Yêu Thầm Vợ Cũ

Chương 32: Lưu manh ăn trong máu



Vừa nhắc đến tào tháo thì tào tháo xuất hiện, Hạ Liên vừa ra ngoài không bao lâu thì Kiều Chính Hạo liền gọi đến thông qua điện thoại công ty, nếu nói Kiều Chính Hạo với Hạ Liên vẫn còn thông đồng thì chắc chắn tin được.

"Qua đây, ngay lập tức!" Kiều Chính Hạo kiêu ngạo ra lệnh.

"Tại sao tôi phải qua?" Mạc Nhược Vũ bất mãn.

"Vì tôi giữ chức vụ cao nhất trong công ty này"

Đúng rồi, Kiều Chính Hạo đã làm sếp của cô, Mạc Nhược Vũ thở dài hậm hực, giữ giọng điệu lịch sự trả lời: “Vâng"

Nhắm mắt cũng đoán được Kiều Chính Hạo muốn lấy chuyện công xử lý chuyện riêng, dù sao Mạc Nhược Vũ chẳng lo, cô cũng đang muốn từ chức thoát khỏi anh.

Dù đã lên chức, Kiều Chính Hạo vẫn làm việc ở văn phòng cách phòng Mạc Nhược Vũ mười mấy bước chân, lâu như vậy vẫn chưa chuyển lên phòng tổng giám đốc ở lầu trên.

Gõ lên cửa hai cái, Mạc Nhược Vũ đẩy cửa bước vào, Kiều Chính Hạo thong thả ngồi gác chân trên bàn làm việc cười nham hiểm nhìn cô. Mạc Nhược Vũ vẫn giữ được thái độ chuyên nghiệp, bước đến trước bàn làm việc của anh lên tiếng: “Tổng giám đốc tìm tôi?"

Kiều Chính Hạo bỏ hai chân xuống đất, tay nhấn chuột nhìn vào màn hình máy tính nói: “Đến đây, tôi cho em xem cái này"

Mạc Nhược Vũ không chút mảy may đi tới, vừa đến gần eo lập tức bị ôm lấy, Kiều Chính Hạo nhẹ nhàng nhấc cô ngồi lên bàn, cô hoảng loạn lẫn tức giận vung chân đá thẳng vào người anh chống cự.

Bắt được hai chân Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo một tay giữ chặt hai cổ tay Mạc Nhược Vũ, một tay tách hai chân cô đặt hai bên người anh.

"Kiều Chính Hạo, anh là biến thái sao? Buông ra!" Mạc Nhược Vũ kịch liệt vùng vẫy, dây kéo sau lưng bị kéo xuống, cô càng phản ứng mạnh mẽ hơn.

Kiều Chính Hạo bị quấy phá không yên, anh mất kiên nhẫn vén váy Mạc Nhược Vũ lên, cởi phăng quần trong trên người cô, đưa lưỡi thâm nhập, cơ thể Mạc Nhược Vũ liền căng cứng lại yên một chỗ, tiếng rên khe khẽ lọt ra khỏi cổ họng truyền đến tai Kiều Chính Hạo, kích thích hormone tăng đột biến.

Mạc Nhược Vũ nằm trên bàn làm việc, mặt phẳng dưới lưng được Kiều Chính Hạo cố ý sắp xếp sẵn để hành sự.

Trong lúc Mạc Nhược Vũ đang mê man mất tỉnh táo, Kiều Chính Hạo tháo thắt lưng xâm chiếm lấy cơ thể cô, hoạt động với công suất tối đa. Mạc Nhược Vũ bị cuốn theo nhịp điệu của Kiều Chính Hạo, vừa đau đớn vừa thõa mãn.

Bị Kiều Chính Hạo quật qua quật lại không còn chút hơi sức, Mạc Nhược Vũ ngủ trong phòng nghỉ, trên người đắp mỗi chiếc chăn che đi mảng xuân xanh bị Kiều Chính Hạo làm bầm dập những vết đỏ.

Trái ngược lại, Kiều Chính Hạo tinh thần phấn chấn như được nạp đầy năng lượng, giải quyết đống giấy tờ một cách dễ dàng.

Mạc Nhược Vũ hiện tại đúng nghĩa có người chống lưng, đến công ty làm việc thực chất chỉ để làm việc tư với Kiều Chính Hạo, sau đó nghỉ ngơi không cần làm, đến tháng có lương đầy đủ, đây có thể xem chết trong sung sướng?

Đến trưa, Kiều Chính Hạo mang cơm vào trong phòng nghỉ đánh thức Mạc Nhược Vũ dậy cùng ăn, cô ngái ngủ cáu gắt quay đi, tấm lưng trần nằm gọn trong tầm mắt Kiều Chính Hạo, anh khẽ nuốt nước bọt một cách thèm khát, nếu không phải qua nay buông thả quá độ thì cô lúc này đã tiêu chắc dưới thân anh.

Buổi chiều tan làm sớm, Kiều Chính Hạo vất vả mặc lại đồ cho cô gái bị anh rút cạn sinh lực như xác chết kia, sau đó bế trên tay ra về.

Qua bao ánh mắt, phong thái uy phong của Kiều Chính Hạo chưa từng xuất hiện trước đây khiến ai nấy đều đổ rạp, chưa kể thấy anh bế Mạc Nhược Vũ trong lòng thì càng ngưỡng mộ hơn. Dù trước đây Kiều Chính Hạo dính nhiều tin đồn tình ái, hình ảnh tin tức ngoại tình tràn lan mặt báo nhưng một tháng đổ lại đây anh như một con người khác, có phong lưu ăn chơi, có trưởng thành chính chắn.

Mạc Nhược Vũ mơ màng mở mắt, không gian xung quanh tối om, trên trần phản chiếu những ánh đèn nhỏ lấp lánh như những ngôi sao trên trời, tựa như đang lênh đênh giữa ngân hà.

Chớp nhẹ mi mắt mệt mỏi, Mạc Nhược Vũ xoay đầu qua trái bỗng phát hiện hồ bơi bên ngoài cửa kiếng, cảnh vật bên ngoài yên ắng rộng rãi. Mạc Nhược Vũ dụi dụi mắt nhìn thật rõ, nơi đây cô chưa từng đặt chân đến.

Mạc Nhược Vũ lập tức ngồi bật dậy nhìn khắp nơi, giường ngủ nằm trên một bậc hình chữ nhật được xây cao hơn sàn tầm nửa mét, được rào chắn bởi kiếng trong suốt hình tròn.

Cả phòng ngủ rộng rãi, hai trên bốn bức tường được thay bằng kiếng trong suốt nối nhau theo hình cung, mái nhà cực kỳ cao, tấm rèm che màu xám nhạt cũng dài theo.

Đối diện giường là sofa lớn và tivi, cạnh cửa ra vào chính bên tay phải là toilet và phòng chứa quần áo.

Nơi đây xa hoa hiện đại theo lối kiến trúc châu Âu, từ trong phòng nhìn ra bên ngoài đang là tầng trệt, nếu là khách sạn sang chảnh thế này Mạc Nhược Vũ chắc chắn phải nhìn thấy qua.

Cửa phòng mở ra, đèn được bật sáng, Kiều Chính Hạo thong thả bước vào, bước lên bậc thang mở cửa bao quanh giường ngủ bước vào, trên gương mặt mang theo nụ cười nhàn hạ.

Nội thất theo tông chủ đạo màu trắng sạch sẽ tinh tươm, không khí thoáng đãng với không gian mở rộng lớn, Mạc Nhược Vũ giương mắt to tròn xem thật kỹ những thứ trong phòng, biểu cảm có chút hoang mang.

Kiều Chính Hạo ngồi bên cạnh Mạc Nhược Vũ, tém mái tóc dài lũ phũ phía trước ra sau, hôn lên vai cô thỏ thẻ: “Đây là nhà của chúng ta"

Nhà của chúng ta? Đầu óc Mạc Nhược Vũ xoay mồng mồng, cô với Kiều Chính Hạo đâu còn là vợ chồng, sao phải ở chung một nhà, ngủ chung một giường?

Kiều Chính Hạo áp sát môi đến, phả hơi nóng lên môi Mạc Nhược Vũ đầy gợi cảm: “Sẽ không ai làm phiền đến chúng ta, nên em ở nhà không cần mặc quần áo"

Hai mắt Mạc Nhược Vũ mở to, theo phản xạ lùi người, lúc này mới để ý đến cơ thể trần trụi dưới lớp chăn vừa kéo qua khỏi ngực, chẳng lẽ Kiều Chính Hạo cứ như thế này đưa cô từ công ty về đây?

Khóe môi Kiều Chính Hạo cong lên ẩn ý, nét mặt hết sức gian tà thư thả đưa ngón tay về cửa bao quanh giường: “Tôi đặc biệt cho người làm vì em, em chạy không thoát đâu"

Máu huyết Mạc Nhược Vũ tạm thời ngừng lưu thông, Kiều Chính Hạo quá kinh khủng, trong đầu anh chỉ nghĩ đến mỗi việc lên giường với cô.