẫn còn chưa làm bất cứ điều gì Tĩnh Gia không biết rốt cuộc là như thế nào, tại sao cô chỉ nằm cũng không thôi mà cũng trúng đạn vậy chứ? Diệp Tính Gia cũng không suy xét quá nhiều đến vấn đề này: “Anh cảm thấy vui vẻ là được rồi, tôi đi mua bánh bao cho anh, anh ở nơi này chờ.

một lát nữa thôi là Lý Vân sẽ đến, có muốn đi nhà vệ sinh trước không?” “Không cần” Hoäc Minh Dương vẫn luôn rất không thích Diệp Tĩnh Gia hầu hạ anh đi nhà vệ sinh, điều này cứ luôn khiến cho anh có cảm giác mình là một tên tàn phế, nhưng mà lại cũng không thể nói ra được thành lời Dù sao thì, anh cũng có thể biết được tấm.

lòng của Diệp Tĩnh Gia, như vậy là được rồi, trên căn bản thì thật ra là cũng không cần thiết phải đòi hỏi đến bất cứ một vấn đề nào khác nữa, chỉ có điều là cái thái độ, do tôi nợ anh cho nên bây giờ tôi sẽ bồi đắp lại cho anh của cô khiến cho. Hoắc Minh Dương cảm thấy vô cùng khó chịu.



Diệp Tĩnh Gia hoàn toàn không có bất cứ biện pháp và cách lý giải nào cho hành động này của Hoäc Minh Dương, không biết lại là vì sao cũng không hiểu là Hoäc Minh Dương đang nghĩ như thế nào, nhưng mà trực giác nói cho cô biết, cho dù là cô không làm bất cứ điều gì nhưng mà lại cũng đã sai rồi.

“Mau đi mua nhanh đi, đừng ở đây nói chuyện cùng với tôi nữa” Tính tình của Hoắc Minh Dương bỗng nhiên lại trở nên không tốt, †âm trạng dường như cũng không được vui “ÙZ Diệp Tính Gia nghe lời mà đi ra ngoài, cô cũng đã quyết định là sẽ không ở lại cùng với Hoäc Minh Dương nữa, tránh cho đến lúc đó anh lại càng cảm thấy tức giận hơn.