1000 Năm Tương Phùng

Chương 9



17

Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng tối.

Nơi tôi đang nghỉ là khách sạn chỗ của Tương Nghĩa và Đào Đào họ đã đặt trước.

Tiểu hầu gia vừa mới đến cách đây không lâu.

Tiểu Hầu gia và tôi ra ngoài đi dạo, Tương Nghĩa và Đào Đào rất hiểu chuyện và không đi theo hai chúng tôi.

"Tôi đã vào thử hai lần, khi bước qua cửa không có điều gì sảy ra chứng tỏ tôi phải vợ anh, anh không thất vọng sao?" Tôi hỏi tiểu hầu gia.

Hắn nhìn về phía trước, nhàn nhạt cười nói: "Không có gì đáng thất vọng, ta sớm nên nghĩ tới, con người sau khi chết không thể sống lại."

Tôi không thể hiểu ý câu này của anh ấy là gì.

Chúng tôi đi dọc bờ sông, đi qua chỗ tôi ngã xuống.

Tôi chỉ nói với tiểu hầu gia rằng tôi đã bị một tay đẩy xuống, nhưng tôi không nói với anh ấy rằng nữ ma mà tôi nhìn thấy dưới sông có khuôn mặt giống hệt chị gái Nghê Dung người đã lớn lên cùng tôi.

Thiếu gia nói: "Kiếp trước Linh Nguyệt vì nàng mà chết, ta khẳng định nàng chính là Ngọc Hi, có lần thứ nhất ắt có lần thứ hai, về sau nàng nên chú ý nhiều hơn một chút."

Tiếng "Không" mà tôi nói ra bị bóp nghẹt.

Tôi có thể nói, anh ấy vẫn nghĩ tôi là Ngọc Hi.

Nhưng anh không còn cố chấp như trước nữa.

Khi chúng tôi quay trở lại, đầu bếp trong khách sạn đã chuẩn bị một bàn món ăn Giang Nam.

Sau khi ăn uống no nê, tôi mới trở về phòng, lúc đi ra khỏi phòng ăn đã không thấy Tiểu hầu Gia đâu.

Tôi muốn biết anh ấy đã đi đâu, nhưng tôi quá xấu hổ để hỏi trực tiếp hai người kia.

Tôi đi lang thang trong và ngoài khu sảnh khách sạn mấy lần, có lần đi vào suýt nữa đụng phải người Đào Đào.

Cô ấy ngây thơ hỏi tôi: “Phu nhân ơi, người tìm Hầu gia phải không?”

Mặt tôi nóng bừng, tôi không trả lời cô ấy.

Đào Đào cũng không để ý gì cả, vẫn hồn nhiên nói với tôi:

“Hầu gia đã trở về phủ, trên tay ngài ấy có rất nhiều mệnh lệnh cần phải làm, sắp đến thời gian vượt qua kiếp nạn nên rất bận rộn. Nô tỳ và Tương Nghĩa cũng sẽ quay lại để giúp chủ tử.”

Tôi: "Vượt qua kiếp nạn?"

Tương Nghĩa đến và giải thích với tôi: "Kiếp trước, các hoàng tử và tướng quân, những người có công đều được thưởng thuốc trường sinh bất tử, vì vận may đó mà phải trải qua kiếp nạn, sau đó mới có thể thăng thiên. Trải qua sinh tử một lần nữa mới trở thành một trong những người bất tử."

Anh ta chỉ vào Đào Đào, và tiếp tục với vẻ mặt vô cảm: "Ai cũng phải trải qua kiếp nạn. Cuộc sống của tiểu Đào Đào đơn giản, nên kiếp nạn sẽ dễ dàng vượt qua. Giống như cô ấy, cô ấy đã vượt qua nó hơn mười năm trước, lúc trước khi cô ấy đầu thai, thành chú chó khoang nhỏ ở cùng chủ nhân mới khoảng ba năm."

"A a a! Tương Di xấu, Tương Di thối! Ngươi đã nói sẽ giúp ta giữ bí mật mà!" Đào Đào điên cuồng vung nắm đấm nhỏ đấm vào người Tương Nghĩa.

Cả hai bỏ chạy ầm ĩ.

Tôi tại chỗ lâm vào trầm tư, thật sự không biết có nên nói cho Tiểu Đào Đào hay không——

Hơn mười năm trước, tôi cũng nuôi một con chó khoang nhỏ, tôi nuôi nấng nó hết mực trong ba năm, sau đó nó bị xe tông qua đời.

Có vẻ như đây chính là lý do tại sao tôi không thể làm cho cô ấy khóc khi tôi gặp Đào Đào lần đầu tiên trong chùa...

Vào buổi tối, Đào Đào nói rằng cô ấy lo lắng rằng tôi vẫn còn sợ hãi chuyện xảy ra vào ban ngày và khăng khăng đòi ngủ với tôi.

Chúng tôi rúc vào nhau trên cùng một chiếc giường như một đôi bạn thân.

Đào Đào đeo lên tay cho tôi một cái gì đó.

Đó là một chiếc vòng tay mỏng, rất đẹp và độc đáo.

Khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra rằng nó được dệt bằng tóc và chỉ đỏ.

Tôi nhận ra ngay rằng nó có thể có một mục đích phi thường.

“Đây là tóc của Hầu gia tết lại, tỷ tỷ, ngươi đeo làm bùa hộ mệnh, không vật bẩn thỉu nào dám tới gần ngươi.” Đào Đào nói.

Tôi nhìn chiếc vòng trên tay, chiếc vòng sát vào da ta mang theo cảm xúc ấm áp.

Hơi ấm của việc được bảo vệ, an ủi xông thẳng vào tim qua các tĩnh mạch.

Tôi không khỏi nghĩ đến hình bóng bên tôi lúc hoàng hôn buông xuống.

Hôm đó Đào Đào và tôi đã nói rất nhiều chuyện.

Đào Đào nói rằng cô ấy đã từng hầu hạ Công chúa Ngọc Hi khi cô ấy ở trong cung điện, lớn lên cùng với công chúa Ngọc Hi, và sau đó được đi cùng công chúa khi gả nàng vào phủ hầu gia với tư cách là nô tỳ của hồi môn.

Tôi không nhịn được hỏi cô ấy: “Bây giờ em đã biết tôi không phải Ngọc Hi, vậy kế hoạch của hầu gia là gì?”

"Không! Tỷ ơi, tỷ nên tin hầu gia đi!"

Đào Đào lại thấp giọng nói: "Hầu gia nói, ngươi sở dĩ không nghĩ tới kiếp trước, có lẽ là bởi vì ngươi không tin vào chuyện đó, cho nên không có gì có thể thuyết phục ngươi."

"Hầu gia cũng nói, chỉ muốn tỷ hạnh phúc, không muốn vào cửa, vậy cũng đừng vào, chúng ta cũng sẽ bảo hộ tỷ sống trăm tuổi, trong lòng chúng ta, tỷ sẽ luôn là phu nhân nhé!"

Hốc mắt tôi nóng bừng.

Tôi mấp máy môi định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng câu chữ lại nghẹn lại trong cổ họng.

Sau kỳ nghỉ lễ, tôi trở lại thành phố

Vào một buổi chiều, không báo trước, tôi nhận được cuộc gọi từ bố mẹ nuôi.

Tôi được nuôi dưỡng bởi cha mẹ của Nghê Dung.

Nghĩ đến Nghê Dung, trong đầu tôi lại hiện lên vẻ mặt nhăn nhó đôi mắt mang thù hận mà tôi nhìn thấy dưới đáy sông.

Cha mẹ tôi qua đời trong một tai nạn xe hơi vào những năm tôi còn nhỏ, khi tôi mới sáu, bảy tuổi, người bạn tốt của họ là chú Nghê đã đưa tôi về nhà nuôi nấng.

Con gái của chú Nghê, Nghê Dung, chỉ hơn tôi vài tháng, ở nhà họ, chú Nghê bảo tôi gọi cô ấy bằng chị.

Tư tưởng mà tôi được thấm nhuần từ khi còn nhỏ là phải vâng lời con gái ruột Nghê Dung của họ, không được tranh giành hay giành giật, và chỉ những gì chị gái tôi không muốn mới có thể là của tôi.

Nhưng ngoài điều này ra, gia đình Nghê Dung cho phép tôi được học hành và có mọi thứ tôi cần.

Đối với Nghê Dung, ngoài việc độc đoán, cô ấy rất hòa thuận với tôi.

Tôi chỉ là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, và tôi cũng chỉ biết ơn gia đình họ đã nuôi dưỡng họ hơn mười năm qua.

Tối lấy ít quà rồi qua nhà chú Nghê