Zombie Hãy Siết Chặt Áo Khoác Của Bạn

Chương 7



12.

Tôi không ngủ trưa nữa.

Mỗi ngày tôi để cho mấy đàn em của mình nhìn chằm chằm vào hướng đi của căn cứ con người.

Mà chính tôi, cũng đang ở trong bóng tối vụng trộm nhìn căn cứ phía tây.

Nhìn căn cứ phía tây, và nhìn cô ấy buồn bực không vui.

Mỗi lần trong bóng tối đột nhiên có động tĩnh, ánh mắt của cô ấy sẽ tỏa sáng, nhưng lần nào ánh sáng kia cũng tắt đi.

Kỳ quái, cô ấy đang mong đợi cái gì vậy.

13.

Cơ hội cho tôi đã đến rất nhanh.

Căn cứ phía tây có nội gián. Thủ lĩnh của họ đã biến mất.

Thủ lĩnh của ba căn cứ còn lại đều chạy tới và muốn chia cắt lãnh địa của phía tây.

Chiến tranh sắp nổ ra rồi.

Tôi thừa dịp bọn họ rối loạn mà ra đánh bọn họ trở tay không kịp.

Khi tôi chuẩn bị gi ết tới ba vị thủ lĩnh ở trước mặt thì có người trong căn cứ phía Tây đi ra.

Tôi đã tha cho ba vị thủ lĩnh.

Cô ấy đứng trên tường thành nhìn tôi.

Tôi cũng nhìn cô ấy.

Và có một loại khổ sở không nói nên lời.

Cuối cùng tôi vẫn mềm lòng, buông tha cho căn cứ phía tây.

Đó là nơi cô ấy thích nhất.

Tiểu Vương đã ch ết, tôi chỉ còn lại cô ấy.

14.

Tôi lại đánh lén ba căn cứ còn lại.

Những người ở ba căn cứ này tôi cũng không có quan hệ gì. Luôn có người phải trả giá cho cái ch ết của Tiểu Vương, tôi đã thề như vậy.

Đội ngũ zombie của tôi càng ngày càng lớn mạnh hơn.

Sau cuộc tấn công lén lút đó, tôi quay trở lại khu vực gần căn cứ phía tây âm thầm quan sát.

Tôi nhìn cô ấy đi theo một người phụ nữ ra khỏi căn cứ.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đi theo.

Điểm đến cuối cùng của họ vậy mà lại là tòa nhà nơi tôi tỉnh lại.

Tòa nhà này chứa đựng vô số ký ức đau đớn của tôi.

Đau đớn, bất lực, yếu đuối.

Ánh mắt lạnh như băng của đám người mặc áo blouse trắng lúc trước vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt.

Họ đối xử với tôi như một con chuột bạch.

Những cảm xúc tiêu cực đó bùng nổ ngay khi tôi nhìn thấy người thí nghiệm trong tòa nhà!

15.

Người thí nghiệm đó là một phụ nữ.

Cô ta cũng có một chị gái hoặc em gái sinh đôi của mình.

Họ làm thí nghiệm trên người tôi nhiều nhất.

Những nỗi đau đó khiến tôi nhớ kỹ khuôn mặt của họ ngay cả trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Tôi lấy virus Zombie tiêm thuốc vào cơ thể người thí nghiệm.

Nhìn cô ta nằm dưới đất co giật, đau đớn.

Tôi muốn cô ta tự mình trải nghiệm những gì tôi đã phải trải qua.

Ch ết đi sống lại, cơ thể thối rữa bốc mùi.

16.

Tôi rất vui mừng khi biết rằng bé câm có thể sống sót.

Thậm chí đối với tương lai của mình cũng có một tia kỳ vòng.

Nhưng sự mong chờ đó rất nhanh đã bị chôn vùi.

Có một sự bình yên trong tôi và chỉ còn lại là bi thương.

Tôi là một sản phẩm bị lỗi.

Một sản phẩm bị lỗi phân huỷ chậm hơn.

Ở trong góc tối kéo dài hơi tàn.

Vì không muốn bé câm phải thương tâm, tôi tặng cô ấy một con mèo rồi sau đó bỏ đi.

Tôi ghét biệt ly.

Đó là nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.

17.

Những thây ma mới ở trong cuộc hỗn chiến căn cứ đã có thuốc giải độc.

Bọn họ có thể sống sót trong trạng thái nửa người nửa zombie.

Con người cũng dễ dàng tìm kiếm nguồn vật tư hơn trước.

Chúng tôi cũng sẽ không công kích những đồng loại bán zombie.

Loại giống loài này hoạt động giống như một dải đệm giữa zombie và con người.

Số lượng zombie đang từ từ giảm bớt.

Sự mục nát có thể khiến chúng tôi mất đi khả năng hành động.

Nghe nói đại não là nơi cuối cùng của zombie ngừng làm việc, cho nên tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cơ thể.

Ch ết và sống, thối rữa và bốc mùi.

18.

Một năm nữa lại trôi qua.

Tôi vẫn chưa mục nát hoàn toàn.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của bé câm.

Cô ấy đến siêu thị cũ nơi mà chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.

Tôi cũng đang ở siêu thị.

Rất trùng hợp phải không?

Nhưng là tôi theo cô ấy đến đây.

Cô ấy đứng cửa hét lớn:

"Abbababa-"

Tất cả đều là âm thanh vang vọng.

Tôi nhanh chóng leo lên tầng hai.

Sau đó từ tầng hai đi xuống làm bộ như vừa bị đánh thức.

Trong mắt cô ấy tràn đầy sự vui vẻ và ngạc nhiên

Cô ấy lắc trái cây lớn màu đỏ trong tay về phía tôi.

19.

Cô ấy đã cao hơn một chút.

Hình như cũng nặng hơn một chút.

Ngồi trên cánh tay của tôi cũng không còn nhẹ như trước nữa.

Cũng có lẽ là cô ấy càng ngày càng thơm hơn, nên cánh tay tôi ôm cô ấy không còn vững vàng như trước nữa.

Hơi thở đồng loại nhạt đi rất nhiều, mùi thơm của thức ăn quanh quẩn chóp mũi.

Cô ấy nhét trái cây to màu đỏ trong tay vào miệng của tôi.

Cô ấy nói đây là chiếc bánh sinh nhật cô ấy cố ý chuẩn bị cho tôi.

Khi trái cây màu đỏ bị cắn ra, nước chảy vào cổ họng, xem ra cũng không đến nỗi tệ như tưởng tượng.

“Chảy ra rồi kìa.”

Cô ấy lau vệt nước cho tôi, ngón tay từ khóe môi xẹt qua hầu kết.

Tôi cảm thấy một cơn khô nóng đã lâu không thấy.

Tôi không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng cắn ngón tay của cô ấy.

Cô ấy còn cười khúc khích.

Tay kia vuốt tóc tôi loạn xạ:

"A Tổ, ngứa quá, mau buông ra.”

Không buông.

Không muốn thả.

Cô ấy bóp hai má của tôi một cái, tôi cũng thuận thế thả tay của cô ấy ra, nhưng trong miệng lại bị bỏ vào một cây gậy mài răng.

Cô ấy cười vui vẻ:

"Gậy mài răng của Tiểu Vương rất có tác dụng. Đám bán zombie trong căn cứ đều dùng cái này.”

Tôi nhổ ra gậy mài răng.

Xem ra chỉ số thông minh của đám bán zombie trong căn cứ cũng không kém Tiểu Vương nhiều lắm.

20.

Loại chuyện phá giới này đã có lần đầu tiên thì sẽ có vô số lần tiếp theo.

Đã gặp mặt một lần, làm sao có thể nhịn được chuyện không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

Nhưng tôi vẫn âm thầm tránh mặt cô ấy.

Cô ấy biết tôi ở đây và sẽ để lại thứ gì đó cho tôi.

Đôi khi là những trái cây màu đỏ, đôi khi là nửa quả dưa hấu.

Cô ấy dường như đang khuyên tôi ăn chay.

Cô ấy luôn hướng về phía không khí ba ba ba ba hô to:

"A Tổ, tôi nhất định sẽ để chị gái nghiên cứu ra được phương thuốc cứu anh!"

Đây có được coi là một lời hứa hay không?

Tôi nhổ ra một nửa miếng dưa, trong đó có lẫn với một nửa máu đen đã đông đặc, gần đây tình hình của tôi càng trở nên tồi tệ hơn.

Tôi cuộn tròn trong góc tối nhìn cô ấy.

Cô ấy càng ngày càng có vẻ tươi sáng hơn và sống động hơn.

Mà tôi lại càng ngày càng âm u như vật ch ết.

21.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ xoay chuyển.

Có lẽ đó là lời chúc phúc từ ai đó.

Nhưng có ai sẽ chúc phúc cho tôi, một vị vua zombie sắp mất đi ý thức Zombie chứ?

Ngày đó bé câm ở dưới tầng hét lớn.

Tôi không để ý đến cô ấy nữa.

Tôi đã hơi mệt mỏi rồi.

Nỗi đau, sự bất lực, sự yếu đuối mà tôi đã trải qua trong Tòa nhà Trắng một lần nữa lại quét qua tôi.

Tôi cho rằng bé câm sẽ giống như bình thường, nếu không có ai trả lời cô ấy trong chốc lát, cô ấy sẽ để đồ đạc xuống rồi rời đi.

Nhưng rất nhanh đã truyền đến tiếng bước chân vui vẻ lộp bộp của cô ấy.

“A Tổ! Đứng lên! Này!”

Tôi che mặt lại.

Cho dù đau đớn, tôi vẫn muốn cười ra tiếng.

Sao lúc nào cô ấy cũng vui vẻ như vậy.

22.

Tôi giật mình ngồi dậy vì bệnh sắp ch ết của mình.

Chủ yếu là do bé câm đã tiêm cho tôi một mũi.

Cô ấy lắc lắc đầu của tôi liên tục:

"Anh được cứu rồi!"

Đừng lắc nữa, người đều sắp thành bóng ma rồi.

Tôi vẫn còn hơi chóng mặt.

Bé câm mang đến cũng không phải là thuốc đặc hiệu gì, nó chỉ có tác dụng trong một lần tiêm.

Nó có thể làm dịu cơn đau của tôi trong một thời gian ngắn và khôi phục lại một số chức năng.

Loại virus zombie thế hệ đầu tiên được sử dụng trên người tôi có tác dụng khiến tế bào phát triển nhanh chóng.

Loại thuốc cô ấy mang đến đã được cải tiến đôi chút, xem như lấy độc trị độc.

Có lẽ chỉ khôi phục trong thời gian ngắn ngủi.

Có lẽ sau này cách một đoạn thời gian tôi sẽ phải tiêm một mũi.

Có thể sống thêm một ngày, chính là thêm được một ngày.

23.

Bé câm ôm tôi gào khóc nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Trong lòng bàn tay cô ấy là một nắm trái cây màu đỏ.

Cô ấy nói:

"Vì muốn mang cho anh, em một miếng cũng không dám ăn vụng.”

Tôi mỉm cười và ôm cô ấy vào lòng.

Sức lực khôi phục, cảm giác đói khát theo đó mà đến.

Cô ấy thơm quá.

Tôi để cô ấy ngồi ở trên đùi tôi, vén mái tóc dài màu đen của cô ấy lên, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên cổ.

Tôi dán môi lên cổ cô ấy, xúc cảm lạnh lẽo khiến cho cô ấy rùng mình.

Tôi há miệng muốn cắn thì cô ấy đột nhiên đem trái cây màu đỏ nhét vào trong miệng tôi:

"Đã nói là ăn chay mà!"

Chà, có thịt ăn ai muốn ăn chay cơ chứ.

Cô ấy nói:

"Nếu như anh khôi phục, em sẽ đưa anh về căn cứ! Hiện tại chuyện trong căn cứ em được quyền quyết định!”

Tôi gật đầu.

Tôi ăn từng chút, từng chút trái cây màu đỏ mà cô ấy đưa tới.

Có chất lỏng nhỏ xuống cổ cô ấy, tôi cẩn thận liếm từng chút một cho sạch sẽ.

Tôi thèm thịt quá.

Cô ấy cười khúc khích vì ngứa nhưng cũng không đẩy tôi ra nữa.

Cuối cùng cô ấy ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi.

Mặt trời đang lặn về hướng tây, một luồng ánh sáng chiếu xuyên qua những tấm rèm cửa sổ chưa được kéo kín chiếu vào.

Đột nhiên tôi cảm thấy cuộc sống thật tốt.

Bởi vì tôi đang ôm hy vọng.