[ZSWW/Chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước

Chương 14



Vương Nhất Bác đứng ngốc tại cửa ra vào, hít sâu một hơi.

"Làm sao bây giờ! Xong rồi, xong rồi...", Vừa mới dứt lời, điện thoại liền rung lên.

"A... a... a..."

Vương Nhất Bác ôm lấy điện thoại, trừng mắt, "Xong rồi, người đại diện... chết mất!"

Tiêu Chiến vẫn một mực ngồi trên giường tủm tỉm nhìn, còn Vương Nhất Bác bên này lại hoảng hốt như đến ngày tận thế.

Trong cùng một không gian, vậy mà bầu không khí giữa hai người lại hoàn toàn khác biệt.

Vương Nhất Bác run rẩy cúp điện thoại, cậu vẫn còn rầu rỉ tại sao lại có thể ngu ngốc đến nỗi chỉ tắt mỗi camera???

"Em có nghĩ tới việc ông chủ của em đang đứng trước mặt em không?"

Tiêu Chiến thực sự nhịn không được nhắc nhở một câu.

Vương Nhất Bác nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu.

Đúng rồi... Ái chà...

Tiêu Chiến mới là ông chủ thật sự, trùm của công ty là Tiêu Chiến cơ mà...

Trông thấy tầm mắt của Vương Nhất Bác chiếu đến, Tiêu Chiến mới từ trên giường đứng dậy.

"Chiến ca, Chiến ca!"

Vương Nhất Bác đem chiếc điện thoại nóng bỏng tay đưa cho Tiêu Chiến.

"Chiến ca uy vũ của tôi..."

Tiêu Chiến có chút không kịp phản ứng với thái độ độ xoay chuyển 360 độ này của Vương Nhất Bác...

Nhận lấy điện thoại, tắt máy.

Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Tôi đưa điện thoại cho anh, anh liền cúp máy?!"

"Lại đây, tôi không muốn cùng những người khác nói nhảm."

Tiêu Chiến nắm cổ tay Vương Nhất Bác đi tới phòng khách, ngồi trước sofa ra hiệu cho Vương Nhất Bác nhìn tình hình buổi trực tiếp, chính mình lại mặc vào bộ âu phục còn vắt trên thành ghế.

Giao diện trực tiếp quả nhiên nổ tung.

[Thật sự có người ở bên cạnh? Tôi thất tình rồi!]

[Tỉnh táo một chút. Tôi nghe tên hình như là nam...]

[Đúng vậy, hơn nữa Nhất Bảo nói đang ở nhà bạn, có người bên cạnh không phải rất bình thường sao? Đừng đoán mò.]

[Bảo bảo vẫn chưa đóng trực tiếp sao?]

[Tôi đã bỏ lỡ cái gì vậy?]

[Tôi từ hotsearch Weibo bay qua đây, quả nhiên được chứng kiến một màn trực tiếp ngoài ý muốn.]

[Tôi cũng từ hotsearch qua đây, thật mong đợi!]

[Không ai nghe rõ caca kêu tên ai sao? Không cảm thấy rất quen thuộc sao? Sao tôi cảm giác đã nghe qua ở đâu rồi nhỉ?]

[Tôi cũng cảm thấy đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi...]

[Tiêu Chiến đúng không? Hình như ca ca gọi như vậy.]

[Giống như tên nam nhân, mọi người không cần đoán loạn nữa.]

Tiêu Chiến sửa sang lại âu phục, ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, ra hiệu cho cậu, gật gật đầu mở camera.

"Chào mọi người, buổi tối vui vẻ."

Tiêu Chiến hướng ống kính lên tiếng chào.

Trong nháy mắt giao diện trực tiếp bỗng nhiên im lặng.

Ngay sau đó liền điên cuồng bạo phát.

[Mẹ nó! Đây là nam thần!]

[Tổng tài bá đạo trong truyền thuyết đây ư?]

[Các chị em! Đây là kim chủ ba ba! Nhìn kìa! Là kim chủ ba ba của Ngải Già!]

[Tôi nhớ rồi! Là kim chủ ba ba!]

[Mẹ ơi! Có hai soái ca từ trong điện thoại bò ra!]

"Thật không ngờ còn có fan hâm mộ nhớ đến tôi." Tiêu Chiến ôn nhu cười cười.

"Lần trước trực tiếp đã cùng mọi người gặp mặt rồi nhỉ."

Vương Nhất Bác có chút mơ hồ, Tiêu Chiến vậy mà lại trực tiếp lộ diện.

[Không ai để ý vì sao kim chủ ba ba lại ở chung với Nhất Bảo sao?]

[Đúng vậy, đã muộn như thế rồi! Ôi không được nghĩ bậy!]

[Tâm hồn hủ nữ đang bùng cháy!]

"Nhất Bác là bạn thân của tôi, lần trước trực tiếp quen Nhất Bác, sau này phát hiện ra rất hợp gu."

Tiêu Chiến mỉm cười, "Trước kia tôi là fan hâm mộ của Nhất Bác, nhưng không có cơ hội làm quen."

"Chiến ca ở một mình, tôi cũng ở một mình, mà tôi lại nghèo như vậy, cho nên liền tới ở chung, tiết kiệm tiền thuê nhà", Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng chen vào nói được một câu.

"Không sao, em muốn ở bao lâu cũng được." Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

"..." Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến.

Anh có thể thu lại cái loại ánh mắt mập mờ nóng bỏng kia được không...

"Vừa rồi tôi không cẩn thận làm hư cáp mạng, dẫn đến đến trực tiếp của Vương Nhất Bác bị tối màn hình, xảy ra chuyện ngoài ý muốn vừa rồi, cho nên bây giờ đặc biệt tới cho mọi người một lời xin lỗi." Tiêu Chiến lại quay về phía camera.

Lời vừa nói xong, hào phóng lại thân thiết.

[Kim chủ ba ba đích thân nói xin lỗi! Tôi không xứng!!!]

[Đây quả nhiên là kim chủ ba ba thần tiên!]

[Ba ba người đừng xin lỗi! Tôi quỳ xuống mất!]

"Để tỏ lòng xin lỗi, tôi cho mọi người một trò chơi rút thăm trúng thưởng."

Tiêu Chiến nhận lấy máy tính, "Tất cả mọi người đều có thể tham dự, lãng phí thời gian của mọi người nhiều như vậy, thật xin lỗi."

Rút thưởng vừa mở ra, Tiêu Chiến liền tắt mic.

"Không cần phải sợ. Không sao đâu"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác.

"Anh sao lại thông thạo như vậy? Lại còn rút thưởng."

"Em không biết nền tảng trực tiếp này là của ai sao?"

Tiêu Chiến cười cười, "Là ai để em đến đây trực tiếp? Tôi cũng không ngốc đến nỗi để em đi trực tiếp cho người ta xem."

"..." Quả nhiên là tư bản khốn kiếp...

[Kim chủ ba ba tắt mic cùng Nhất Bảo nói thầm gì đấy?]

[Kim chủ ba ba cười thật ngọt!]

[Thuyền này tôi phải ship!]

[Tán thành lầu trên! Thuyền này trước tiên tôi phải thấy leo lên vì ngưỡng mộ.]

Ở một chỗ khác, người canh giữ trực tiếp sứt đầu mẻ trán, quản lý công ty biểu cảm ngốc lăng ngồi tại chỗ.

Sóng gió còn chưa kịp nổi lên đã bị sếp tổng lớn nhất đè xuống... trâu bò...

Hơn nữa còn không tổn thất gì.

Lại còn mang tới một làn sóng nhiệt độ.

Chỉ có lợi, không có lỗ.

"Chuyện kia... mọi người, tôi còn việc phải làm, trước hết sẽ về phòng ngủ trước."

Tiêu Chiến kéo microphone.

[Thật tiếc! Nhưng không sao, kim chủ ba ba làm gì cũng được.]

[Đúng vậy, kim chủ ba ba, ngài vô cùng bận rộn mà.]

[Cũng quá lễ phép đi! Lại còn đẹp trai như thế, người đàn ông như thế này thật sự còn tồn tại sao?]

"Vậy lần sau có cơ hội sẽ gặp lại."

Tiêu Chiến cười cười sửa sang lại âu phục, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Vương Nhất Bác nhận lấy máy tính.

"Được rồi, được rồi. Mọi người đều đi đi. Sao vẫn còn ở đây?"

Vương Nhất Bác một tay chống đầu, tay còn lại chỉ chỉ.

[Ôi cái thái độ tồi tệ này...]

[Quả nhiên là khác biệt...]

[Nhất Bảo bỗng nhiên thật không ngoan...]

[Không! Tôi vẫn yêu Nhất Bác, cho nên Nhất Bác có thể cho tôi nhìn kim chủ ba ba chút nữa được không?]

"Người ta tên là Tiêu Chiến, cái gì mà kim chủ ba ba, người ta có tên tuổi đàng hoàng."

Vương Nhất Bác xiên một miếng hoa quả bỏ vào miệng.

[Nhất Bác là một tên nam nhân cẩu thả, tuyệt đối sẽ không cắt hoa quả, cho nên tôi to gan nghĩ...]

[Lầu trên, tôi cho cô năm khối tiền, cô xóa bình luận đi, để tôi bình luận, tôi cũng nghĩ như vậy...]

Đám nữ nhân này thật sự quá đáng sợ.

Vương Nhất Bác kéo khóe miệng, đặt hoa quả xuống.

[Vừa rồi mọi người còn nhớ XiaoWang không? Tiêu! Vương! Có phải là kim chủ ba ba hay không?]

[Mẹ nó! Phú nhị đại nói hắn là nam nhân. Không phải chứ? Couple của tôi! Tôi muốn điên mất!]

[Tôi lớn mật suy đoán đó chính là kim chủ ba ba!]

[Không cần phải nói nhiều, Lofter gặp, cặp đôi này tôi đã bổ não ra hai vạn chữ, mở hố, cáo từ!]

[Lầu trên thật to gan! Chờ tôi một chút, tôi lưu lại ID.]

[Thêm cả tôi nữa!]

"Cứ như vậy đi, mở thưởng hôm sau truyền bá, bye bye."

Vương Nhất Bác xác nhận đi xác nhận lại xem cậu đã thật sự tắt trực tiếp chưa mới yên tâm.

"Làm gì bây giờ?"

Vương Nhất Bác đi vào phòng ngủ.

"Xem em trực tiếp rồi truyền bá."

Tiêu Chiến tắt điện thoại.

"Anh bị rảnh sao? Tôi cách anh chỉ hai bước chân, anh lại còn phải lên điện thoại nhìn tôi?" Vương Nhất Bác có chút không biết nói gì...

"Không giống", Tiêu Chiến cười cười, "Khi nhìn em trong điện thoại di động lại mang một vẻ đẹp khác."

Vương Nhất Bác không hiểu làm sao Tiêu Chiến có thể nói ra những lời này mà mặt không đổi sắc, thậm chí còn vô cùng chân thành.

"Tôi nói thật!" Nhìn Vương Nhất Bác không nói lời nào, Tiêu Chiến vội vàng khẳng định.

"Anh có thể thể hiện ra một chút dáng vẻ của tổng giám đốc đi được không? Thật cạn lời!"

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái rồi đi vào phòng tắm.

"..." Sao giống như...bị ghét bỏ vậy nhỉ...

"Anh sao còn ở đây?"

Vương Nhất Bác từ trong phòng tắm đi ra.

"Phòng bên cạnh đang sửa chữa, không thể ở được."

Tiêu Chiến để sách xuống, ngẩng đầu đáp.

"Đang sửa?"

Vương Nhất Bác hồ nghi sang phòng bên cạnh, quả nhiên rất lộn xộn, trên tường hình như đang khắc thứ gì đó.

"Anh là đang muốn làm gì?"

Vương Nhất Bác trở về phòng.

"Lắp thêm cả còng tay và xích chân, để lần sau tôi có sói hóa sẽ không gây phiền phức cho em."

"Không cần thiết. Lần trước là lần đầu tiên mất kiểm soát, lần sau có lẽ sẽ tốt hơn. Hơn nữa tôi cũng không chê anh phiền phức."

"Thật sao?!"

Vương Nhất Bác mặt không biểu tình đi đến giường nằm vật xuống.

"Giả đấy! Phiền muốn chết!"

Suzie