Yêu Thầm Anh Trai

Chương 12



Nó nhìn anh rồi lại nhìn tô bún với ánh mắt nghi hoặc, đưa mũi lại gần nghiêm túc mà ngửi ngửi lần nữa:

"Có mà, em chắc chắn là có mắm trong này a."

Dù chỉ là thoang thoảng nhưng nó chắc chắn trong tô thức ăn có mắm, không thể nhằm đi đâu được.

Anh nhìn nó, nhướng nhướng đôi lông mày, không biết đang suy nghĩ điều gì trong đầu mà khoé miệng bắt đầu nhếch lên cười:

"Giờ thì trông ai giống cún hơn nhỉ?"

Nó đang nghiêm túc thì lại bị anh chọc cho tức đen mặt:

"Nhưng mà trong này có mắm thật mà!"

Anh cũng chẳng chọc nó nữa, đưa tay kéo tô bún bò về phía mình:

"Mặc kệ là này là bún bò, bún mắm, hay trong này có mắm chưng, mắm kho gì. Anh chỉ muốn hỏi là giờ mày có ăn được hay không thôi?"

Mặt nó nghệch ra tỏ rõ vẻ ba chấm.

"Không ăn thì nhịn, anh ăn hết, khỏi nói nhiều."

"Anh mày đang đói a!"

Anh nói thêm.

Thật lòng, nếu là lúc bình thường, nó nhìn cũng chẳng thèm nhìn chứ đừng nói là ăn a, trực tiếp đưa cho anh ăn rồi bản thân kiếm cái khác ăn cho sướng cái miệng. Nhưng trong môi trường như hiện tại, nó mà đưa cho anh ăn thì chỉ có đường nhịn đói mà thôi.

"Thôi thôi, của em thì để em ăn, anh ăn phần của anh đi a!"

Anh nghe thấy thế thì cũng chẳng nói thêm gì, mặc cho nó đưa tay giật lại phần thức ăn từ chỗ anh, nhắm mắt nhắm mũi mà ăn. Thật lòng, mùi mắm dù chỉ là hơi thoang thoảng, nếu không tin ý thì cũng khó mà phát giác ra, nhưng nó cái gì có thể không nhận ra nhưng ngoại trừ mùi mắm, cái mùi đặc trưng không thể lẫn đi đâu được, dù chỉ là hơi thoang thoảng trong gió thì nó cũng nghe thấy và chạy xa tám trăm mét a. Không phải là nó không ăn được mắm mà đơn giản là do nó không thích ăn và không muốn ăn thôi.

Ăn được một lúc, nó múc một muỗng sa tế bỏ vào trong tô. Anh nhìn hành động của nó thì cũng chỉ biết lắc đầu, chậc lưỡi:

"Mày thật là, ăn cay ít ít lại con này. Ăn thế mặt nổi đầy mụn thì đừng có than đó nha"

Nó liếc anh một cái rồi cầm nguyên bịch sa tế người ta chuẩn bị cho hai phần bún bò bỏ vào tô của mình, anh lúc này chỉ biết trừng mắt trơ trơ mà nhìn nó:

"Woa, tại hạ bái phục, bái phục a."

* * *

Mười lăm phút sau

Hai anh em cuối cùng cũng ăn xong tô bún bò, anh thì đói bụng nên đã húp sạch sành sanh, còn nó thì cũng chỉ ăn một phần (nói vậy thôi chứ nó cũng ăn gần hết luôn a).

Ăn xong, hai anh em nhanh nhẹn dọn sạch bát đũa, anh rửa bát nó thì nhàn nhã bấm điện thoại.

Rửa xong, anh lấy một ít khăn giấy của nó để lau tay, quay ngang, quay dọc tìm kiếm thứ gì đó.

"Thùng rác đâu?" Anh hỏi.

Nó vẫn đang bấm điện thoại, bình thản mà đáp:

"Hong biết nữa, anh cứ nhét dô mấy bịch đồ ăn hồi nãy rồi một xíu đi về vứt giúp em luôn nha."

Anh vừa gom rác vừa nghĩ nghĩ cái gì đấy. Một lúc sau anh nói:

"Này chắc phải mua nhiều thứ lắm. Nào rảnh mày lập danh sách đi rồi anh chở mày đi mua."

Nó lắc lắc cái đầu:

"Em nghĩ không cần đâu anh ơi, này là phòng bốn người, thiếu cái gì mà dùng chung thì đợi tụi nó lên rồi mua. Đâu phải cái gì cũng mình mình mua đâu anh."

Nó nói tiếp:

"Với lại là em cũng có mang xe đạp điện theo, có gì thì em chở tụi nó đi mua."

Anh nghe thế thì cũng gật đầu:

"Thế cái gì dùng riêng mà còn thiếu thì nói anh, anh dẫn mày đi mua."

Nó cười hì hì:

"Em có mang xe đạp điện lên hòi trước rồi a. Hong cần anh dẫn đi mua đâu."

"Lêu lêu!"

Nghe thế khoé miệng anh nhếch lên cười, lại trêu chọc nó tiếp:

"Giỏi vậy sao, mang theo xe lên luôn ha. Thế mày có dám xách ra chạy trên mấy cung đường Sài Gòn này không?"

Nó đỏ gay mặt:

"Hứ, hong thèm nhờ tới anh ha!"