Yêu Thầm Vợ Cũ

Chương 42: Gặp nạn



Máy bay gần đáp nhận được thông báo khẩn từ đội quân sự, vùng đất sắp đặt chân đến xảy ra vụ nổ bom nguy hiểm. Từ trong khoang đã nghe thấy những tiếng nổ lớn, khói bay mù mịt bên ngoài cửa sổ, mọi người trở nên nháo nhào sợ hãi.

Đùng!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, máy bay bị va chạm mạnh lắc lư liên hồi, tiếng hét chói tai vang lên ầm ĩ, ai nấy đều cố bám chặt vào ghế khóc thét.

Mạc Nhược Vũ tỉnh táo nhìn xung quanh, tay bám chặt thành ghế, ảo ảnh của Kiều Chính Hạo lạnh lùng xuất hiện trước mắt cô.

Vài giây sau, thêm một tác động vô cùng mạnh va vào, máy may nghiêng ngã rơi ầm trên mặt đất. Kiều Dương lập tức theo quán tính giơ tay ôm đầu Mạc Nhược Vũ bảo vệ cô.

Mạc Nhược Vũ cơ thể bị va đập không ít, nhờ có dây an toàn mà không bị rơi khỏi ghế nhưng cũng có cảm giác sắp rơi xuống theo lực hút của trái đất.

Nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài, những người bên trong mới có thể thoát khỏi khoang máy bay bị nghiêng ngã.

Khung cảnh trước mắt bên ngoài không khác gì bãi chiến trường, cảnh vật lộn xộn, không khí khói bụi mù mịt, người bị thương cũng không ít.

Vùng đất nghèo nàn thiếu thốn, nguy hiểm rình rập khắp nơi, chủ yếu từ khí hậu khô hạn nóng bức, bất cẩn sẽ đụng phải bom dưới mặt đất chưa được đào lên hết.

Việc đầu tiên Kiều Dương bước ra nơi có ánh sáng là kiểm tra Mạc Nhược Vũ, nhìn những vết trầy trên mặt cô khiến anh căng thẳng tột độ, đã lén trốn đi sau lưng Kiều Chính Hạo, thêm vào đó nếu để Kiều Chính Hạo biết vì anh mà Mạc Nhược Vũ gặp nguy hiểm, Kiều Chính Hạo giết luôn anh cũng không chừng.

"Nhược Vũ, cậu có sao không?" Kiều Dương lo lắng hỏi han.

Mạc Nhược Vũ cứng nhắc lắc đầu, cảm giác hơi choáng váng: “Không sao"

"Nếu có chỗ nào không ổn phải nói mình ngay" Kiều Dương cẩn trọng dặn dò, lo nội thương còn nghiêm trọng hơn.

"Ừm, mình biết rồi" Mạc Nhược Vũ gật đầu để Kiều Dương an tâm, chút vết thương nhỏ không đáng này không làm khó được cô.

Nam thư ký đẩy cửa xông thẳng vào văn phòng, dáng vẻ vô cùng khẩn trương: “Tổng giám đốc, xảy ra chuyện lớn rồi"

Dáng vẻ của Kiều Chính Hạo vẫn bình thản, rời mắt khỏi màn hình máy tính trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?"

"Thiếu phu nhân tham gia chuyến khám bệnh từ thiện cùng Tứ thiếu và bệnh viện, đến nơi xảy ra vụ nổ bom, máy bay gặp nạn, những người bên trong đều bị thương" Nam thư ký bình tĩnh kể lại thật rõ ràng.

Sắc mặt Kiều Chính Hạo trở nên đầy giận dữ, hai bàn tay siết chặt, đứng bật dậy vơ lấy áo vest hùng hổ bước ra ngoài: “Liên hệ với bên ông tôi, chuẩn bị chuyên cơ ngay lập tức"

Nam thư ký vội vã chạy theo sau Kiều Chính Hạo, khổ sở giải thích: “Nhưng mà nơi đó đang hỗn loạn, e là không đáp chuyên cơ lớn được"

"Vậy thì trực thăng, bằng mọi giá tôi phải sang đó ngay" Kiều Chính Hạo giận dữ quát lớn, bước chân sải dài gấp gáp.

Chiếc xe ô tô thể thao phóng như bay trên đường lớn đến nơi trực thăng đang chờ.

Thấy mặt mày Kiều Chính Hạo tỏa ra sát khí giết người, ai nấy tay chân vội vàng, Kiều Chính Hạo lao lên trực thăng chờ sẵn ngồi, phi công nhanh chóng cất cánh.

Một đêm dài, Mạc Nhược Vũ và Kiều Dương cùng bác sĩ, y tá, quân y cấp cứu cho người dân và chiến sĩ bị thương. Không khí u ám bao trùm, những ngọn đèn từ máy phát lập lòe mang cảm giác rùng rợn.

Mọi thứ ổn thỏa, Mạc Nhược Vũ ra trước lều trại ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, nhìn bầu trời đêm bỗng nhớ đến Kiều Chính Hạo da diết, căn phòng ngủ lấp lánh những ánh đèn nhỏ cũng giống như bầu trời mà Kiều Chính Hạo đã trang trí. Cô tò mò không biết anh đang làm gì, đã ngủ hay ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt khi không có cô bên cạnh.

Mạc Nhược Vũ lấy sợi dây chuyền dưới cổ áo ra, cầm chiếc nhẫn thẫn thờ một lúc lâu, cô yêu Kiều Chính Hạo nhưng luôn muốn trốn chạy, bởi cô không cảm nhận được sự an toàn từ anh, tình cảm của Kiều Chính Hạo quá mập mờ, yêu hay không cũng chưa từng nhắc đến.

Lúc máy bay trục trặc rơi, Mạc Nhược Vũ lại bình tĩnh đến lạ thường, cô chỉ muốn biết liệu rằng cô thật sự xảy ra chuyện, trên đời này có ai còn cần cô hay không. Tính cách trước nay của Mạc Nhược Vũ vốn mạnh mẽ, gặp tình huống nguy hiểm cũng không đánh mất lý trí, chỉ là lúc đối mặt sinh tử gương mặt của Kiều Chính Hạo lại hiện lên trong đầu cô.

Một đứa bé da màu tóc xoăn, thân hình nhỏ xíu gầy guộc chợt chạy đến trước mặt Mạc Nhược Vũ, chăm chú nhìn cô không nói lời nào.

Mạc Nhược Vũ mỉm cười dịu dàng nhìn đứa bé: “Are you ok?" (Em ổn không?)

Đứa bé gật đầu mạnh, tươi cười rồi chạy đi, Mạc Nhược Vũ cười buồn bã nhìn theo, chợt nhớ đến Bánh Bao ở nhà.

Nước mắt Mạc Nhược Vũ rơi ra, điện thoại bị hỏng do va đập, đường dây kết nối ở nơi đây không ổn định, muốn gọi về cũng khó khăn.

Cảm giác nhói nhói ở lòng ngực khiến Mạc Nhược Vũ bất an, dường như dự báo có chuyện gì đó sắp xảy ra, nếu chuyện lọt đến tai Kiều Chính Hạo, liệu anh có biểu tình như thế nào?

Mạc Nhược Vũ mệt mỏi gục đầu vào hai đầu gối, thu chặt bản thân nghiền ngẫm.