1000 Năm Tương Phùng

Chương 10



18

Cử chỉ của Nghê Dung hôm nay rất lạ.

Cô ấy đang nhìn tôi chằm chằm—

Kể cả lúc tôi trò chuyện với chú Nghê, hay tôi giúp dì, cả khi tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Tôi nhận ra ánh mắt bất thường của cô ấy đã dán chặt vào tôi từ lúc tôi bước vào cửa

Trên bàn ăn, chú Nghê gắp thức ăn cho Nghê Dung, còn hỏi cô ấy có bị cảm không, giọng cô ấy có chút thay đổi.

Nghê Dung cười nói: "Không, con không có cảm mạo."

Đôi đũa của tôi dừng lại, câu trả lời vừa rồi làm toàn bộ bữa ăn trở nên vô vị.

Lý do là tôi lại nghe thấy giọng nói mà tôi nghe thấy khi rơi xuống nước, giọng nói này giống giọng tôi một cách kỳ lạ.

Trước đó, giọng nói của Nghê Dung hoàn toàn không giống như vậy.

Tôi cảm thấy ốm yếu khắp người.

Sau khi ăn xong, tôi không định ở lại đây nữa, tôi chỉ muốn giúp dì thu dọn bát đĩa rồi về.

Nghê Dung lại nhiệt tình muốn giúp đỡ.

Cô ấy lấy bát và đũa từ tay tôi, lấy cái cớ đó bất ngờ chạm vào tay tôi một cách thận trọng.

Giây tiếp theo, cô ấy hét lên như thể bị bỏng.

Nhưng tôi lại nhìn thấy rõ ràng khi đầu ngón tay cô ấy chạm vào tay trên da tôi, một vệt khói đen bay ra.

Tôi cũng hoảng sợ, vội vã tránh xa cô ấy.

Ánh mắt Nghê Dung nhìn tôi đầy oán hận, nhưng sau khi chú Nghê nghe tiếng và chạy đến, cô ấy nhanh chóng thay đổi khuôn mặt biểu hiện trở nên oan uổng và vô tội.

"Làm sao vậy? Đã Xảy ra chuyện gì?" Chú Nghê nhìn trên tay Nghê Dung hỏi.

Nghê Dung vừa khóc vừa nói với tôi: “Tử Khuyết, chị chỉ muốn giúp em, tại sao em lại làm chị bỏng bằng canh nóng như vậy?”

Dì Nghê cũng chạy tới, bất mãn hỏi tôi: "Tử Khuyết, cô muốn làm gì? Sao cô có thể làm bỏng tay con gái tôi như vậy?"

Dù tôi có trăm cái miệng cũng không muốn cãi lại họ, huống hồ tôi hiểu vì sao Nghê Dung lại làm như vậy.

Tôi nhìn Nghê Dung, phản ứng không lên tiếng của tôi càng khiến vợ chồng chú Nghê thêm khó chịu, dì bắt đầu trách móc tôi.

Từ nhỏ đến Lớn đều như vậy, nhưng giờ đây tôi muốn rời khỏi ngôi nhà này một cách mạnh liệt.

Nhân tiện, nơi này vốn không thuộc về tôi. truyện xuyên nhanh

Tôi biết ơn vì sự giáo dục của họ, nhưng mặt khác, những khoản thanh toán ăn ở học phí của họ nói là cho tôi đều dựa trên việc chiếm đoạt số tiền thừa kế khá là lớn từ cha mẹ tôi để lại cho tôi và gọi đó là tiền cấp dưỡng.

Trong gia đình này, tôi chưa có lấy một ngày hạnh phúc thực sự họ luôn đối xử đầy ghẻ lạnh và xa cách.

Lúc này, cảm xúc dồn nén bao năm của tôi cuối cùng cũng bộc phát.

Không có khóc lóc, không có cuồng loạn, tôi đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, chỉ còn lại sự thờ ơ sau khi nhận ra một điều trong lòng.

Tôi nói với họ: “Thức ăn nấu xong đã lâu, canh đã nguội từ lâu, làm sao tôi lại làm bỏng cô ta được?”

Cha mẹ Nghê Dung sững sờ.

Khi quay người bỏ đi, tôi quyết định sẽ không bao giờ bước chân vào ngôi nhà này nữa.

Nhưng tôi biết dù có cách xa Nghê gia như thế nào, thì Nghê Dung vẫn có thể đi theo tôi như hình với bóng.

19

Những dự đoán của tôi đã đúng.

Con ma nữ có nửa khuôn mặt trơ xương dưới sông đã chiếm hữu cơ thể của Nghê Dung, hay có thể nói là Nghê Dung đã nhớ ra ký ức của kiếp trước.

Cô ta đi theo tôi mọi lúc, cố gắng phá vỡ tâm lý phòng thủ của tôi và dụ dỗ tôi tháo chiếc vòng lụa xanh trên cổ tay.

Cô ta đã trở thành một con quỷ bán riết lấy tôi làm đầy trò ma quái, cô ta có thể xuất hiện ở bất cứ đâu xung quanh tôi theo ý muốn——

Phía trên vòi hoa sen phun máu khi tắm.

Mở nắp bồn cầu là thấy toàn tóc đen.

Buổi tối tôi mở tủ lạnh lấy thức ăn.

Cô ta làm phiền tôi không ngừng với vẻ ngoài đáng sợ và đủ loại từ ngữ tẩy não, nhưng cô ta không dám tiếp cận tôi dù chỉ một ngón tay.

Tôi chặn những việc hù doạ đó của cô ta bằng một cặp tai nghe và nhắm mắt làm ngơ không thèm để ý đến.

Nhưng sau một thời gian dài bị doạ, bây giờ tôi sắp không thể chịu đựng được nữa.

Vào ban đêm, tôi trốn dưới chăn và âm thầm rơi nước mắt, Nghê Dung đã tìm thấy cơ hội để phá hỏng hàng rào tâm lý của tôi và xuất hiện trong phòng của tôi dưới hình dạng của tiểu hầu gia.

Khi đó tôi đã rơi vào bẫy của cô ta và thực sự nghĩ rằng tiểu hầu gia đã đến.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, tôi đã ngoan ngoãn nghe theo lời anh chuẩn bị tháo chiếc vòng ra.

Khoảnh khắc vòng tay được nới lỏng, nụ cười trên mặt tiểu hầu gia càng rộng hơn một cách quái dị.

Cuối cùng tôi phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn.

Tiểu Hầu gia không thể cười như vậy được.

Nhưng Đã quá muộn

Bàn tay tôi vẫn tiếp tục tháo chiếc vòng ra khỏi tay trong sự hoài nghi, mặc dù tôi biết là nếu cứ tiếp tục tháo vòng, thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng thật là vô ích.

Cuối cùng khi tôi rơi vào tuyệt vọng, thì một lần nữa một luồng ánh sáng vàng chợt lóe lên, ánh sáng chói loà khiến tôi nhắm mắt lại.

Một tiếng vù vù như cơn gió mạnh thổi qua tai, lúc tôi mở được mắt ra thì trong phòng đã không còn bất cứ động tĩnh gì.

Cửa sổ phòng ngủ mở toang, Nghê Dung lại trốn thoát, chỉ để lại một vũng máu đen trên kính.

Cuối cùng tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát, cả người rơi vào tấm đệm một cách mệt mỏi và yếu ớt.

Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, một bàn tay ấm áp đã đặt tay tôi lại dưới chăn.

Sau đó, phía bên kia của giường nghiêng một chút.

Tôi biết là anh ấy đã đến.

Tôi nhướng mày cố nhích người sát vào người anh, vùi mặt vào lòng anh tìm kiếm sự an ủi.

Anh ấy đặt lòng bàn tay lên gáy tôi và nhẹ nhàng vuốt ve an ủi tôi cho đến khi tôi hoàn toàn thư giãn.

Tôi không muốn đêm nay trôi qua, tôi muốn nó như thế này mãi mãi.

Tôi có thể cảm nhận ánh mắt anh ấy vẫn đang nhìn tôi vô cùng dịu dàng.

Trong cơn mơ hồ tôi đã lẩm bẩm, bày tỏ sự khó hiểu của mình: "Hầu gia... sao anh không nói gì vậy?"

Thanh âm của anh ấy như chứa đựng ngàn năm cô đơn xem lẫn thỏa hiệp cùng sự bất lực phải buông tay.

"Vì anh biết mình không giữ được em."

"Vậy em sẽ giữ im lặng."

...

Buổi sáng hôm sau tôi thức dậy thấy sảng khoái trong người, nằm trên gường tôi duỗi người không muốn dậy.

Khi quay đầu nhìn phía bên kia gối.

Không có ai nằm ở đó, ngay cả tấm trải giường bên đó cũng bằng phẳng không một nết nhắn.

Vết đen tối hôm qua Nghê Dung tạo ra trên cửa sổ cũng không thất, cửa sổ đóng chặt, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào kính trên đó không chút tỳ vết, cứ như tối qua không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Sợi dây đeo trên cổ tay như chưa từng được cởi, nút thắt đã được thắt chặt lại và kết thành một chiếc nơ xinh đẹp.

Trong những ngày sau đó, Tiểu hầu gia không bao giờ xuất hiện nữa.

Tương Nghĩa và Đào Đào đôi khi sẽ đến và đi theo để bảo vệ tôi, nhưng họ cũng không xuất hiện trước mặt tôi nữa, thỉnh thoảng có vài lần đều do tôi cảm nhận được.

Tất cả họ đang làm hết sức mình để giúp tôi trở lại cuộc sống bình thường.

Mạng xã hội một lần nữa bị chiếm lĩnh bởi một loạt tin tức nóng mới, với khuôn mặt giống hệt của phu nhân Ngọc Hi nhưng điều đó sẽ không còn ảnh hưởng đến tôi nữa.

Đôi khi, khi đối mặt với một vài người xa lạ bên ngoài đường, bọn họ cùng lắm là tò mò rồi nhìn tôi thêm vài lần.

Giờ đây nó không còn quan trọng.

Tôi cũng đã thành công tìm được một công việc mới, đi làm từ 9h sáng hàng ngày đến 5h chiều, cuộc sống lại quay trở về một người bình thường.

Mọi thứ trong quá khứ giờ chỉ như là một giấc mơ.