[ZSWW/Chiến Sơn Vi Vương] Kết Khế Ước

Chương 18



"A..." Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước, cậu đưa tay vào rối mái tóc mềm, khoác thêm áo choàng, đi chân trần đến phòng tắm.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác mở miệng.

"Ừm?" Tiêu Chiến đang đánh răng.

"..." Cậu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến hai giây, "Không có chuyện gì, anh nhanh lên."

Bước ra khỏi phòng tắm, biểu cảm Vương Nhất Bác trở nên ngưng trọng. Lên giường cùng Tiêu Chiến không phải chuyện gì quá khó chấp nhận, đây cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa trong hơn một ngàn năm qua loại chuyện này cũng không phải chưa từng xuất hiện.

Nhưng điều làm cậu để ý đến chính là thân thể hôm qua của mình.

Trước kia mặc dù bị Tiêu Chiến áp chế nhưng Vương Nhất Bác không bộc lộ hoàn toàn sức mạnh Huyết tộc của mình, bởi vì điều đó không quan trọng, cậu với Tiêu Chiến cũng không phải có thâm cừu đại hận gì to tát. Xét theo đủ mọi khía cạnh, cậu chắc chắn có thể cùng Tiêu Chiến so tài bất phân thắng bại.

Thế nhưng tối hôm qua đừng nói đến chuyện so tài cùng Tiêu Chiến.

Căn bản đây không được tính là áp chế mà là hoàn toàn nghiền ép.

Đây là chuyện không thể nào xảy ra.

Cứ coi như Tiêu Chiến là con lai cực phẩm, là dạng con lai giữa người sói với loài người, huyết mạch của hắn chắc chắn vô cùng hiếm có.

Nhưng cũng không có khả năng hoàn toàn nghiền ép cậu - một ma cà rồng thuần chủng đời thứ ba.

Còn có, ma cà rồng có lòng tự tôn vô cùng to lớn.

Cứ coi như Tiêu Chiến thật sự nghiền ép cậu thì cậu cũng không có thể nào cúi đầu nhận hắn làm thần được.

Một ma cà rồng cho dù khi cái chết cận kề cũng không có khả năng hướng đến một người sói xưng vương, đây là giới hạn cuối cùng của dòng máu thuần chủng này.

Thế nhưng, tối hôm qua tất cả sức mạnh bên trong cơ thể cậu đều hướng về Tiêu Chiến mà sùng bái.

Chỗ đó có vấn đề.

Vương Nhất Bác giơ tay lên, thả ra ra một chùm sức mạnh Huyết tộc.

Ngón tay xinh đẹp bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy trở nên dài nhỏ tái nhợt.

Vương Nhất Bác dùng sức siết tay một cái.

Vẫn là sức mạnh này, rõ ràng không có gì thay đổi, vậy tối hôm qua tình huống kia là thế nào?

"Tôi xong rồi. Em đang làm gì vậy?" Tiêu Chiến đi ra.

Vương Nhất Bác trong nháy mắt thu lại hình dạng ma cà rồng.

Chuyện này tuyệt đối không thể để Tiêu Chiến biết. Nếu không... khác gì để hắn nắm thóp điểm yếu của mình...

"Không có gì, tôi đi rửa mặt. Lát nữa đưa tôi đến đài truyền hình." Vương Nhất Bác lướt qua Tiêu Chiến đi vào phòng tắm.

Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều.

Hắn vô cùng cao hứng, thỏa mãn và vui vẻ.

Bởi vì Vương Nhất Bác không cự tuyệt hắn.

Sáng sớm hôm qua cậu còn gọi điện thoại nhắc nhở hắn chú ý thân thể.

Cũng ngay trong đêm đó, hắn đem cổ đưa đến trước mặt, cậu thà chịu đau nhưng nhất quyết không hút máu hắn.

Lúc ấy, cậu có nói cái gì mà không biến ra được, Tiêu Chiến đúng là cho rằng Vương Nhất Bác đã xảy ra chuyện nên không thể nào phóng thích răng nanh.

Kết quả, sau đó lại thấy được trạng thái ma cà rồng của Vương Nhất Bác.

Điều này nói lên cái gì?

Chính là Vương Nhất Bác vì không muốn để cho hắn mất máu quá nhiều mà cưỡng ép không chịu hút máu của hắn hay sao?

Cậu đang quan tâm hắn?

Nhưng mà người trong phòng tắm vẫn không hề hay biết Tiêu Chiến đã hiểu lầm.

Lấy điện thoại di động ra.

"Cậu qua đây một chuyến, anh có chút chuyện." Vương Nhất Bác không chút khách khí để cho người bên kia điện thoại nói một câu.

"Anh đừng làm loạn, ca, anh có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?" Người đối diện nói tiếng Trung không quá chuẩn.

"Sức mạnh của anh bị một người khác áp chế, không phóng thích ra được."

"Người? Làm sao có thể?"

"Người sói, là con lai người sói."

"Con lai bao nhiêu năm lại mạnh như vậy?"

"Ba mươi tuổi."

"..." Phía đối diện trầm mặc một hồi. "Chuyện này không hề buồn cười đâu, ca!"

"Anh không nói đùa." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tay mình, "Cậu mau tới đây đi, hôm nay đến luôn, anh chờ cậu."

"A? Bây giờ?" Điện thoại trực tiếp bị Vương Nhất Bác cúp máy.

"Xong rồi sao? Bây giờ đi ăn cơm chứ? Khách sạn dưới lầu có điểm tâm, cơm nước xong xuôi tôi đưa em đi đến đài truyền hình." Tiêu Chiến đưa tới khăn rửa mặt.

Mắt nhìn thấy Tiêu Chiến lại biến thành bộ dạng chó con ngoan ngoãn, Vương Nhất Bác không biết nói gì.

Đây là người sói kinh khủng tối hôm qua hay sao?

Đây là cái người nằm sấp trên người cậu nũng nịu tối hôm qua hay sao?

...

"Đợi chút nữa đi, tôi cho người mang quần áo đến, bộ hôm qua đều nhăn hết rồi." Tiêu Chiến cầm lấy quần áo bẩn trong tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mặc áo choàng tắm ngồi bên giường chờ Tiêu Chiến.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cậu, "Tôi có thể hiểu thành, em đã đáp ứng ở cùng tôi không?"

"Anh dùng đầu ngón chân để suy nghĩ à?" Vương Nhất Bác nhịn không được nhìn về phía Tiêu Chiến.

Nhìn cặp mắt tràn ngập mong chờ kia liền trở nên sững sờ.

"Em... tối hôm qua... chúng ta..."

"Lên giường là lên giường. Nếu lên giường là yêu đương, vậy không lẽ tôi đã cùng nửa cái ngành giải trí nói chuyện yêu đương sao?" Vương Nhất Bác tránh đi ánh mắt thẳng thừng của Tiêu Chiến.

Ngoài cửa có người nhấn chuông.

Tiêu Chiến đứng dậy, "Tôi biết rồi, không sao, từ từ đi."

Tiêu Chiến vốn dĩ chỉ nghĩ Vương Nhất Bác da mặt mỏng, không chịu thừa nhận.

Huống hồ, chỉ là một mối quan hệ mà thôi...

Cái nên có chắc chắn sẽ có, mối quan hệ này có hay không cũng không quan trọng...

"Tiêu tổng, quần áo của ngài." Tiêu Chiến nhận lấy quần áo, "Đi sắp xếp bữa sáng một chút."

"Vâng."

"Nhất Bác, quần áo tôi đã cho người mang đến vài bộ, em chọn một bộ mặc đi." Tiêu Chiến đem vài cái túi đặt trên giường.

Vương Nhất Bác tùy tiện nhặt vài bộ, đều là phong cách mà cậu thích, cũng cùng một nhãn hiệu, không có gì để xoắn xuýt.

Tiêu Chiến lật ra cả nửa ngày cũng không tìm được y phục của mình, "Này Viễn Thần, sao không có của tôi?" Tiêu Chiến lại lật lại túi, quả thực không có.

"..." Người đối diện im lặng một lát, "Tiêu tổng, tôi quên..."

"..." Tiêu Chiến nhìn nhìn chiếc áo sơ mi nhăn nhúm không ra hình dạng ban đầu, "Được rồi..."

Vương Nhất Bác đã thay xong quần áo, cũng nghe thấy cuộc đối thoại của Tiêu Chiến.

"Ha ha ha ha ha ha ha... Tiêu Chiến, anh không có y phục mặc sao? Mặc cái này đi, tôi thích nhất là nhãn hiệu này. Thử xem thử xem! Nhanh nhanh nhanh!" Vương Nhất Bác hưng phấn đưa tới một cái áo khoác.

Nhìn loại màu sắc kỳ lạ cùng với logo phá cách, Tiêu Chiến nhếch miệng, có chút muốn cự tuyệt.

"Lại đây! Bên trong mặc một cái áo thun màu đen đi, che cổ của anh lại." Vương Nhất Bác lại đưa đến một cái áo thun.

"..." Nhìn Vương Nhất Bác cao hứng, loại thê nô như Tiêu Chiến căn bản không có khả năng từ chối...

"Ái chà! Đẹp trai nha, Chiến ca!" Vương Nhất Bác rất ra vẻ hoan hô một tiếng.

Quần áo Vương Nhất Bác kết hợp nhìn rất đẹp, chỉ là Tiêu Chiến đã rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm không còn ăn mặc phong cách như vậy, quần áo thời thượng như thế này... cảm thấy có chút khó chịu...

"Anh còn muốn đi giày da?" Vương Nhất Bác một cước đá văng đôi giày da được đặt làm riêng của Tiêu Chiến qua một bên, "Đi đôi này đi, ngầu!"

"... đắt lắm đấy..." Tiêu Chiến nhìn thoáng qua chiếc giày da bị đá qua một bên, "Tôi không quen đi loại giày này..."

"Đi nhiều sẽ quen thôi, nhanh thử đi!"

Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, lúc ra cửa mặt mũi tràn đầy tự hào, dường như chuyện thay đổi phong cách của Tiêu Chiến là một việc vô cùng ghê gớm.

Ninh Viễn Thần nhếch miệng nhìn hai người từ xa đi tới, anh vốn dĩ còn đang xoắn xuýt không biết có nên mang đến cho hắn một bộ quần áo khác hay không.

"Tiêu tổng..." Ninh Viễn Thần không có cách nào dùng lời nói để miêu tả cảm giác của anh bây giờ.

"Ừm." Tiêu Chiến gật gật đầu.

"Bữa sáng... tôi chuẩn bị xong rồi... ngài đi theo tôi." Ninh Viễn Thần nhìn nhìn phản ứng của Tiêu Chiến.

"Nhất Bác, tôi có phải nhìn rất kỳ quái hay không?"

"Nói bừa! Vô cùng đẹp trai!" Vương Nhất Bác thậm chí còn giơ lên ngón tay cái.

"... Đúng không..."

Hai người đang dùng cơm, bên cạnh là cửa sổ, khung cảnh rất tốt, cả hai đều yên lặng dùng bữa.

"Tiêu tổng?" Một âm thanh vang lên phá vỡ yên tĩnh.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, là một người nam nhân tuổi trung niên.

Tiêu Chiến lau miệng, ngẩng đầu.

"Đúng thật là ngài! Tôi mới đầu còn không chắc chắn, cách ăn mặc này của ngài trông thật trẻ trung!" Người đàn ông cười ha hả nói.

"Có chuyện gì không? Chúng tôi đang ăn cơm." Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác bởi vì bị người quấy rầy mà có chút không cao hứng.

"Lần trước không phải chúng ta đang đàm phán thảo luận mảnh đất kia sao? Tôi nghĩ sẽ..."

"Chúng tôi đang dùng cơm, muốn bàn công việc mời ngài tìm trợ lý của tôi." Tiêu Chiến đánh gãy.

Người đàn ông có chút xấu hổ, "Gặp lại Tiêu tổng tôi quả thật rất vui, liền tiến tới muốn chào hỏi, mọi người đều là chỗ làm ăn, kết giao bằng hữu cũng tốt."

"Ý tốt của ngài tôi xin nhận." Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra Tiêu Chiến không muốn nói chuyện.

Người đàn ông cũng không muốn tự rước nhục vào thân, "Vậy ngài ăn đi, tôi đi trước."

Tiêu Chiến gật gật đầu, hơi ngả người về sau nhìn Vương Nhất Bác.

"Được rồi, em ăn đi."

"Cũng không khác biệt lắm, thời gian không còn sớm, tôi đi đây, không làm ảnh hưởng đến công việc của anh." Vương Nhất Bác lau miệng.

Tiêu Chiến cũng bỏ đũa xuống.

"Không được, đã nói là tôi đưa em đi, vậy thì đi thôi." Tiêu Chiến theo thói quen muốn chỉnh cà vạt, sờ một cái liền sờ đến lớp áo mỏng manh, hắn thậm chí còn mò đến chiếc lòng trói buộc trên cổ.

"Phốc..." Vương Nhất Bác nhịn không được trộm vui vẻ một cái.

Tiêu Chiến lúng túng gãi đầu một cái, "Đi thôi."

Khi đưa Vương Nhất Bác tới đài truyền hình vẫn chưa yên tâm, nhất định phải đưa cậu đi tới phòng truyền bá.

Vương Nhất Bác cảm thấy ham muốn chiếm giữ của Tiêu Chiến là mạnh nhất trong số tất cả những người cậu từng gặp qua.

Vừa đến nơi, Vương Nhất Bác liền nhìn thấy Chu San.

"Nhất Bác!" Chu San vẫy vẫy tay hướng Vương Nhất Bác lên tiếng chào hỏi, Tiêu Chiến đứng khép ở một bên không đi ra.

"Ừm, sao vậy?"

"Không sao cả, không lẽ không thể đến chào hỏi anh một chút sao?" Chu San hờn dỗi nói một câu.

Vương Nhất Bác không nói gì, cậu cảm thấy sau lưng như có một cái nhìn băng lãnh đầy hận ý.

"Anh thật sự quen biết Tiêu tổng hôm qua sao?" Chu San xích lại gần một chút, "Tôi nghe nói hắn..."

"Khụ, khụ!" Vương Nhất Bác ho khan hai lần.

Chu San sửng sốt một chút.

Tiêu Chiến đem bàn tay Vương Nhất Bác túm lại gần, cúi đầu nhìn chằm chằm nữ nghệ sĩ trước mặt.

"..." Chu San lúc này mới đánh mắt đến hướng người đàn ông vẫn luôn đội nón, vừa nhìn thấy mặt, cả người đều muốn ngất tại chỗ.

"Nghe nói tôi thế nào?" Tiêu chiến mở miệng.

"Không có, không có gì! Nghe nói ngài cùng Nhất Bác quan hệ rất tốt..." Hôm qua tổng giám đốc đã nói cho cô ta biết thân phận của Tiêu Chiến, cô ta thật sự đánh chết cũng không nghĩ tới tổng giám đốc Tiêu thị sẽ đến nơi này, lại còn mặc... một thân y phục như thế...

"Tránh xa Vương Nhất Bác ra."

"Ha ha! Chiến ca, anh không phải muốn đi làm sao, đi đến công ty đi chứ." Vương Nhất Bác đánh gãy Tiêu Chiến.

"..." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác hai giây, lại liếc nhìn qua Chu San, "Tôi đi đây, buổi tối gặp."

"Được, được, được, Chiến ca bai bai~" Vương Nhất Bác cười cười khoát tay.

Buổi tối.

Công việc hoàn thành, Têu Chiến nhìn điện thoại di động hiện lên thông báo WeChat của Vương Nhất Bác rất nhiều lần, nói không cần đi đón cậu.

Sau đó hắn một mình lái xe về nhà.

[Nhất Bác]: Tiêu Chiến, tôi không mang chìa khóa, lát nữa anh mở cửa cho chúng tôi.

Tiêu Chiến không hỏi, "chúng tôi" là có ý gì.

Chuông cửa liền vang lên, cửa phòng mở ra, đứng ở cửa chính là Vương Nhất Bác...

Cùng với một thiếu niên tóc vàng đang vẫy tay...

Tiêu Chiến không có ý định nhường chỗ, "Đây là ai?"

Câu này là hướng về phía Vương Nhất Bác nói.

"Mệt chết đi được, trước hết để chúng tôi đi, vào rồi nói sau!" Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến một cái.

"..." Tiêu Chiến không nhúc nhích tí nào.

"Này!" Vương nhất Bác đứng trên mặt cầu thang ngửa đầu nhìn Tiêu Chiến, "Đây là em tôi, có quan hệ thân thiết, em họ!"

"..." Biểu cảm Tiêu Chiến trở nên vi diệu, "Vào đi, ăn cơm chưa?"

"Chưa! Anh của tôi nói trong nhà có người nấu đặc biệt ngon, không cho tôi ăn ở bên ngoài." Thiếu niên tóc vàng khẩu âm tiếng Trung có chút quái dị.

Vương Nhất Bác vốn dĩ muốn che miệng của y lại, kết quả đã muộn...

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Trong nhà...

Có người...

Nấu đặc biệt ngon...?

"Vậy các cậu đi tắm trước đi, tôi đi làm cơm, trễ như vậy rồi, ăn tùy tiện một chút được không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Tùy tiện làm là được." Vương Nhất Bác ở sau lưng khen Tiêu Chiến bị vạch trần, cậu có chút không được tự nhiên.

"Đúng thế, tùy tiện làm vài món là được. Anh của tôi nói anh làm gì cũng ngon." Thiếu niên tóc làm cười sáng loáng.

Tiêu Chiến càng có chút thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Vương Nhất Bác.

"Mẹ kiếp! Cậu mà còn nhiều chuyện nữa tôi sẽ xé miệng của cậu!"

Vương Nhất Bác che lấy miệng thiếu niên, đem người kéo về phía phòng ngủ, sau đó hướng Tiêu Chiến lúng túng cười cười.

Thiếu niên tóc vàng bị Vương Nhất Bác kéo lê trên đất, trên miệng cũng không có tức giận phản kháng, trong mắt còn lộ ra ý cười, hướng tiêu Chiến móc móc tay, sau đó biến mất tại ngã rẽ.

Tiêu Chiến bật cười, đi vào phòng bếp.

Suzie