Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 31



Có điều, Mục Long không quan tâm tới truyền thuyết, điều hắn để tâm vẫn là hổ vương dị biến trước mắt đây.

Nếu hổ vương có một sợi huyết mạch Thao Thiết vậy thì nếu như có được tinh huyết của nó, hiến tế cho Yêu Thần tháp thì có thể giải phóng Thao Thiết chân huyết chân chính.

Đó là chân huyết của yêu thần thái cổ, những nơi bá đạo từ sau khi dung hợp Ma Viên chân huyết, Mục Long lại càng có nhận thức sâu hơn, nếu như có thể có được huyết mạch Thao Thiết, vậy thì…

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Mục Long đột nhiên thay đổi, đôi mắt hắn nhìn về phía hổ vương, tinh quang chớp lóe, phảng phất như đó là bảo vật tuyệt thế vậy.

Hổ vương cũng cảm nhận được ánh mắt này, nháy mắt bạo nộ, nó lại bị một con người nhỏ bé nhắm trúng, há có lý này, uy nghiêm vương giả không thể sỉ nhục!

“Rống!”

Hổ vương ngửa mặt lên trời rống gào, ngay sau đó lắc lư cái đuôi rồi lăng không bổ nhào về phía Mục Long.

Cái nhảy bổ này quả thực khủng bố, cự thạch dưới móng vuốt nháy mắt vỡ vụn, dấy lên từng trận tinh phong, khiếp hồn lạc phách.

Thấy vậy, toàn thân Mục Long chiến ý tăng vọt, sấm sét kim sắc trong mắt chớp lóe, chân khí ngưng tụ, nháy mắt chiến đấu với hổ vương.

Thực lực của con hổ vương này quả nhiên không hổ là sự tồn tại dị biến, thực lực đã đạt tới Thoái Phàm cảnh tầng tám, cảm giác nó mang lại cho Mục Long so với Mục Thiên Dao Thoái Phàm cảnh tầng 10 đỉnh phong còn cường hãn hơn rất nhiều.

Nhưng thực lực hiện tại của Mục Long bạo tăng, mặc dù là Thoái Phàm cảnh tầng ba nhưng chân khí vô cùng thuần túy nồng hậu, lại có huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên, chiến đấu điên cuồng, càng đánh càng hăng.

Lực lượng tám vạn cân cùng với móng hổ to như cái bồn rửa mặt va chạm với nhau, hỏa quang tắt lóe, kim quang lập lòe, phát ra âm thanh như tiếng kim thiết va vào nhau.

Hổ vương này không biết đã nuốt thứ gì mà vuốt hổ tựa như kim thạch!

Ma hổ Phệ Linh U thấy cuộc chiến ác liệt giữa con người và vua của chúng liền lũ lượt kéo tới giúp đỡ, nhưng khí lãng do hai bên bạo phát ra quá đỗi khủng bố, bọn chúng còn chưa tới gần đã bị dư ba đáng sợ này hất đi.

Bắt giặc phải bắt vua trước! Đây là suy nghĩ của Mục Long.

Với thực lực hiện tại của hắn, ma hổ Phệ Linh U có thực lực bình thường đã không thể đánh với hắn, chỉ có hổ vương có thực lực cường hoành mới xứng làm đối thủ của hắn. Huống hồ hắn còn cần tinh huyết của hổ vương.

Ầm ầm!

Thình thịch!

Răng rắc!



Giữa núi rừng, hàng loạt tiếng nổ không ngừng truyền ra, cuộc chiến giữa Mục Long và hổ vương bùng nổ sự kịch liệt.

Núi đá vỡ vụn, cây khô gãy đổ, nước văng tung tóe.

Đại chiến kéo dài đúng một canh giờ, hổ vương sau nhiều lần bị đánh bay đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt. Nó đã bắt đầu hoài nghi kẻ đối mặt với nó này có phải thật sự là con người hay không? Hay là yêu thú nào đó biến hình thành người, nó chưa từng gặp phải chủng tộc này.

Mục Long cũng không dễ chịu, con hổ vương này không biết luyện thế nào mà toàn thân cứng rắn như thép, nắm đấm đánh lên vang lên từng tiếng bang bang, nếu không phải chân khí của hắn ngưng luyện nồng hậu, khí huyết lâu dài thì e là sớm đã bị đánh chết rồi.