1000 Năm Tương Phùng

Chương 4



8

Tôi chọn một chính điện thấy ít người thắp hương.

Hai người đó vẫn ở phía sau tôi, khi tôi quỳ trên tấm đệm cầu nguyện, cả hai đều im lặng vì sợ tôi phát hiện.

Tôi không vội vã đi ra ngoài sau khi cầu nguyện, mà lặng lẽ đi vòng quanh mấy bức tượng rồi sau trốn sau bức tượng Phật.

Ngay sau đó tôi nghe thấy hai người bên ngoài đang vội vã tìm kiếm.

“Cô nương đâu rồi? Tại sao lại không thấy cô nương? Ồ, đúng rồi! Có một cánh cửa khác ở phía sau sảnh chính! "

Giọng nam nói: "Đi tìm đi!"

Tiếng bước chân vội vã của họ đi về cửa phía sau.

Tôi đi vòng qua tượng Phật và chơi trò trốn tìm với bọn họ, hai người đó vội vã tìm kiếm đi khắp nơi.

Nhưng khi nghe thấy giọng nữ nói như sắp khóc, tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Người đàn ông đột ngột dừng lại, làm cô bé mặc Hán phục phía trước suýt đụng phải. Cô bé có hai búi tóc nhỏ buộc trên đầu.

Cô bé lảo đảo rồi ngồi bệt xuống đất khi nhìn sang bên cạnh đã phát hiện ra tôi.

Khuôn mặt tròn trịa của cô ấy rất lo lắng, "Úi! Hầu gia nói không được để phu nhân nhìn thấy!"

TÔI:"?"

Cô bé vừa dứt lời, một cánh tay vươn ra từ trong góc bên kia của tượng Phật phần cẳng tay đến cổ tay được quấn vải bó sát vào như trang phục của mấy người tập võ thời cổ đại, bàn tay túm lấy cổ áo phía sau gáy kéo cô bé về phía sau tượng phật.

Tôi không còn thấy sợ hãi vội bước đi theo sau để kiểm tra.

Tuy nhiên, trong sảnh lúc này không có ai, trước mắt tôi chỉ có làn khói xanh cuộn lên từ lư hương.

Sau khi xin bùa trở về, có thể do ảnh hưởng tâm lý, tôi thấy ổn định hơn rất nhiều.

Trong hai ngày qua, WeChat của tôi rất sôi động, nhiều người lạ không quen biết đã nhắn tin gọi điện đến WeChat tôi để nói về ngôi mộ cổ.

Tôi không biết làm cách nào mà họ có thể tìm ra chỗ ở và WeChat của mình, bọn họ cứ khăng khăng đòi ký hợp đồng với tôi và cam kết sẽ biến tôi thành người nổi tiếng trên Internet.

Tôi thật sự thấy kiệt sức, tôi chỉ muốn làm một người bình thường!

Tôi nhận được một cuộc gọi từ một người bạn quen lâu năm anh ấy hẹn tôi ra ngoài nói chuyện, khi cửa thang máy sắp đóng lại thì bên ngoài có một người bước vào.

Tôi giúp ấn mở thang máy và đợi anh ấy đi vào.

Người bước vào dáng người khá cao, mặc áo phông quần dài, dáng người rất chuẩn, có thể nhìn ra đây là một mỹ nam rất được chào đón.

Dù là người theo chủ nghĩa độc thân nhưng tôi vẫn là một cô gái có tâm tính bình thường, dù chưa kịp nhìn kỹ xem anh ấy trông như thế nào, tôi đã ngại ngùng tránh sang một bên nhường chỗ, tôi luôn muốn nhìn thấy bộ mặt thật của anh ấy.

Khi thang máy đang đi xuống, tôi bí mật ngẩng đầu lên với đôi mắt lấp lánh, nhưng khi nhìn lên đối diện với khuôn mặt hơi nghiêng người kia, người đàn ông đã quay hẳn lại đối diện với cái nhìn của tôi và nở 1 nụ cười.

Nụ cười bẽn lẽn trên môi tôi đông cứng lại.

Trời Ơi, tại sao lại là hắn ta?

Người đàn ông đó...

Trong phòng thang máy nhỏ hẹp, bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Tôi không có lối thoát.

Tuy nhiên, có lẽ vì lần này anh ta mặc một bộ quần áo hiện đại bình thường, không còn nhiều sự dị hợm, phản cảm của trang phục cổ trang nên tôi không còn sợ hãi như trước.

Nhưng những người này đang theo dõi tôi sao, bọn họ sẽ làm gì? Họ có lợi ích gì?

Tôi muốn đặt vô vàn câu hỏi về điều đó, nhưng tôi không có can đảm để lên tiếng.

Anh ta lặng lẽ quay mặt đi, không gian im lặng như ve kêu cuối mùa.

Anh ta dường như vẫn đang liếc nhìn tôi, tôi vẫn thực sự sợ hãi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhếch mép cười hai cái, thân thiện chào hỏi: "Anh cắt tóc rồi à?"

Người đàn ông nhướng mày, chắc hẳn anh ta không ngờ rằng tôi lại phá vỡ bầu không khí này và hỏi một câu như vậy.

Nụ cười trong mắt anh nhiều hơn một chút, anh ta nói: "Phu nhân thích tóc dài của ta hơn?"

Phản ứng đầu tiên của tôi là vội vàng gạt bỏ từ "thích", nhưng tôi đã bình tĩnh đón nhận danh hiệu "phu Nhân".

Khi tôi nhận ra có gì đó không ổn, điện thoại đã reo lên trước.

Tôi liếc nhìn anh ta và kết nối.

9

Ban đầu tôi hẹn anh bạn cùng khoá ở khoa khảo cổ học lúc trước học cùng trường đại học với tôi ra ngoài ăn tối.

Mục đích chính là muốn hỏi bạn tôi về tin tức của ngôi mộ cổ.

Cuộc gọi này là từ anh ấy để hỏi tôi mấy giờ tôi sẽ đến điểm hẹn.

Cuối cùng, anh ấy cũng nhẹ nhàng dặn tôi phải chú ý an toàn trên đường.

Giọng nói rò rỉ từ ống nghe di động vang lên trong thang máy, người đàn ông không rõ danh tính bên cạnh đương nhiên cũng nghe được cuộc hội thoại rõ ràng.

Tôi không hiểu vì lý do gì, khi nói chuyện điện thoại với những người đàn ông khác trước mặt người đàn ông xa lạ này khiến tôi cảm thấy tội lỗi.

Vừa cúp máy, tôi nghe thấy giọng anh ấy hỏi tôi:

"Phu nhân, nàng có hẹn phải không?"

Chỉ là một câu hỏi, với một nụ cười kèm theo.

Mà tôi không dám nói lời nào.

Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, một lúc sau mới yếu ớt sửa lại cho anh: “Tôi không phải phu nhân của anh…”

Thang máy sắp đến tầng một, cửa vừa mở ra, tôi liền muốn lao ra ngoài.

Tôi không để ý đến vẻ mặt của anh ta, tôi đang âm thầm lên kế hoạch cho các hành động tiếp theo...

Đúng lúc này, thang máy "Ầm" một tiếng, sững sờ trong chốc lát, sau đó trước mắt đen lại tôi không thấy gì nữa

Tôi hét lên lưng dựa vào tường thang máy, cả người run lên bần bật.

Giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai ngoài nhịp tim đang đập dữ dội của tôi.

"Hi Hi, nàng là thê tử của ta, ta tìm nàng ngàn năm nay."

Tôi bịt chặt tai lại, mồ hôi hoảng hốt không ngừng túa ra trên trán.

Trong bóng tối, tôi không thể biết anh ta đang đứng ở đâu.

Có thể nó vẫn ở trước mặt tôi, nhưng dường như nó ở khắp mọi nơi.

"Ngọc Hi, nàng sẽ đi cùng ta về nhà chứ?"

"Chỉ cần nàng tiến vào vạn vật kỳ quan chi môn, liền có thể khôi phục ký ức của mình kiếp trước, lúc đó chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."

Lời nói của anh ấy chạm đến tận cùng tâm trí tôi, nhưng tôi không thể đáp lại.

Tôi sợ bóng tối từ khi còn nhỏ.

Cô tôi luôn nói đùa rằng tôi chắc chắn kiếp trước tôi đã chết ở trong ngục tối, vì vậy tôi rất sợ điều này.

Khi tôi ổn định được thân mình, người đàn ông bên cạnh dường như đã phát hiện ra sự khác thường của tôi, anh ấy dừng lại, lo lắng gọi tôi: “Ngọc Hi?”

Cảm nhận được vòng tay của anh ấy đang tiến lại gần, tôi khóc thành tiếng, vùi trán vào ngực anh ấy, vòng tay ôm chặt eo anh ấy như sợ anh ấy sẽ rời đi.

Tôi khóc thảm thiết, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cứ như thể tôi bị oan ức không ai thấu.

Anh ấy không nói gì, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt từ đỉnh đầu xuống gáy tôi, liên tục không biết mệt mỏi.

Tôi chưa bao giờ biết mẹo này lại có tác dụng kỳ diệu đối với tôi như vậy, nó giúp tôi ngừng khóc một cách kỳ diệu.

Tôi vẫn nức nở, đưa tay lau nước mắt và nước mũi.

Giọng nói trên đỉnh đầu còn dịu dàng hơn cả cơn gió thổi bay cánh hoa tím ngày ấy, "Được rồi, Hi Hi đừng khóc nữa, anh ở đây, anh ở đây."

Những cánh hoa tím...

Tôi ngừng thổn thức, không hiểu sao trong đầu tôi lại nghĩ đến những cây hoa màu tím nối liền liên tiếp với nhau trông như những đám mây.

Mấy câu trấn an của nhân viên an ninh truyền đến từ loa phát riêng của thang máy, nói với tôi rằng đừng hoảng sợ, sẽ có người đến cứu chúng tôi họ đã thông báo đến đội cứu hộ và sẽ đến sửa chữa nó ngay lập tức.

Trước khi nhân viên an ninh nói hết câu, đèn trên đầu tôi đã sáng trở lại và thang máy hoạt động trở lại.

Đồng thời, tôi cảm thấy rằng người đàn ông đang ôm tôi đang biến mất dần tan chảy như cát.

Nhưng tôi hiểu rằng anh ấy sẽ còn trở lại.

Sau khi ra khỏi thang máy, tôi đổi ý và không đến chỗ anh bạn học đã hẹn.

Tôi gọi điện thoại cho cậu ấy và chân thành xin lỗi, bạn học nam từ trước vẫn là người có tính tình thoải mái nói rằng không sao cả.

Sau đó, tôi bắt xe đến viện bảo tàng.

Hiện tại ở Viện Bảo tàng có trưng bày Một số di tích văn hóa được khai quật từ ngôi mộ cổ, tôi đến để xem liệu mình có thể tìm ra điều bí ẩn nào thông qua mấy món đồ đó không.

Vừa bước chân vào bảo tàng, tim tôi như bị vật gì đó đâm mạnh vào.

Một cơn đau thấu tim lan khắp cơ thể, như những đợt sóng lớn, lần lượt ập vào người tôi.

Đau đến mức thở không nổi, tôi cúi gập người xuống ngay giữa cửa, gần như không thể bước qua.

Tôi đã từng cảm thấy như vậy trước đây.

Đó là lúc cha mẹ tôi qua đời, tôi cũng bị đau như vậy khi nhìn thấy những đồ vật mà họ đã sử dụng khi họ còn sống.

Quên đi, tôi quyết định không vào trong đó nữa.

Khi tôi ra đến phía ngoài cửa chính, tôi nghe thấy những người bán hàng nhỏ bên ngoài bảo tàng rao bán: "Cô Ngọc Hi cũng có chiếc quạt tròn giống như vậy, khi đi ngang qua đừng bỏ lỡ!"

Tôi thấy mình xuất hiện những vạch đen trên đầu.

Mấy tiểu thương thực sự theo kịp các tin tức hot seacher, đầu óc kinh doanh cũng rất linh hoạt.

Tôi nghĩ mình cũng nên mua một cái quá.