Yêu Thần Lục

Chương 108: Lần thứ hai ám sát!



Hắn trong lòng sao không hiểu tên tiểu tử trong bức chân dung này không phải là người đã ra tay giết đi Tô Đào, có điều tên này thấy chết mà không cứu, hắn cũng là xếp tên này vào hàng hung thủ giết Tô Đào.

Nghĩ lại hoàn cảnh khi đó, Bàng Thống chính là chết trong tay tên thiếu niên kia, điều này chứng minh một điều, thực lực của tên thiếu niên kia là cao hơn Bàng Thống quá nhiều, như khi Bàng Thống ra tay với lại Tô Đào, tên thiếu niên này ra tay ngăn cản, như thế chắc chắn một trăm phần trăm là Tô Đào sẽ không phải nhận lấy kết cục bi thảm như hiện tại.

Giờ đây tên thiếu niên này để lại manh mối nói mình không liên quan gì đến cái chết của Tô Đào cho hắn xem, hắn không chỉ không bỏ qua, mà càng hận tên khốn kiếp kia hơn.

‘Thiếu gia a! Tô Đào chính là muốn giết tên thiếu niên kia để đoạt lại Tuyết Ảnh Kiếm, tên kia như thế nào có thể ra tay cứu giúp Tô Đào được!’ Đi theo chăm sóc Tô Hồng đã hai mươi năm Tô Phòng Thoại, nhìn đến thiếu gia nhà mình đem hết oán hận đổ lên đầu của tên thiếu niên vô tội này, trong lòng không cho là đúng.

Như hắn tại trong hoàn cảnh của tên thiếu niên này khi đó, chắc chắn hắn cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn sẽ ra tay đem Tô Đào bốn người diệt đi trước khi Bàng Thống ra tay nữa kìa.

Đến nơi đây muốn lấy mạng của người ta, còn muốn người ta ra tay cứu lấy mạng của mình khi lâm nguy, thế gian này không có tên nào dở hơi đi làm cái chuyện vô lý như thế này.

Như Tô Phòng Thoại hắn thấy, hiện tại Tô Đào cần làm là nên đi tìm Bàng gia dư nghiệp còn sót lại năm xưa để mà tiêu diệt hết, những tên này mới là chân chính hung thủ, là người uy hiếp đến an nguy của Tô gia cũng như Tô Hồng sau này, đó mới là thượng sách, còn người không liên quan, tạm thời bỏ qua đi.

Nói nữa có thể đem Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ Bàng Thống tiêu diệt, tên thiếu niên này cũng không phải là bình thường hạng người, như không cần thiết mà nói, cũng không cần đắc tội với những tên thiên tài như thế này.

“Phòng Thoại! Ông đi điều tra xem người này thân phận, cùng địa chỉ. Như tìm thấy không có vấn đề gì mà nói, đem tên này diệt đi!” Tô Hồng cũng là không có biết được trong lòng tên người hầu mình đây suy nghĩ cái gì, hắn là gấp lại bức chân dung của Trần Vân Thanh, đưa cho Tô Phòng Thoại, lên tiếng căn dặn nói.

Tô Phòng Thoại, năm nay đã bốn mươi tuổi, Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ cảnh giới, là người đi theo hắn lâu năm, giúp hắn làm không có ít chuyện, lần này đi đem tên thiếu niên này xóa đi, nghĩ đến với tu vi của Tô Phòng Thoại, sẽ là không có bao nhiêu khó khăn.

“Thiếu gia an tâm, ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này!” Tô Phòng Thoại trong lòng có chút không muốn, nhưng là hắn cũng không dám không nghe theo lời của Tô Hồng.

Lần này đi điều tra, như phát hiện ra tên thiếu niên trong hình không có hậu trường gì lớn, liền là ra tay diệt sát, đây là ý chính trong lời nói của Tô Hồng, đi theo vị này chủ tử bao nhiêu năm, chuyện nhỏ như thế này, hắn cũng là hiểu được đến. Hiện tại hy vọng tên thiếu niên kia chỗ dựa cứng rắn một chút, như không mà nói, hắn đây cũng chỉ có thể xin lỗi tên thiếu niên này rồi.

“Bàng gia! Chờ ta đột phá Yêu Sĩ tứ trọng cảnh giới, chính là ngày tàn của đám yêu nghiệt các ngươi!” Chờ cho Tô Phòng Thoại rời đi căn phòng này một lúc sau, Tô Hồng hai tay nắm chặt, ánh mắt chứa đầy sát ý, lên tiếng nói nhỏ.

Diệt Tô Đào chính là Bàng gia người, năm xưa thù oán nặng nhất với lại Bàng gia cũng chính là một chi Tô gia này của hắn, như Bàng gia còn người thoát được tai kiếp kia, bọn chúng tìm đến trả thù, phụ thân hắn cùng với lại hắn đây chính là người phải gặp tai họa đầu tiên, cái này hắn đương nhiên rõ ràng.

Chỉ là hiện tại hắn tu vi đã chạm đến bình cảnh đột phá, cần phải tận dụng tốt cơ hội này, một khi hắn đột phá Yêu Sĩ ngũ trọng, nhất định sẽ đem đám người Bàng gia còn lại diệt sạch, trừ đi cái tai họa ngầm này.

***

Bảy ngày sau! Bên ngoài Đại Mộc Lâm khu Trần gia ba dặm!

“Có nên ra tay hay không? Tên Trần Vân Thanh kia sắp đột phá Yêu Giả cửu trọng sơ kỳ rồi!” Trên một cây đại thụ mười người ôm không hết, trong một bộ đồ đen dùng Ẩn Tức Quy Nguyên che giấu khá kỹ, Thu Tử Thiền nhìn cách mình không đến hai mươi mét Trần Vân Thanh đang sắp đột phá thành công Yêu Giả cửu trọng sơ kỳ, trong lòng thật sự là rất rối rắm.

Thu Tử Thiền hắn là Hoàng cấp sát thủ của Nguyệt Ảnh Lâu, đến nơi đây chính là vì nhận được tin tức Diệp Tích đi diệt Trần Vân Thanh đã một đi không về. Hắn cùng Diệp Tích là bằng hữu, tu vi cũng cao hơn Diệp Tích một cái cảnh giới, là người phù hợp với lại tiêu chí tiếp theo đi hành thích Trần Vân Thanh, nên là hắn không do dự nhận ngay cái này nhiệm vụ, một mặt có thể lấy thêm không ít tiền tài cùng kinh nghiệm, mặc khác có thể thay bằng hữu của hắn là Diệp Tích trả thù.

Hắn đến nơi đây đã được ba tiếng đồng hồ rồi, tức là từ khi Trần Vân Thanh này đến nơi đây bế quan đột phá cảnh giới cho đến hiện tại đã là đến tối hậu quan đầu rồi, thời điểm này cũng là lúc Trần Vân Thanh suy yếu nhất, mất tập trung với ngoại giới nhất, cũng là thời kỳ nguy hiểm nhất, như hắn ra tay mà nói, có đến chín mươi phần trăm có thể một chiêu đem Trần Vân Thanh này diệt sát.

Có điều đến lúc này hắn vẫn còn do dự không quyết, hay nói đúng hơn là hắn không dám, không hiểu như thế nào, nhìn Trần Vân Thanh này hắn cảm nhận một tia cực độ nguy hiểm, như chỉ cần mình ra tay, mình liền sẽ phải chết đi một dạng.

Hơn nữa Trần Vân Thanh chọn lựa nơi này đột phá cũng là hết sức khả nghi, đột phá vốn là chuyện quan trọng nhất của một cái Yêu Giả, cần phải tìm kiếm một nơi an toàn cẩn mật, phòng ngự chắc chắn đến đột phá, như vô tư hồn nhiên chọn nơi rừng rậm như thế này, hắn là chưa bao giờ nhìn thấy, nếu giữa đường có người quấy phá, hay là Yêu thú xuất hiện, nó sẽ cực độ nguy hiểm.

Hành động lần này của Trần Vân Thanh, cứ như là biết trước hắn đến nơi này hành thích liền quăng hết phòng bị, để chờ hắn chạy đến cầm kiếm kết liễu một dạng.

Chính loại này không phòng bị cùng nguy hiểm cách làm của Trần Vân Thanh, mới làm cho hắn chùn tay không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trên đời này không ai lại không có sợ chết, biết lừ chết chắc vẫn làm, không ngoài hai cái lý do, thứ nhất là người điên muốn tự sát, thứ hai là đối phương muốn dùng chiêu dẫn xà xuất động, từ đó có thể dễ dàng chém giết, vào hoàn cảnh này, hắn vẫn là nghiên về khả năng thứ hai hơn.

“Không được..!”

“Chết đi! Nhất Ảnh Xuyên Phong! Sát!”

Thu Tử Thiền kêu nhẹ lên một tiếng, ngay lập tức liền là xuất thủ, chân hắn đạp Hoán Ảnh Bộ, xuất thủ chính là Ảo Ảnh Kiếm Pháp độc một của Nguyệt Ảnh Lâu, như một tia chớp hướng Trần Vân Thanh vị trí sát đến.

Dù biết đây là dương mưu của Trần Vân Thanh, dù biết Trần Vân Thanh đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn nên quyết định dùng chiêu dẫn xà xuất động, nhưng mà Thu Tử Thiền hắn vẫn là phải nhanh chóng xuất thủ, không thể nào chờ đợi được nữa.

Kia là vì hắn biết, một khi để Trần Vân Thanh đột phá Yêu Giả cửu trọng, muốn giết Trần Vân Thanh là cực độ khó khăn, không muốn nói là không thể.

Khi đến nơi này, hắn đã vô tình nghe Trần Hành tiết lộ, Trần Vân Thanh đã đem một môn Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ kiếm Pháp tu luyện đến viên mãn, thực lực tại trong hàng Yêu Giả cửu trọng có thể nói là vô địch thủ, như để Trần Vân Thanh đột phá tiếp Yêu Giả cửu trọng sơ kỳ nữa mà nói, trong hàng Yêu Giả tuyệt đối không có người nào có thể chống lại Trần Vân Thanh, ngay cả Thu Tử Thiền hắn cũng là không có ngoại lệ, nên dù cho biết rõ đây có là cạm bẫy, hắn cũng phải lao đi vào, trừ khi là hắn muốn từ bỏ cái này nhiệm vụ hành thích Trần Vân Thanh, nếu như không, hắn không thể bỏ qua cho cái này cơ hội.

“Đến đúng lúc..!”

“Giao Hiện Nhất Ảnh!”

Ngay khi Thu Tử Thiền hành động, Trần Vân Thanh đang đột phá tại công đoạn cuối cùng liền là mở mắt ra, theo sau một chiêu kiếm đâm đến vị trí lao đến của Thu Tử Thiền. Đáng nói là khí tức của Trần Vân Thanh hiện tại hoàn toàn là Yêu Giả cửu trọng, còn là hết sức vững chắc, như là người đã đột phá từ lâu, hoàn toàn không hề giống như vừa rồi sắp đột phá Yêu Giả cửu trọng sơ kỳ cực độ khó khăn này nọ. Đây rõ ràng là một vụ lừa đảo hết sức tinh vi, như Thu Tử Thiền vừa nghĩ, Trần Vân Thanh chính là muốn dùng chiêu dẫn xà xuất động.

“Xẹt...Keng..Keng...Phập....!”