Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 77



Nhất thời, Mục Long cũng có chút khó xử, chỉ có bản thân hắn mới biết nhắc tới Vân Kinh Hồng chẳng qua chỉ là kế nhất thời trước mắt để khiến đối phương ném chuột sợ vỡ bình, không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào với hắn.

Thế nhưng hai người này một khi mà kiên trì thì không nên để ông nội hắn Mục Cửu Uyên đi cùng, đây chắc chắn không chỉ là hợp tác đơn giản như vậy.

Như vậy tình thế mà hắn gặp phải lại càng phức tạp hơn.

Đám Mục gia là một đám cỏ đầu tường, Đại trưởng lão và Mục Thiên Dao trong lòng lại càng âm mưu kế hoạch nham hiểm, bất cứ lúc nào cũng muốn dồn hắn vào chỗ chết, về phần Thiêm Âm chân nhân và Thiên Nguyệt chân nhân rõ ràng là hai con lang sói, giấu diếm tâm cơ, mưu đồ không nhỏ.

Trong cả đại đường, người mà Mục Long tin tưởng duy nhất cũng chỉ có ông nội của hắn Mục Cửu Uyên mà thôi.

“Hai người này đã là Ngự Hồn cảnh đỉnh phong, nếu như hơi có cơ duyên thì sẽ thành công đột phá, trở thành cường giả Linh Văn cảnh, đến lúc đó chỉ sợ Vân tiên tử cũng không dọa được họ nữa, khi đó e rằng mới là kiếp nạn thật sự của Mục gia”.

“Về Phần Đại trưởng lão, nếu như ông nội rời khỏi Mục gia vậy thì chẳng khác nào rừng không hổ, khỉ xưng vương”.

“Hóa ra là vậy… hay cho một kế điệu hổ ly sơn!”

Mục Long lúc này dĩ nhiên đã bình tĩnh đến mức độ đáng sợ, trong lòng hắn không ngừng lóe lên thần sắc của mấy người trước đó, mỗi biểu cảm nhỏ xíu cũng không bỏ qua. Sự phẫn nộ của Đại trưởng lão cùng với vẻ đắc ý về sau, thần sắc Mục Thiên Dao bình thản mà lạnh lùng, lòng tham hiện lên trước đó trong ánh mắt Thiên Nguyệt chân nhân, sát ý của Thiên Âm chân nhân chưa từng tan biến… tất cả những thứ này đều tràn ngập mùi vị âm mưu, hơn nữa toàn bộ đều là nhắm vào hai ông cháu hắn.

“Đại trưởng lão mặc dù lòng lang dạ thú nhưng chỉ là kẻ bất tài, không cần lo lắng, điều quan trọng nhất là một ngày hai người Thiên Âm, Thiên Nguyệt này chưa chết thì tai họa của Mục gia vẫn chưa dừng lại”.

“Nói cho cùng vẫn là phải có thực lực, nếu như ta có thực lực Ngự Hồn cảnh thì việc gì phải tốn nước bọt với hai người bọn họ như vậy? Chỉ đáng tiếc hiện tại ta vẫn còn cách khá xa…”

“Ừ? Kim Tinh Quỷ Viên…”, nhớ tới cái tên này, mắt Mục Long sáng lên.

Hồi còn nhỏ hắn đã từng nghe mẫu thân nhắc tới Kim Tinh Quỷ Viên chính là dị chủng trời sinh, thực lực mạnh mẽ, ít nhất phải trên Linh Văn cảnh, cực kỳ khó chơi.

“Xem ra việc Kim Tinh Quỷ Viên bị trọng thương mà hai người này nói tới có đến tám chín mươi phần trăm là sự thật, bằng không hai người họ thực lực tuy mạnh nhưng cũng không dám chọc vào Kim Tinh Quỷ Viên”.

Trước đây lúc hắn rèn luyện ở trong dãy Nghi Lăng, khi sự tồn tại như ma hổ Phệ Linh U xuất hiện bên ngoài bìa rừng Mục Long đã nghi ngờ trong dãy Nghi Lăng xảy ra chuyện lớn gì đó, sau khi thu phục Hắc Hoàng, nó từng nói với Mục Long, vua của dãy Nghi Lăng đang chiến đấu với con người nên đã nổi giận.

“Chẳng lẽ Kim Tinh Ma Viên đó chính là vua của dãy Nghi Lăng ư?”, Mục Long ngẫm nghĩ, liệu có khả năng này hay không thì hỏi Hắc Hoàng là biết.

“Có điều, Yêu tộc coi trọng huyết mạch, cấp bậc nghiêm ngặt, ta đã từng dùng huyết mạch Thao Thiết để thu phục đàn hổ, Kim Tinh Quỷ Viên này nếu là Viên tộc… chân huyết yêu thần đầu tiên ta dung hợp chính là đến từ Hỗn Thế Ma Viên, không biết…”

Mục Long nghĩ như vậy rồi trong lòng sinh ra một suy nghĩ to gan, chuyện đến nước này hắn chỉ đành cược xem sao.