1000 Năm Tương Phùng

Chương 5



10

Theo đặc điểm của chiếc quạt tròn này, các chuyên gia khảo cổ đã đặt tên cho nó là—— Viên Hi

Quạt lụa trắng có thêu hai chú bướm nhỏ, tay cầm quạt được làm bằng tre.

Hàng nhái được bán bên ngoài có kiểu dáng tương tự như chiếc quạt trưng bày trong bảo tàng, nhưng chúng thực sự rất đẹp.

Tôi đi bộ đến một công viên nhỏ gần đó và ngồi xuống ghế nghỉ một lúc.

Tôi khẽ lắc chiếc quạt nhỏ trong tay, thầm niệm hai chữ vừa nghe được: "Viên Hi."

Đây là "Hi Hi" trong miệng của anh ấy.

Chỉ là tên của tôi không phải là Ngọc Hi, tôi tên là Tử Khuyết, Dung Tử Khuyết.

Trong công viên không có nhiều người, dưới bóng cây, gió mát lành lạnh, đưa hương hoa từ xa bay tới.

Tôi lơ đãng ngắm nhìn đàn bướm bay trong hoa một lúc, nhưng một lúc sau, tôi lại ngủ thiếp đi.

Trong lúc tôi mơ màng sắp vào giấc ấy, chiếc quạt tròn rơi khỏi tay tôi phát ra “cạch” một tiếng

Tôi cúi người xuống nhặt nhưng có một tay đưa ra đã nhặt cây quạt trước tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh xung quanh, lúc này tôi mới nhận ra mình đã không còn ở trong công viên. Khung cảnh thật huyền ảo:

Trăng sáng treo cao trên mái hiên đôi.

Là buổi yến tiệc của hoàng cung, tiếng đàn cầm, tiếng chuông leng keng từ xa vọng đến mặt hồ.

Ngay cả tôi cũng mặc một chiếc váy cung đình rườm rà.

Tôi hốt hoảng nấp sau bình phong, nói vọng ra ngoài: “Ai đó?”.

Khung ngoài tấm bình phong được chạm khắc từ ngọc bích, hình trên khung là một hồ sen, bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ngoài bình phong, giống hệt như bóng người đàn ông mấy ngày trước tôi nhìn thấy ngoài bức rèm tắm ở nhà.

Lúc này, tôi cảm thấy như mình đang ở trong câu chuyện của người khác, tôi chỉ có thể xem chứ không thể tham gia.

Anh ấy không trả lời câu hỏi của tôi về danh tính của mình, mà nói: “Cô nương, quạt của cô nương bị rơi mất rồi”.

Vừa nói, anh vừa đưa tay cầm quạt ra phía sau tấm bình phong.

Tôi chầm chậm cầm chiếc quạt tròn, mắt tôi chỉ chú ý vào bàn tay trắng nõn, gân xanh nổi lên dưới ống tay áo thêu tường vân của anh.

Ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ lang thang chiếu vào tấm bình phong, trên cây cầu gỗ của đình viện, một loạt tiếng bước chân đang hướng bên này tới chạy tới.

Một giọng nam sắc bén mà trầm ổn nói: "Thiếu chủ, ngài để cho nô tài tìm được ngài thật không dễ. Bệ Hạ đã triệu ngài qua gặp!"

"Hầu gia."

Hầu gia?

Trái tim tôi thắt lại, như thể tôi đã nghe thấy tên anh ấy trước đây rồi.

Khi anh ấy quay người đi, tôi không thể cưỡng lại được sự tò mò nên nghiêng người ra khỏi bình phong, muốn nhìn thoáng qua phong thái của vị Hầu gia nổi tiếng này.

Không ngờ, anh đi được nửa đường, lại quay đầu nhìn về phía tôi.

Bị bắt gặp tôi ngay lập tức đưa chiếc quạt tròn trong tay lên để che mặt.

Khi cảm thấy vị thiếu gia đó không còn nhìn về phía này nữa, tôi mới chậm rãi mở cây quạt ra, tim đập thật nhanh nhìn theo bóng lưng của người nam nhân, nhìn đi nhìn lại thật kỹ.

Cho đến khi vị hầu gia đó đi khuất, tôi đưa cổ tay khua nhẹ cán tre của chiếc quạt tròn có thêu con bướm trên lụa trắng, má tôi vẫn nóng bừng như đang ở trong nồi hấp.

Cách đó không xa, có 2 cung nữ cầm đèn lồng mở đường, một đoàn người hùng hậu đi tới.

Người phụ nữ mặc trang phục chính có giọng nói giống như của tôi, và cô ấy hỏi tôi, "Ngọc Hi, con đang làm gì ở đó vậy?"

Tôi kinh ngạc đứng thẳng dậy và ngoan ngoãn hành lễ với cô ấy.

Tôi đi theo cô ấy, bước chân được nửa chừng tôi lại không chịu nổi, quay đầu nhìn lại lối hành lang chỗ vừa rồi khuất bóng người vừa đi.

Nơi đấy chỉ còn lại màn đêm quang đãng, không còn bụi trần, ánh trăng như bạc.

Khi mở mắt ra lần nữa tôi vẫn ngồi trên ghế trong công viên

Giấc mơ vừa rồi chân thực đến nỗi tôi có ảo giác mình đã du hành xuyên thời gian và không gian, điều này làm tôi rất bối rối.

Tôi lững thững đi bộ về nhà như một bóng ma.

Càng ngày càng có nhiều chuyện lạ lùng, tôi không tìm được ai khác để tâm sự nên tìm Nghê Dung để than vãn như thường lệ.

Khi đang nói chuyện điện thoại, tôi có thể cảm nhận người đàn ông hôm trước lại lẻn vào nhà tôi mà không gây ra bất cứ một tiếng động nào.

Anh ấy thực sự suy nghĩ đến câu hỏi ngẫu nhiên của tôi trong thang máy hay là vì anh ấy thích mái tóc dài của mình trong trang phục cổ trang?

Ồ, tôi đã không gặp em một thời gian và tôi nghĩ mình vẫn nên thay lại bộ trang phục mang tính biêủ tượng???. (Có vẻ như mái tóc ngắn lần trước không phải bị cắt, chẳng lẽ anh ấy có thể tự do chuyển đổi giữa hình ảnh hiện đại và cổ trang.)

Anh ấy không làm phiền tôi nói chuyện, một mình đi quanh nhà tôi tham quan.

Gõ vào bể cá của tôi để trêu chọc những con cá vàng và đùa với cả chú khỉ nhỏ của tôi, hành động thoải mái như ở chính ngôi nhà của mình.

Tôi không muốn anh ấy nghe nội dung cuộc trò chuyện của tôi với Nghê Dung nên tôi chuyển sang nói tiếng Anh.

Tôi đã miêu tả cho Nghê Dung về cơm đau tột cùng mà tôi cảm thấy ngay khi định bước vào cửa viện bảo tàng, và cả bữa dạ tiệc cung đình mà tôi đã mơ thấy khi chợp mắt trong công viên.

Tôi lớn lên cùng Nghê Dung, cô ấy hiểu tôi nhất và biết rằng tôi sống cũng không dễ dàng.

Sau khi nói chuyện, sự kỳ lạ trong lòng tôi dịu đi một chút.

Đặt điện thoại xuống, tôi thấy Hầu gia đang nhìn tôi.

Tôi giả vờ thờ ơ cầm ly lên uống nước.

Rồi anh chợt nói với tôi: "Nàng đã mơ về lần gặp đầu gặp gỡ của chúng ta. Nàng có tin nàng là vợ ta không?"

Một ngụm nước bỗng nghẹn nơi cổ họng, tôi lập tức nhổ ra.

11

Mặt tôi đỏ bừng vì ho, khi tôi ngẩng lên, anh ấy lấy khăn giấy ra đưa cho.

Tôi vội vàng cầm lấy lau miệng, không thể tin hỏi: "Anh, anh không phải là người cổ đại sao! Làm sao anh có thể nói tiếng Anh?"

Hầu Gia ưu nhã ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh tôi, "Hi Hi, ta đã hơn một nghìn tuổi rồi."

Ý tứ của những lời này đại khái là: đối với một Hầu tước thâm niên như tôi, có cái gì mà tôi không biết?

Tôi càng xấu hổ hơn về những gì mình vừa che giấu.

Bé con Yêu Yêu nhìn thấy chiếc quạt tròn mới mua của tôi trong túi nó lôi cây quạt ra để nghịch.

"Đây là đồ trước đây nàng rất thích."

Tôi: “E hèm, chỉ là đồ mua bên lề đường thôi”.

"Đồ như vậy của nàng ở nhà còn rất nhiều, có muốn cùng ta qua xem một chút không?"

Tôi im lặng.

Anh ấy đang dụ tôi vào cánh cửa.

Lần trước anh ấy nói về rất nhiều cánh cửa kỳ diệu nào đó, nói rằng nếu tôi đi vào, tôi có thể tìm lại ký ức của kiếp trước.

Thật lòng thì, tôi cũng rất muốn thử xem, tôi có phải là Ngọc Hi thật hay không, đi qua cánh cửa liền có thể biết được chuyện đó.

Nhưng tôi vẫn chưa quên câu nói đằng sau anh ấy——

Một khi em bước qua cánh cửa, em có thể ở bên anh mãi mãi.

Nói cách khác, khi đi qua đó tôi cũng sẽ trở thành một người giống như anh ấy?

Tuy nhiên, tôi vẫn không biết anh ấy là người hay ma.

Bọn họ đã sống hơn một nghìn năm, vì vậy khả năng cao họ là những vị tiên.

Tôi sẽ không dễ dàng bị anh ấy lừa đi qua cánh cửa.

Tôi suy nghĩ một chút, không khỏi tò mò hỏi: "Làm sao anh có thể chắc chắn tôi là vợ anh ở kiếp trước? Chỉ bởi vì tôi giống bức chân dung kia sao? Kỳ thực trên đời có nhiều người giống nhau như vậy sao?"... họ cũng có hai mắt và một mũi, không có gì ngạc nhiên khi có những người trông giống nhau.”

"Rốt cuộc anh là ai."

Anh ấy nhìn tôi không lúng túng một chút nào, anh ấy chắc chắn rằng tôi là Ngọc Hi của anh ấy

Chắc anh ấy yêu vợ lắm.

Nhưng ngay cả khi tôi là vị phu nhân đó, vậy thì sao chứ?