[12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi

Chương 3



Nhìn thấy Thiên Bình gọi, ông mỉm cười rồi bước đến ngồi xuống đối diện cô, cái con bé này vẫn không biết giữ phép tắc gì cả, bao nhiêu người xung quanh mà lại lớn tiếng như thế.

Mặc dù cô đã đến tuần trước, nhưng đối với ông như đã mười năm không gặp. Ông đã nhớ cô con gái nhỏ này biết bao, tuy rằng hay khuyên cô nên dành thời gian cho bài vở, nhưng kỳ thực thấy con gái đến thăm thường xuyên như vậy, ông nói không vui thì quá mức dối lòng. Mỗi lần tới cô đều đem nhiều thức ăn nước uống, làm cho mấy người cùng phòng rất đỗi ghen tị.

- Ba, hôm nay con có mang rất nhiều đồ ăn ba thích! - Thiên Bình đặt gói đồ lên bàn rồi nắm lấy bàn tay của ông, cảm nhận rõ tay ông dường như gầy hơn trước mà thấy đau lòng.

- Thiên Bình sao không để cho mẹ hả, cứ đem thế này ba sẽ mập cho coi.

- Không đâu ạ, ở nhà cũng ăn uống đầy đủ lắm!

Thiên Bình vui vẻ đáp, mắt hoá thành sợi chỉ. Nghe thấy lời này, ông thoáng thở phào yên tâm, ít nhất thì gia đình mình cũng sống yên ổn mà không phải gặp khó khăn tài chính. Không biết con bé có nói dối để ông yên lòng hay không, nhưng ông cũng không buồn gặng hỏi lại, đành tạm tin những lời con bé nói.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, bào mòn đôi bàn tay của Thiên Bình như thế này.

Những ngón tay thon dài thanh mảnh, vốn dĩ chỉ lượn trên những phím đàn piano cao quý, bây giờ dần chai sạn đi rồi.

Thật đau lòng quá.

Tất cả là tại ông. Tại vì ông mà con gái yêu quý nhất phải chịu khổ như vậy. Mặc dù Thiên Bình chẳng bao giờ có một lời than vãn, nhưng da con bé theo thời gian đã dần ngăm đen đi rồi, tay cũng không còn thanh mảnh mềm mại như trước. Vợ ông đã đến đây thăm nhiều lần, vì vậy mà những gì Thiên Bình đã trải qua trong suốt mấy năm vừa rồi, ông đương nhiên đều hiểu rõ.

Nhưng Thiên Bình của ông đáng ra sẽ không phải chịu khổ như vậy.

Đã nhiều năm trước đây, ba Thiên Bình có mở một công ty nhỏ chuyên sản xuất giày da, dù không giàu và quyền thế đến mức hô mưa gọi gió như những doanh nhân khác, nhưng ông vẫn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, một vợ dịu dàng cùng đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu, cả cuộc đời ông không trông mong gì hơn thế nữa.

Vậy mà đến một ngày, ông, vì một chút sơ hở của mình mà đã bị công ty đối phương ăn cắp bản thiết kế rồi tung ra sản phẩm trên thị trường sớm hơn một bước. Vì thế, ông từ người bị bắt chước trở thành kẻ ăn cắp bản thiết kế của người khác. Bao nhiêu đối tác lần lượt trở mặt với ông. Ông có cố minh oan bao nhiêu cũng không ai tin, họ cho rằng ông mới là kẻ nhái hàng vì đối phương cho ra mắt sớm hơn.

Mọi thứ đã thay đổi chỉ sau một ngày ngắn ngủi. Công nhân đình công đòi trả lương, đối tác đòi lại tiền cọc. Từ một doanh nhân, ông trở thành kẻ nợ nần ngập đầu, căn biệt thự bán đi cũng không đủ trả nổi khoản nợ to lớn khiến công ty ông phải đi đến đường cùng là phá sản. Vì không trả nổi nợ nên ông phải vào tù, mà cuộc sống hạnh phúc đủ đầy của hai mẹ con Thiên Bình cũng chấm dứt từ đó.

Hai mẹ con cô dùng số tiền tiết kiệm thuê được căn trọ cũ ọp ẹp trong hẻm. Hằng ngày, mẹ Thiên Bình đi làm tại khu công nghiệp. Còn Thiên Bình sáng đi học, chiều học bài, giúp mẹ. Đến tối lại chạy ra quán ăn phụ rửa bát nữa. Nhìn thấy đôi bàn tay nhăn nheo vì thấm nước quá lâu mà bà không khỏi đau lòng, không biết bao lần khuyên con gái nên tập trung vào việc học. Nhưng cô không nghe. Sau cùng, bà lấy tiền mua bao găng tay cho Thiên Bình, cũng là vì muốn đôi bàn tay cô trở nên đẹp đẽ như xưa.

Đã mười năm rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh. Thật khiến cho ông phải cảm thấy hối tiếc vì đã không bảo bọc được gia đình mình trong suốt thời gian qua.

- Ba, ba lại giận con không tiếc tiền mà mua thức ăn cho ba à, không sao đâu, dạo này nhà mình khá lắm! - Thiên Bình lay lay tay ông trấn an.

- Không, tại ba vui thôi. Do ba cải tạo tốt nên thời hạn được rút ngắn, chỉ vài tháng nữa thôi là ba sẽ về với gia đình mình!

- ...!

Thiên Bình đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi. Hốc mắt cô nhanh chóng ngấn lệ, những lời nói vốn định thốt ra bị nghẹn lại nơi cổ họng không phát thành lời. Nhiều năm trôi qua cô vẫn đợi được, thì mấy tháng này có là cái gì chứ.

...

Phòng truyền thống thường chỉ dành cho các hoạt động họp thường niên nên bình thường học sinh rất ít khi lui tới. Hôm nay là một ngoại lệ. Xử Nữ ngồi bàn nhất, mở ra bản kế hoạch chi tiết dành cho giờ ngoại khoá lớp mình dự định sẽ tổ chức vào tháng chín tới đây. Cô hăm hở trình bày cho lớp trưởng Ma Kết xem bản kế hoạch mà mình đã dày công chuẩn bị cả đêm qua, gõ gõ cây bút vào tờ giấy:

- Ma Kết cậu xem, mẫu kế hoạch tháng chín này thế nào?

- Tôi thấy thiếu nhiều chỗ lắm, ví dụ như chỗ này cậu cần ghi chi tiết hơn. Với lại cậu bỏ luôn mục đố vui này đi, vớ vẩn. - Ma Kết hơi nhăn mày nhìn mục cuối cùng, lạnh lùng đáp.

Cái từ vớ vẩn thốt ra quá đỗi nhẹ nhàng, Xử Nữ nghe mà thấy tức anh ách trong lòng, quả nhiên chẳng nên trông đợi gì nổi từ tên lớp trưởng Ma Kết khô khan này. Cô đập bút lên xấp giấy, cao giọng phản bác:

- Gì chứ, học ngoài giờ có mấy trò đố vui thì đám lớp mình mới thích chứ!

- Ở đây cậu là lớp trưởng hay tôi là lớp trưởng?

Ma Kết chỉ đơn giản bật ra một câu đã thành công chọc điên Xử Nữ. Cô càng nghĩ càng tức, cái tên này là đang lạm dụng quyền hành mà áp bức người đây mà. Cô bực dọc thở dài, mắt trợn lên nhìn cây bút trên tay Ma Kết đặt xuống chuẩn bị gạch một hàng ngang cắt mục đố vui đi. Cô vươn tay cản lại:

- Này, tôi còn chưa đồng ý mà?

- Nhưng mà tôi đồng ý rồi.

- Ma Kết, cậu... cậu được lắm!

Trái ngược với cơn giận dữ của Xử Nữ, cậu chỉ thản nhiên đáp lại, còn cho là lớp phó đang khen mình:

- Hờ, tôi đương nhiên là phải được mà.

- Không nói nhiều, tôi cứ cho trò đố vui vào đấy! - Xử Nữ lắc đầu bất nhẫn.

- Ê, ngang ngược vừa phải thôi!

- Chứ cậu cũng nên tôn trọng ý kiến của tôi một chút đi chớ!

Xử Nữ chán nản thở dài, vốn đã biết trước bàn chuyện với Ma Kết sẽ chẳng đâu vào đâu mà. Cô ngả người lên thành ghế rồi xoay bút thành vòng tròn, ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định nghênh mặt thách thức:

- Được rồi vầy đi, kiểm tra chất lượng đầu năm, ai điểm cao hơn thì sẽ có quyền quyết định. Cậu thấy thế nào?

Ma Kết không đáp, chỉ nhìn Xử Nữ rất lâu. Trái với khí thế hồ hởi quyết tâm của Xử Nữ, trên gương mặt Ma Kết chỉ xuất hiện nụ cười nửa miệng, không rõ là cười cợt hay là đắc thắng. Cậu ta hoàn toàn có cơ sở để tự tin như vậy, bởi vì thành tích trước giờ vốn đã luôn hơn Xử Nữ một bậc rồi.

Ma Kết gật đầu, thay cho lời đồng ý.

- Được rồi, nhớ đấy!

Xử Nữ cao hứng đập bút, chỉ trong một giây trong đầu liền vẽ nên một kế hoạch dài như sớ chuẩn bị cho kì thi chất lượng sắp tới. Đã xong chuyện bàn bạc, Ma Kết không có lí do gì ở lại nữa nên nhanh chóng rời đi. Xử Nữ ngẩng người rồi vội vàng cất sách vở vào cặp, nhón chân chạy theo:

- Đợi tôi với! Này, đừng có tinh ý như thế nhé, tôi chắc chắn sẽ, đạt thành tích tốt cho coi!

- Ừ, tôi đợi.

Xử Nữ hừ một hơi rõ dài. Ma Kết đáng ghét, nhìn một ngàn lần vẫn thấy đáng ghét.

Tính tình của Ma Kết quá là đáng ghét. Cậu ta ỷ mình học giỏi, IQ cao vút trời mây nên chẳng thèm coi cô ra gì, trước sau như một luôn ra bày dáng thảnh thơi nhàn nhã, nụ cười nửa miệng đùa cợt tỏ ý khinh thường. Xử Nữ vì thái độ này của Ma Kết mà sinh ra không thuận mắt.

Vậy nên trước giờ cô đã cố gắng rất nhiều, nhưng kết quả chỉ luôn xếp thứ hai. Điều đấy làm cô cảm thấy rất bất bình, tại sao cô chăm chỉ như vậy lại chẳng bao giờ đạt được thành tích xứng đáng. Vị trí cao như núi của Ma Kết không biết từ lúc nào đã biến thành động lực rất lớn, khiến cô học tập chăm chỉ mỗi ngày, năng lực mỗi lúc cao hơn.

Ma Kết, rồi... rồi sẽ có một ngày, tôi đuổi kịp cậu cho mà xem.

Cậu cứ đợi đấy nhé!

...

Song Ngư hơi lạnh lùng. Cả ngày ngồi một chỗ làm bài tập, rảnh rỗi thì lấy tiểu thuyết ra xem. Chỉ khi Bạch Dương bên cạnh, cô mới mỉm cười một chút.

Vậy nên sáng hôm nay vô tình gặp gỡ ở nhà xe, Cự Giải có hơi ngại ngần nửa muốn bắt chuyện nửa muốn làm như không nhìn thấy. Cuối cùng nghĩ rằng trước sau gì cũng phải học chung một năm liền, cô thu hết can đảm mà bước tới mở lời:

- Song Ngư, mình... mình đi chung nhé!

Song Ngư gác chống xe đạp xuống rồi siết nhẹ quai cặp, chớp đôi mắt sắc sảo nhìn Cự Giải, trong lòng không hiểu vì cớ gì mà người đối diện lại rối tinh rối mù như gà mắc tóc vậy. Cô hung dữ gì sao, cô làm gì khiến cô ấy sợ sao.

- Song Ngư, năm ngoái cậu học lớp nào?

- A3.

- Lát nữa có bài kiểm tra Địa Lý, cậu đã học bài chưa?

- Rồi.

- Cậu ăn sáng chưa, nếu chưa thì chúng ta cùng nhau...

- Rồi.

Những chủ đề mà Cự Giải cố gắng bày ra để nói chuyện với Song Ngư đều bị cô nàng phũ phàng đáp không quá ba từ mỗi câu, bằng chất giọng lãnh đạm không lên không xuống. Cự Giải vốn nhút nhát không biết cách ăn nói, nay lại bị Song Ngư làm cho bối rối hoang mang. Nhìn thế nào cũng giống như đang trò chuyện với một con robot được lập trình sẵn, cô có cảm giác rằng Song Ngư không hứng thú nói chuyện với cô lắm.

Cự Giải buồn bã thầm nghĩ rồi cúi đầu ủ rũ. Song Ngư đi bên cạnh lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.

Hai người đi ngang qua khu vực bảng tin. Ở đây thường dáng các thông báo quan trọng, danh sách lớp và điểm số mỗi kỳ. Tuy vậy không biết hôm nay có gì mà nhiều học sinh tập trung rất đông. Cự Giải cũng tò mò nhìn theo, mới lướt mắt qua thì không thấy có gì đặc biệt nhưng để ý kĩ thì phát hiện sau lớp kính trong suốt, có một tấm ảnh được dán đè lên các tờ giấy khác.

Tấm ảnh này bị bút dạ quang đỏ viết nguệch ngoạc cả lên, chửi rủa bằng những từ ngữ rất bẩn mắt. Cự Giải trong một giây liền hốt hoảng cả kinh, sau đó cẩn thận nhìn kĩ bức ảnh. Đó là hình ảnh một nữ sinh xinh xắn như búp bê trông rất quen mắt. Song Ngư ở bên cạnh cô vẫn luôn toả ra khí thế lạnh lùng bức người như vậy.

Cự Giải lo sợ nhìn qua Song Ngư. Nhưng dường như nàng ta không tỏ rõ nhiều cảm xúc lắm, gương mặt vẫn bình thản như thường.

Song Ngư xem những tiếng xì xào bàn tán xung quanh thành không khí, đôi mắt trong trẻo ngước lên, nhìn những hàng chữ đỏ trên bảng tin kèm theo tấm ảnh màu của mình. Cô chậm rãi đọc từng chữ, như nghiền ngẫm, như khắc sâu, đôi môi đột nhiên mỉm cười.

Cô bước đến, mở cửa kính để gỡ mảnh giấy dày đặc màu mực đỏ xuống. Bàn tay xé thành những mảnh nhỏ.

Giọng cô lạnh lẽo như băng.

- Ngọc An, trò này cũ rích quá rồi.

Đột nhiên một cái tên bị xướng giữa đám đông khiến Cự Giải chẳng hiểu mô tê gì. Trông Song Ngư vẫn bình tĩnh nhưng gương mặt thì quá đỗi đáng sợ, đôi mắt như phóng ra mũi tên găm thẳng vào một người. Người Song Ngư vừa nhắc là một nữ sinh học lớp A3, cũng đang đứng trong đám đông mà khí thế bàn tán.

Cô ta đột ngột bị gọi nên nhất thời giận dữ, vung tay phản bác:

- Này, đừng có gắp lửa bỏ tay người nhé!

Song Ngư liếc cô ta bằng nửa con mắt.

- Nét chữ của cậu sao mà tôi quên, làm cái trò hèn hạ này bao lần đến mức tôi phải nhớ kĩ luôn ấy mà.

- Cậu...!

Song Ngư cong cong khoé môi mỉm cười.

- Lần sau làm trò gì trưởng thành hơn chút nhé.

...

Dám gây chuyện với An, một nữ sinh có tiếng ở A3 là một việc làm mà số người dám động thủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng mà lần này còn nghiêm trọng hơn thế, Song Ngư không những vạch mặt cô trước mặt đám đông, mà còn khiến cô ta chỉ hận không thể tìm một hố để chui xuống.

Song Ngư đã lường trước tình huống cô ta sẽ không nhịn được mà dùng vũ lực, như vậy thì cô càng có cớ để lôi cô ta lên phòng giám hiệu. Nhưng dường như cô ta vẫn biết kiềm chế, vẫn biết xấu hổ, chỉ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm trong giận dữ, mà không thể phản bác lời nào.

Cự Giải há hốc mồm quan sát một màn từ đầu tới cuối. Đợi đến khi mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, cô chạy theo Song Ngư trầm trồ:

- Cậu... cậu giỏi thật đấy, nhưng nghe nói bạn ấy có cả một hội chơi chung rất hung dữ, cậu không sợ sao?

- Có gì đâu, năm ngoái học chung gây chuyện bao lần, mình cũng đâu bị trầy xước tí nào. - Song Ngư nhún vai.

Cự Giải tròn mắt kinh ngạc, không ganh tỵ thì chính là nói dối. Môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Song Ngư nhàn nhạt liếc nhìn Cự Giải, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ:

- Cậu đã từng gặp qua chuyện như vậy rồi à?

- Hả?

- Xin lỗi nếu mình đoán sai. Chỉ là mình nghĩ vậy thôi. - Song Ngư đã thấy rất rõ phản ứng của Cự Giải lúc vừa phát hiện tấm ảnh, giống như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. - Nghe này Cự Giải, không có ai bảo vệ mình bằng bản thân mình đâu.

Song Ngư cứ như đi guốc trong bụng cô vậy. Những lời vừa rồi khiến một vết thương sâu vốn tưởng đã lành nay lại nhói lên đau âm ỉ. Cự Giải ôm ngực, cố kìm nén để những giọt lệ không ngấn lên. Rơi nước mắt giữa chốn đông người như vậy chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao.

Mình đã từng gặp oan ức, trải qua nhiều khổ đau.

Nhưng mà cảm ơn Song Ngư, những lời nói của cậu mình nhất định sẽ ghi nhớ kĩ.

Cự Giải bỗng dưng cười rộ lên thành tiếng, cô huých vai Song Ngư:

- Lần đầu tiên mình mới thấy cậu nói nhiều như vậy luôn đó!

- Hả...?

- Đúng rồi đúng rồi, Song Ngư không khó gần, Song Ngư không lạnh lùng!

Cự Giải vui vẻ vừa nói vừa nhảy chân sáo, bước đi trước cô vài bước rồi tạt vào cửa lớp. Song Ngư nhìn theo ngẩn ngơ mất cả lúc, đầu ngẫm nghĩ một vài chuyện vẩn vơ.

Thật là đáng yêu quá.