Yêu Thầm Anh Trai

Chương 5



Cuối cùng, xe khách cũng đã đến bến xe sau bao lâu nó chờ đợi mỏi mòn. Chợt, giọng lơ xe vang lên:

"Alo, alo bà con ơi, xe đi Sài Gòn đến rồi đây, ai đi Sài Gòn lên xe dùm em.. alo alo"

Từng người, từng người bước lên xe theo hướng dẫn của lơ xe:

"Dạ, anh chị ngồi đúng vị trí ghi trên vé dùm em ạ"

"Dạ đúng rồi ạ, vị trí của ghế in trên vé đó ạ"

"Dạ đúng rồi ạ!"

"Dạ dạ!.."

* * *

Lơ xe nhanh nhẹn trả lời từng câu hỏi của các hành khách. Hành khách trên xe đại đa số đều là những người lớn tuổi lên thành phố khám, chữa bệnh hay lên đó thăm hỏi người thân này kia nên có nhiều điều không hỏi đăm ra hay hỏi lơ xe này kia.. điều đó cũng dễ hiểu.

Nó ngồi ở ghế gần cuối. Bình thường, vị trí ghế ngồi trên xe thường được sắp xếp theo thứ tự người đặt trước sau và nó là một trong những hành khách đặt trước do chuyến đi này cũng được nó chuẩn bị khá lâu nên được sắp ngồi hàng đầu. Nhưng thôi, nó ngại mấy cô chú lớn tuổi họ thường muốn ngồi hàng đầu, và họ thường có thói quen nói chuyện tâm sự với nhau. Nói những điều mà nó thường không hiểu hoặc những vấn đề nó cảm thấy khá "xà lơ" nên thôi, nó đề nghị bên nhà xe sắp cho nó ngồi hàng ghế gần cuối cho yên tĩnh ấy mà, dù sau thì nó cũng không say xe.

Còn anh, chắc anh đặt xe sau nó không bao lâu nhưng quên không yêu cầu vị trí ghế ngồi nên anh cũng đành ngồi phía trước vậy. Cho nên, trên chuyến đi này, anh với nó, đành người đầu sông, kẻ cuối sông thôi.

Xe đang bon bon trên con đường quốc lộ, đột nhiên, đến một ngã ba hay ngã tư gì đấy:

"Két két.."

Có một xe tải đang qua lộ, xe thắng lại nhường đường cho chiếc xe tải ấy. Nhưng dưới quán tính bất ngờ của chiếc xe, nhiều hành khách đã không kịp phản ứng mà bổ nhàu về phía trước.

Vị hành khách nữ ngồi kế bên nó không chịu được mà hét toáng lên:

"Trời ơi, tụi mày có biết chạy xe không vậy"

"Định giết người hay gì mà chạy như thế?"

Vâng vâng và mây mây. Nó ngồi kế bên nghe mà bất lực thật sự. Nó rất muốn, cực kỳ muốn tìm cái gì đấy nhét vào họng bà cô này cho bã im miệng, cho không gian yên tĩnh trở lại. Hình như bà cô này không phát hiện ra sự khó chịu của nó, ngồi kế bên nó và tiếp tục lải nhải:

"Say xe mà ngồi tít phía sau. Đã thế còn chạy như cô hồn rượt nữa chứ. Cái nhà xe này còn muốn làm ăn nữa không vậy?"

Có lẽ không chỉ một mình nó, mà giờ đây hết thảy các hành khách đều cảm thấy khó chịu về người đàn bà chanh chua khó ở này. Lơ xe thì nhìn bà ta với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống bà ta vậy. Bác tài xế thì mặt nhăn nhúm lại khó chịu. Nó định lên tiếng nói điều gì đó nhưng lơ xe đã chặn họng bà ta trước một bước:

"Dạ chị ơi, chị say xe ạ, vậy chị lên phía trước ngồi giúp e.."

"Rồi chỗ đâu tao ngồi, ngồi lên đùi mày ha gì?

Lơ xe chưa kịp nói dứt câu thì bà ta lại tiếp tục cái giọng the thé chua lè của mình. Lơ xe bất lực nói tiếp:

" Dạ, trên đấy có người nhường ghế ạ. Chị lên đây ngồi giúp em nha.

Phải công nhận một điều là anh lơ xe này có tinh thần kính nghiệp thật sự. Mắt thì nhìn bà ta đỏ bừng bừng vì tức giận, nhưng giọng thì nhẹ nhàng, nói chuyện ngọt thật sự.

Bà cô này hình như chưa chịu thỏa mãn, còn muốn làm này làm nọ. Nó vội cất giọng chêm vào:

"Dạ cô ơi, cô cứ lên trên ngồi đi ạ. Chứ bị say xe mà ngồi phía sau như thế này thì khó chịu lắm á cô".

Bà ta cáu gắt:

"Mày im đi, con nít ranh biết gì mà nói. Nói như đúng rồi vậy đó"

Lúc này, tất cả các hành khách trên xe đều khó chịu với người đàn bà đáng ghét này. Một bác trai lớn tuổi cất giọng nói:

"Nó nói đúng rồi chứ đâu có nói sai. Thôi, cô cứ lên trên ngồi đi cho khỏe".

Những hành khách khác cũng tiếp lời:

"Đúng rồi, lên đi cô ơi, làm gì mà quá quắt quá vậy"

"Lên đi cô ơi, mệt cô quá hà"

* * *

"Đi xe không mệt mà tui gặp mấy người như bà tui mới mệt đó bà nội"

Và rồi, trên xe đầy những tiếng xì xào.

"Thì phải có ghế trống thì tui mới lên ngồi được chứ. Giờ tui lên đó rồi tui ngồi đâu"

Bà cô già vẫn chống chế.

Anh vốn ngồi ở ghế trên, lúc này cũng đã đi xuống vị trí của cô. Anh cất giọng xéo xắt:

"Giờ có ghế trống rồi đó, xin mời"

Bà cô liếc anh, tròng mắt của bã như muốn rớt ra ngoài luôn nhìn mà sợ.

Không còn đường chống chế, bà cô già đứng lên, lê từng bước lên cái ghế phía trên còn anh thì ung dung ngồi xuống bên cạnh nó. Bỗng nhưng, xe tưng lên một cái. Chuyện này vốn bình thường nhưng bà cô chưa lên đến ghế phía trên, chưa yên vị được

Nên bậc ngã sõng soài.

Hết chương 5