Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 90



“Tên?”

Mục Long nghe xong bỗng giật mình, tất nhiên hắn sẽ không nói rõ là “Chiến Thiên Đồ Lục”, đây là truyền thừa cao nhất của Viên tộc đấy.

“Ta nhớ Thần Viên tiền bối từng nói, hình như là Chiến gì Đồ gì đó, lúc ấy không nhớ rõ”, Mục Long gãi đầu.

“Cái gì, chuyện quan trọng như vậy mà ngươi lại không nhớ sao?”, Viên Thiên Cương sốt ruột, nghiến răng nghiến lợi, vò đầu bứt tai.

“Lẽ nào là Chiến Thiên Đồ Lục đã thất truyền từ lâu trong truyền thuyết?”, Viên Thiên Cương suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nảy ra một câu như vậy.

“Hả?”, Mục Long sững sờ, Viên Thiên Cương này, e rằng không phải là một số Yêu tộc đơn giản, ngay cả cái này cũng có thể đoán được.

Có điều thấy gã không chắc chắn, Mục Long giả vờ như không biết.

Sau đó, Viên Thiên Cương lại nhìn chằm chằm vào Mục Long, hỏi: “Tiểu tử, theo những gì ngươi nói thì có vẻ là sự thật, ta hỏi ngươi, vị tiền bối kia thật sự nói ngươi là thiên… À đúng rồi, thiên mệnh quý nhân của Viên tộc sao?”

Viên Thiên Cương nhớ hình như đây là một truyền thuyết bí ẩn của Viên tộc.

Gã nghe ông nội nói như vậy, ông nội gã cũng nói là nghe ông nội của ông nội gã nói vậy, tóm lại là vô cùng cổ xưa. Rốt cuộc là thiên gì ấy nhỉ? Viên Thiên Cương lúc đó còn quá nhỏ để nhớ rõ, hình như chính là thiên mệnh quý nhân, Viên Thiên Cương nghĩ.

“Đương nhiên, nếu không vị Thần Viên tiền bối đó sao lại ban huyết mạch và truyền chiến pháp cho ta? Vị tiền bối kia còn để lại một câu: Thiên địa sẽ hỗn loạn, Viên nhân phải tự cường. Sau đó, đập mạnh một gậy vào hư không liền ra đi”.

Câu nói này là do Hoan Nhi dạy Mục Long nói.

Có điều, vừa nghe được lời này, Viên Thiên Cương vậy mà lại rơi nước mắt.

“Thiên địa sẽ hỗn loạn, Viên nhân phải tự cường!”

“Thủy tổ đại nhân, thực sự là thủy tổ đại nhân…”, không biết tự lúc nào Viên Thiên Cương đã nước mắt giàn dụa, bật khóc nức nở như một đứa trẻ.

Cảnh tượng này khiến Mục Long không ngờ tới.

“Hoan Nhi, gã đây là…”, Mục Long hỏi.

“Thời cổ đại, thiên địa hỗn loạn, yêu thần thủy tổ của tộc Hỗn Thế Ma Viên một mình bị bao vây, ở trên đỉnh thiên giới huyết chiến ba trăm năm, tàn sát quân địch, nhưng đồng thời cũng đốt sạch huyết mạch, sau khi chết nhục thể vẫn đứng sừng sững giữa thiên địa, vạn năm không ngã, cuối cùng hóa thành đỉnh Ma Viên”, dường như Hoan Nhi không muốn nhớ lại những ký ức này, sắc mặt nàng ta trở nên buồn bã.

“Thiên địa sẽ hỗn loạn, Viên nhân phải tự cường. Trước khi chết vị yêu thần đó đã ném cây gậy thần trong tay vào hư không, sau khi để lại câu nói này liền tọa hóa”.

Mục Long nghe vậy cũng hết sức sửng sốt, dường như huyết mạch Ma Viên trong cơ thể đang nảy sinh cộng hưởng, đây thực sự là quá mức thê lương bi tráng, tinh thần quá mức vĩ đại!

Ta đã cố gắng hết sức chiến đấu chống lại kẻ địch, đốt hết sạch máu huyết của mình, nhưng vẫn không thể thay đổi số trời!

Thời kỳ hỗn loạn sắp đến, ta không thể bảo vệ tất cả con cháu của Viên tộc được nữa, cho dù ta có sức mạnh và chí lớn muốn chống lại ý trời, nhưng cuối cùng chỉ có thể để lại tiếng thở dài truyền lại cho thế hệ mai sau.

“Ta hiểu rồi, câu nói này đại biểu cho ý chí bất diệt của Viên tộc. Chỉ cần huyết mạch của Viên tộc vẫn còn thì tinh thần này sẽ mãi mãi trường tồn!”

“Đáng tiếc, ta không phải là thiên mệnh quý nhân của Viên tộc. Ta đã nói dối gã, Hoan Nhi, cô nói xem, có phải ta rất hèn hạ không?”