Yêu Thầm Anh Trai

Chương 8



"Trời ơi, tới chưa vậy, mệt chết tôi rồi!"

Nó vừa đi vừa than vãn không ngừng nghỉ. Anh thấy thế chỉ biết lắc đầu:

"Đi lẹ lên cô hai, mới lên tới lầu 2 hà, còn 2 lầu nữa a. Ông chủ phòng trọ của cô lên tới nơi rồi kìa."

Thật vậy, ông chủ phòng trọ của nó, anh ta đã phóng lên tới cầu thang lầu 4 và đang đứng trước cửa phòng chờ hai anh em nó rồi. Nó đứng trên cầu thang quay lại nhìn xuống anh bĩu bĩu môi giọng khinh bỉ:

"Người ta già hơn anh mà anh thấy người ta trèo cầu thang lẹ không, ai như mấy người.. Yếu xìu"

Anh ngước lên nhìn nó khinh khỉnh đáp:

"Mày đi trước tao, mày đi chậm thì tao làm sao đi nhanh được hả con kia.."

"Haha!"

Mặt nó đỏ bừng bừng, nó rất muốn đưa chân lên đá anh một cái nhưng thôi.. dù gì nó và anh đang đi trên cầu thang và cái cầu thang này cũng khá là dốc.

"Hộc, hộc.."

"Ủa, hai anh em còn ở đây hả?"

Nó ngạc nhiên quay lại nhìn. Thì ra là ông chủ phòng trọ từ trên cao cất tiếng. Anh ta đã mang hộ nó một phần đồ đạc anh ta đã từ tầng trệt vác lên tầng 4, và giờ đây anh ta đang đứng trước mặt nó và anh trai. Anh ta.. sao mà khoẻ quá vậy?

"Ôi, em đưa đồ đây anh mang hộ cho, trông em mệt quá ha."

"Dạ!"

Hai anh em nó nhanh nhảu trả lời. Nó vội đưa cái balo của nó cho anh ta còn anh trai thì còn biết tốt xấu vẫn vát hộ nó hành lý. Nó bỏ được cái balo như vứt bớt gánh nặng, nó phóng vèo vèo trên cái cầu thang bỏ lại hai người đàn ông đi cùng với nhau.

Rất nhanh, họ đã đến được phòng của nó. Anh trai nhìn bốn phương tám hướng tìm kiếm nó khắp nơi nhưng không thấy nó đâu:

"Lạ ha, con này nó đi trước mình mà giờ không thấy nó đâu."

Anh vừa dứt lời, nó hồng hộc nó chạy từ trên cầu thang xuống, miệng than vãn:

"Trời ơi, anh không dán số lầu, làm em chạy lên tới lầu 6 mới phát hiện mình đi lố.. trời ơi, hèn gì mệt phát xỉu."

Nó dừng lại lấy hơi rồi quay sang anh chủ phòng trọ thều thào nói tiếp:

"Em bắt đền anh đó!"

Anh chủ phòng trọ mồ hôi nhễ nhại thì cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Người hăng hái chạy đầu là nó, chạy nhầm lầu cũng là nó, giờ nó quay ra bắt đền người ta. Con gái thường khó hiểu như vậy sao?

"Thôi cô nương, lo dọn đồ vào phòng đi nè cô hai."

Anh trai cất tiếng nói, ngắt ngang cái sự cằn nhằn này của nó.

"Ò!"

Nó nói rồi đứng nhìn anh trai và ông anh chủ phòng trọ mang hành lý của nó vào phòng. Trong căn phòng này Vừa bước vào là nhà bếp, tiếp theo đến WC rồi đến một cánh cửa nữa.

Bước vào cánh cửa, đập vào mắt là bốn cái giường xếp thành tầng xếp thành hai bên. Mỗi bên hai cái giường xếp thành tầng. Trước nó có một bạn đã chọn 1 cái giường ở dưới rồi nên nó không cách nào khác thì đành chọn cái giường còn lại ở phía dưới thôi. Mà bất tiện một cái là cái giường nó chọn nằm ở khá xa tường và cũng chả có thanh chắn nữa, dù là cái giường nằm ở phía dưới thì lỡ sơ xuất mà ngã một cái thì cũng đau điếng người a.

"Thí dụ mà mình làm cái thanh ngang ở bên trong được không anh?"

Anh trai nghiên cứu một hồi lâu rồi mới đưa ra ý kiến. Anh chủ phòng trọ suy ngẫm một hồi rồi mới trả lời:

"Anh nghĩ chắc cũng không cần đâu a, thấp thế này lỡ ngã thì cũng chỉ hơi đau tí thôi chứ cũng không ảnh hưởng gì mấy."

Nói rồi anh ta quay sang nó mở lời:

"Anh nghĩ em nằm được mà đúng không? Chắc không sao đâu há?"

Nó đang im lặng ngồi một gốc xếp đồ vào tủ đột nhiên bị gọi thì giật hết cả người, vội đáp:

"Dạ được, dạ được mà, chắc không sao đâu ạ!"

"Nhưng mà.."

Anh trai vốn định nói thêm điều gì đấy nhưng bị anh ta ngắt lời:

"Với lại anh cũng đã nói chuyện qua với ba mẹ em ấy lúc xem trọ và ký hợp đồng rồi, họ cũng thấy việc này không vấn đề gì."

Anh nghe đến việc ba mẹ nó cũng không ý kiến gì nên thôi không nói thêm gì nữa, dù sao nó là con của họ, họ không nói gì thì anh cũng chẳng còn lời nào để nói nữa rồi.

Trong không khí yên lặng này, ngay cả anh chủ phòng trọ còn cảm thấy ngộp, để phá vỡ bầu không khí này anh đánh sang chủ đề khác:

"Ủa, hai người là anh em ruột hay anh em họ vậy? Thấy hai người khá thân thiết a!"

Nó nghe anh nói bỗng chốc cười thành tiếng:

"Anh thấy bọn em có giống nhau xí nào hong mà phán bọn em là anh em như đúng rồi vậy?"

Anh trai cũng chêm vào thêm:

"Đen lắm mới có đứa em như mày á."

Anh chủ phòng trọ nghe nói thế cũng nghiêm túc nhìn lại hai người họ một cách thật kỹ càng:

"Quả thật không có nét nào giống nhau cả."

Anh trai giải thích:

"Thật ra bọn em cũng chỉ là anh em trong xóm bình thường thôi, có hơi thân thiết hơn bình thường một xíu do ở gần nha á anh."

Anh cũng nói tiếp:

"Lần này nghe nó lên thành phố đi học mà biết nó đi một mình sẵn em có công việc trên này nên cũng đi theo coi phụ được gì cho nó thì phụ ấy mà."

Anh chủ phòng trọ nghe thấy thế thì cũng gật gù:

"Thì ra là thế, giờ thì anh hiểu rồi. Thôi anh còn có việc, hai

Anh em ở lại xếp đồ nha."

Hết chương 8

Hi