Yêu Và Hận

Chương 14: "Đừng chăm sóc tôi như vậy"



Vết thương trên cánh tay Hạ Linh đã được xử lý, ngoài ra bác sĩ còn kê thêm ít thuốc giảm đau và thuốc bổ.

Nhất Phong ngồi bên chiếc bàn nhìn ông bác sĩ, mỗi khi miếng băng gạc chấm vào vết thương thì hắn lại thấy nét mặt cô nhăn lại đau đớn.

"Bác sĩ Trung, ông nhẹ tay thôi!"

"Vâng cậu Nhất Phong!"

Sau khi mọi việc xong xuôi, ông bác sĩ nói chuyện với Nhất Phong.

"Vết thương không quá sâu, nhưng có vẻ cô ấy bị kiệt sức, nên để cô Hạ Linh nghỉ ngơi nhiều hơn!"

Nhất Phong nhận lấy thuốc, rồi gọi người tiễn ông bác sĩ.

Hắn tiến lại chiếc giường, bên cạnh là bình truyền dịch đang nhỏ từng giọt chậm rãi.

Đưa tay vuốt lấy gương mặt đang nằm đó, Hạ Linh khẽ quay đầu sang hướng khác. Nhất Phong hơi khó chịu, nhưng vì sao khi này hắn lại không nỡ nổi giận với cô.

"Chẳng phải chỉ cần cô nghe lời tôi, thì sẽ không ai dám động vào cô cả!"

Nhật Nam từ nước X trở về, cậu nhìn khắp nhà không thấy Hạ Linh thì chột dạ, đi hỏi một người hầu thì nghe được tình hình của cô.

Nhật Nam thảng thốt.

"Cô ấy bị thương sao?"

Cậu ấy không cần biết rõ câu chuyện, đã xông vào chất vấn Nhất Phong tại nhà ăn.

"Tên khốn nhà anh, anh định hành hạ cô ấy đến bao giờ hả?"

Nhất Phong điềm tĩnh ngước mắt nhìn Nhật Nam.

"Cậu quan tâm hơi quá rồi đó, Hạ Linh là người phụ nữ của tôi, không cần cậu để tâm đâu!"

"Anh...tôi muốn gặp Hạ Linh!"

Đặt chiếc thìa xuống, Nhất Phong nhận lấy bát cháo yến được người hầu nấu riêng cho Hạ Linh đem lên phòng. Nhật Nam bực dọc nhắc lại lời vừa nãy, Nhất Phong không trả lời, hắn đi thong thả lên lầu rồi khóa trái cánh cửa.

Hạ Linh ngồi dậy, cô nhìn vết thương trên cánh tay, mũi kim truyền dịch vẫn còn. Đôi mắt cô u ám nhìn ra bên ngoài, đã hơn một ngày cô không rời phòng, mọi việc đều có Nhất Phong lo liệu.

Nhất Phong kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, cô vừa trông thấy đã quay mặt đi hướng khác. Nhất Phong vẫn giữ thái độ ấy, không nổi giận với cô. Hắn kiên nhẫn múc từng thìa cháo, thổi nguội rồi đưa sang phía Hạ Linh.

"Em muốn chết à!"

Hạ Linh không phản ứng, cô muốn chọc điên hắn cho đến lúc hắn không thể chịu mà giết cô.

Phải, thà hắn giết chết cô, kết thúc sự hành hạ này lại. Hắn thay đổi như vậy khiến cô rất sợ, cô sợ bản thân sẽ bị rung động trước con người đáng hận này.

Tiếng đập cửa kéo Hạ Linh trở về thực tại, Nhất Phong biết người bên ngoài là ai, hắn miễn cưỡng ra mở cửa, dù sao Nhật Nam cũng đã mò lên tận nơi.

Nhật Nam nhìn thấy gương mặt của Hạ Linh thì không giấu được sự thảng thốt, chỉ vài ngày mà cô trở nên hốc hác đến đau lòng.

Nhìn vào bát cháo vẫn còn nguyên vẹn, Nhật Nam biết cô chưa ăn chút nào. Cậu buồn bã nói với Hạ Linh.

"Em ổn không? Em ăn chút nhé!"

Hạ Linh quay lại nhìn Nhật Nam, đôi mắt cô rưng rưng nghẹn nơi cổ họng. Mặc kệ Nhất Phong đang ở đây, Hạ Linh ôm chầm lấy Nhật Nam khóc òa.

Chỉ có Nhật Nam thật sự quan tâm cô, cô sợ hãi tột độ trước Nhất Phong. Nhật Nam cảm nhận bên vai mình âm ấm, nước mắt của Hạ Linh thấm vào da thịt của cậu.

Nhất Phong nghiến răng, hắn khó chịu khi Hạ Linh lại khóc với Nhật Nam còn với hắn lại tránh né.

Hắn thô bạo kéo Nhật Nam ra, trừng mắt nhìn Hạ Linh đang rấm rứt.

Nhật Nam kháng cự lại, cậu không muốn rời xa Hạ Linh lúc này.

"Anh buông tôi ra, rõ ràng Hạ Linh rất hận anh. Dù là ai gây ra tổn thương này cho cô ấy thì chính anh vẫn là người đẩy Hạ Linh vào nỗi khốn khổ này!"

"Cậu câm miệng!"

Nhất Phong vừa dứt lời thì đã giáng cú đấm vào mặt Nhật Nam, Hạ Linh liền đứng dậy can ngăn, nhưng cô không đủ sức.

Lúc cả hai người đàn ông sắp lao vào đánh nhau thì cả hai khựng lại, phía giường một bóng hình đổ sụp xuống nền.

"Hạ Linh!"

Nhật Nam nhìn thấy Hạ Linh ngã gục thì liền buông Nhất Phong ra mà đến đỡ cô. Nhất Phong nhìn thấy cảnh ấy càng sôi máu.

"Cậu bỏ tay ra, tôi không cần cậu lo!"

Xô ngã Nhật Nam sang một bên, Nhất Phong bế lấy Hạ Linh đặt lên giường, lúc này hắn nhận ra cơ thể cô nhẹ bẫng đi.

Vết thương ở cánh tay lại bị động chảy máu, Nhất Phong lập tức gọi bác sĩ đến, rồi hắn quay lại yêu cầu Nhật Nam đi ra ngoài.

Nhật Nam không đồng ý thì Nhất Phong cười nói.

"Cậu đã hết giờ thăm rồi!"

...****************...