Yêu Thầm Anh Trai

Chương 1



Dưới bóng râm buổi chiều tà có con nhóc ngồi thẫn thờ mộng mơ, đôi mắt nhắm nghiền đăm chiêu. Bỗng một giọng nói lanh lãnh mà trầm ấm của người con trai:

"Này nhóc, làm gì nằm buồn hiu vậy, ai ăn hiếp nhóc à"

Đó là anh trai gần nhà, lớn hơn nó con giáp, trông nó lớn lên từ bé.

Anh chàng này có gương mặt đẹp trai như nam thần khiến bao cô nàng mê mẩn, yêu thầm. Mà hình như anh ta không biết bản thân mình đẹp trai hay do ông trời ban cho anh ta vẽ đẹp mà không cho giấy hướng dẫn sử dụng nữa, với gương mặt đẹp, mặt búng ra sữa thật tuyệt vời nếu như anh ta là một chàng trai điềm đạm ngọt ngào, đừng nói là các cô gái nói không chừng anh ta còn được các anh trai trong vùng để ý nữa chứ không đùa. Trớ trêu thay, anh ta lại là một kẻ miệng tiện, ngông nghênh và kiêu ngạo. Anh sẵn sàng đập nát mấy thằng nhóc nhỏ hư đốn nghịch ngợm quậy phá lung tung hay mấy tên thanh niên dám lãng vãn xung quanh em gái anh.

Nó nghe tiếng anh gọi rồi đó chứ, mà nó lười quá với anh làm nó giật mình mất cả hứng mơ mộng nên chẳng thèm trả lời anh, nó quay người đi nơi khác mặc anh lải nhải bên tai. Anh ta quả là nói nhiều, thấy em gái không thèm trả lời mình nên lải nhải không ngừng:

"Em gái à, sao im ru vậy, nắng quá hóa ngốc luôn à, hay thằng nào làm mày giận. *.. thằng nào chọc mày, mày nói đi anh mày đi xử nó!"..

"Em gái à, ngồi đây sáng giờ rồi, không đói à, mẹ tao đổ bánh xèo kìa, qua ăn đi"... "

Hay mày giận tao dụ gì hả, cho xin lỗi mà, đừng giận nữa nha.."

Nó tự nghĩ: Anh ta nói nhiều như vậy không mệt à, nước bọt đâu lắm thế nó nghe đến nỗi mệt cả óc mà bây giờ nó chả thèm quan tâm anh nó nói gì nữa rồi bởi nhà anh đổ bánh xèo, món nó thích ăn nhất trên đời. Nó đứng dậy sải bước đi, vốn nó định đá thằng anh nói nhiều của nó vài cái mà thôi, nghĩ lại đập ảnh đau ảnh không cho ăn chực thì sao nên thôi ta 'tịnh tâm'. Thấy nó sảy bước đi mà không chờ mình, anh ta vội nhanh bước chạy theo gọi với:

"Chờ cái coi, mày đi đâu vậy, cho tao đi với. Ê ê, con nhỏ này, đi đâu đó.."

"Đi ăn bánh xèo chứ đi đâu, không cho ăn à, nói nhiều bực mình quá.. Im nha, tui đập anh giờ"

Nó chả thèm quay đầu lại nhìn mà trả lời cộc lốc. Anh nghe nó nói, bật cười ha hả cùng nó đi về.

Buổi trưa nắng gắt trên cung đường làng, hai bóng hình một to lớn một nho nhỏ đang sảy bước đi.

Hai con người vừa đi vừa nói đủ thứ trên đời:

"Nhỏ kia, thi xong rồi hử chuẩn bị làm cô sinh viên nhỏ rồi hử, ha ha lẹ ha hòi nào hai anh em còn đi báo làng báo xóm rồi ha" anh ta lại nói tiếp "nhớ hồi nào còn đi ăn trộm chùm ruột với tao, haha mày trèo té lộn mèo" thật ra, cây chùm ruột hòi đó là của nhà nó, anh ta miệng nói là ăn trộm mà quay đi quay lại chạy vào nhà nó xin miệng ngọt xớt ba, mẹ, ông bà nó đều biết, còn việc nó trèo cây chùm ruột té.. là do.. do sơ xuất thôi.

Nó nghe anh kể chuyện hồi nhỏ, vừa tức xéo xắt trả lời:

"Chuyện hồi nhỏ, sao mà nói hoài vậy ta, à.. Chắc anh hoài niệm lắm đúng không, để tui nhắc lại vài chuyện cũ cho nghe nha, tui cũng nhớ á, anh trai"

Nghe giọng điệu đó anh bỗng nổi da gà, con này tự nhiên miệng ngọt vậy, không ổn không ổn. Chưa kịp phòng bị anh bị nó kể một loạt chuyện lúc xưa từ lúc nó biết nhớ đến giờ. Những chuyện nó kể từ việc anh chọc chó bị nó đuổi khắp làng hay việc anh uống trộm rượu thuốc của bác Hai rồi bị ông rượt chạy khắp làng chỉ mong lấy lại được hũ rượu quý rồi tới cả chuyện anh bị chị gái lỡ thì làng trên chạy theo bắt rễ hồi sinh nhật tuổi hai mươi của anh. Anh nghe mà mắt đỏ bừng xấu hổ quá trời. Mắt anh nhìn khắp chốn trên con đường làng sợ có ai nghe được thì có nước mà kiếm cái hố mà chui xuống. Chưa kịp che miệng nó lại là nó lại kể tiếp:

"Tui cũng còn nhớ ha ha, năm ông hai mươi tuổi ha ông đi quýnh lộn ha.. ông bị người ta đập chảy máu đầu ha..".

"Thôi được rồi, mày nói quài đi tao"

Anh dừng cuộc đối thoại của hai anh em lại một cách đột ngột, nó cũng biết mình quá lời nên thôi. Năm đó sau khi kì thi vào lớp mười kết thúc, anh đang ở độ tuổi phản nghịch.. anh chỉ học lớp mười được vài tháng rồi nghỉ học, anh bỏ nhà đi đâu đó một thời gian không ai biết anh đi đâu nhưng sao đó anh trở về ôm nó đi đâu đó một lúc lâu. Lúc đó nó mới ba tuổi, có biết gì đâu, ba mẹ nó không tìm thấy con đâu vội chạy đi tìm khắp nơi thì gặp anh đang trên đường bế nó quay về ba mẹ dành nó từ trong lòng anh, bế vội trở về.

Ba mẹ nó cũng thương anh lắm, coi anh như con cháu trong nhà cùng với việc anh bế nó đi mà cũng chẳng làm gì nó mà còn cho nó ăn no nên thôi họ cũng không làm gì. Anh nghỉ học hết hai năm, ba mẹ anh khuyên ngăn hết lời mà cũng chẳng đã động gì được đến anh. Có lần nó hỏi bác Hai động lực nào mà cho anh đi học lại vậy. Bác kể hồi đó nó đi học, nó cứ lẽo đẽo đi theo anh trai kể chuyện học hành:

"Hai ơi, em đi học á, học dui dui nhiều nhắm, hai có đi học hong học dới em cho dui"

Nó nói đâu vài lần như vậy hình như truyền động lực cho anh thì phải năm đó anh mười tám tuổi bắt đầu đi học lại cấp ba. Còn chuyện anh đánh nhau năm cuối cấp chẳng ai biết lý do là gì có lẽ đó là bí mật của riêng anh. Lúc thấy anh bị đánh nó chỉ biết ôm anh mà khóc nức nở. Người đánh nhau là anh, người bị thương cũng là anh mà con nhóc như nó cứ khóc như đau đớn lắm. Tại.. nó thương anh mà.. thương nhiều lắm.

"Ê nhỏ kia, mắc gì im ru nữa vậy, chán nha mày!"

"Ê, nói thiệt á, kiếm gì nói đi mày, anh mày chán muốn xỉu đây!"

Anh nhanh chóng chuyển chủ đề để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng này mà..

"Đi ăn bánh xèo hong?"

Nó trả lời một cách thẳng thừng làm anh sượng ngang. À! Thì ra là tới nhà anh rồi..

"Ăn bánh xèo hoi! Thưa hai bác con mới qua, anh hai kiu con qua ăn bánh xèo ạ!"

Anh bật cười trong bất lực, con nhỏ.. hình như chỉ khi ở với anh nó mới có thêm là chính nó nói những gì mình muốn nói làm những gì mình thích làm mà không cần suy nghĩ gì mà nó, khi ở với mọi người xung quanh như biến thành người khác biến thành một con bé ngoan ngoãn hiền lành, ăn nói ngọt ngào dễ nghe vô cùng làm ai nghe cũng thích cũng yêu, chẳng giống như anh mở miệng chưa tới ba tiếng là người ta nghe đã muốn đập một trận ra bã.

Ngày hôm đó, nó có một bữa ăn ngon vô cùng. Một mình nó ăn tận mười lăm cái bánh xèo, giành luôn cả phần của anh làm anh cũng ngỡ ngàng, không phải vì nó giành ăn của anh mà là anh không nghĩ nó lại ăn nhiều như thế. Nhưng thôi, thấy em gái ăn ngon là anh vui rồi. Nói vậy thôi chứ anh cũng phải giật lại không cho nó ăn nữa vì sợ nó ăn không kiểm soát bụng sẽ khó chịu.

Hết chương 1