Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 66



“Ừ”, Thiên Âm chân nhân cũng không khách khí mà gật đầu, đối với ông ta cường giả vi tôn.

Sau đó, Thiên Âm chân nhân liền chuyển ảnh mắt ra phía sau Mục Cửu Uyên, nhìn chằm chằm vào Mục Long, ước chừng khoảng mười hơi thở mới lên tiếng: “Ngươi chính là Mục Long?”

“Đúng vậy”, Mục Long dù sao cũng là người đã dung hợp chân huyết Ma Viên, trong lòng không hề sợ hãi, mắt đối mắt với Thiên Âm chân nhân hồi lâu rồi trả lời ngắn gọn.

“Ừ, lòng gan dạ cũng không tệ, có điều ngươi có hiểu đạo lý ‘cây có mọc thành rừng vẫn bị gió quật cho bật rễ’ không?”, Thiên Âm chân nhân vẻ mặt thâm sâu, mỉm cười hỏi.

“Cây có mọc thành rừng vẫn bị gió thổi cho bật rễ?”, Mục Long lẩm bẩm câu này, rất rõ ràng đây chính là sự uy hiếp của Thiên Âm chân nhân, xem ra quả đúng là người đến không có ý tốt.

Mục Long ngẫm nghĩ, bản thân cũng không cần khách khí.

“Chân nhân nói vậy sai rồi, theo lý mà nói thì thế gian này không có cây nào muôn đời xanh tốt, nhưng nếu như bẻ gãy tách rời thì cũng phải xem là gió thế nào, không phải sao?”, Mục Long mỉm cười trả lời.

“To gan, thấy chân nhân mà không chào hỏi, trái lại còn nói năng ngông cuồng, đúng là làm bẽ mặt Mục gia ta!”, Mục Cửu Giang thấy vậy, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm khác, lớn tiếng trách móc.

“Vậy hả? Ông nội của ta là người đứng đầu Mục gia còn chưa nói gì, Mục Cửu Giang ông chỉ là trưởng lão mà có thể đại biểu cho cả Mục gia hả?”, Nếu Mục Long dám đến thì đã chuẩn bị đối mặt với mọi thứ.

Đại trưởng lão nghe thế tức giận đến nỗi khó thở, Mục Cửu Giang là đại trưởng lão của Mục gia mà Mục Long lại dám nói chuyện như vậy với ông ta, đúng là tức chết người mà. .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

“Mục Long, cậu nói vậy là sao?”, sắc mặt đại trưởng lão lại bắt đầu xanh mét hỏi.

“Nghe không hiểu hả? Ý của ta là Mục Cửu Giang ông là cái thá gì? Giờ, ông đã hiểu chưa?”, Mục Long không chút khách sáo đáp. Đại trưởng lão định dùng hắn để ra oai là tự chuốc lấy nhục, song hắn làm vậy cũng là để giết gà dọa khỉ, khiến người ngoài biết Mục Long hắn không phải loại có thể tùy tiện nắn bóp.

“Cậu… cậu, không biết lớn bé…”, đại trưởng lão khó thở, chòm râu run rẩy, còn định nói gì nữa nhưng lại bị ngắt lời.

“Được rồi!”, Thiên Âm chân nhân ngồi trên quát lạnh một tiếng, sau đó lại đánh giá Mục Long thêm lần nữa.

Vốn tưởng rằng, Mục Long sẽ kiêu ngạo cứng đầu như đám ăn nhậu chơi bời, chỉ biết khua môi múa mép. Nhưng ông ta lại chỉ thấy một vẻ bình tĩnh trong ánh mắt Mục Long.

“Hay cho một thiếu niên nhanh mồm nhanh miệng, song tiếc là suy cho cùng thế giới này lại tôn thờ thực lực”.

Thiên Âm chân nhân cười lạnh, bỗng nhiên đổi giọng nói.

“Bổn chân nhân nghe nói là ngươi đã sỉ nhục đệ tử của ta trước mặt mọi người, còn trực tiếp cướp đi Tịnh Tuyết Vương Liên mà ta ban tặng?”

Đại trưởng lão và Mục Thiên Dao nghe vậy nhìn nhau một cái, trong lòng thầm đắc ý.

“Thiên Âm chân nhân đã nhắc đến chuyện này thì dù thằng ôn con Mục Long này có quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng khó tránh khỏi cái chết, toàn bộ Mục gia cũng không thể bảo vệ nổi cậu ta!”

Có điều, cảnh tượng mà ông ta đã đoán cũng không có xuất hiện, Mục Long vẫn kiên cường như trước.

“Ha ha!”

“Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do? Nếu chân nhân cố ý hạch tội, ta đây sẽ như ông mong muốn”.

Hắn thoải mái cười to nói xong bèn bước lên trước mấy bước, nhìn Thiên Âm chân nhân, gằn từng từ một: “Ta nhục nhã đệ tử ông, cướp Tịnh Tuyết Vương Liên đấy! Ông làm gì được nào?”

Hắn vừa nói xong câu đó, tất cả mọi người trong đại sảnh đều chấn động, vẻ mặt chợt thay đổi.

Ngông!