1314

Chương 29: Thất niên chi dương



Ngày hôm sau, Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu vẫn như thường lệ mà cùng nhau đến trường.

Có điều, hôm nay là một ngày đầu tuần không mấy vui vẻ. Giang Ngộ Tuyết vừa bước qua khỏi cổng trường liền nhận thấy những ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình. Bình thường, mọi người cũng hay nhìn hắn, bởi vì hắn có nhan sắc, ở trong trường cũng xem như là nổi tiếng nên rất hay bị các nữ sinh ngắm nghía chỉ trỏ. Nhưng mà những ánh mắt đó đa phần đều không có ác ý, còn hôm nay, những ánh mắt người khác nhìn hắn thật sự mang theo ác ý.

Tần Chiêu và Kiều Tiểu Mạnh đi bên cạnh cũng nhận thấy điều đó.

Kiều Tiểu Mạnh nhỏ giọng nói với Tần Chiêu, " Tiểu Chiêu Tử, cậu có cảm thấy hôm nay ánh mắt mọi người nhìn Giang đại thần hình như có cái gì đó hơi ghê ghê không? "

Tần Chiêu gật đầu, " Ừm. Đúng thật là ánh mắt của mọi người không giống ngày thường cho lắm. "

Lúc ba người đi vào lớp, có một nhóm nam sinh đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ nhưng khi thấy họ vào liền lập tức đứng dậy và bỏ đi, ánh mắt nhìn về phía Giang Ngộ Tuyết và tỏ ra đầy khinh bỉ.

Sau đó, Giang Ngộ Tuyết liền nghe thấy một câu như thế này: " Không ngờ là mày còn có mặt mũi để đi học cơ đấy! "

Giang Ngộ Tuyết không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bằng sự nhạy bén của mình thì ngay từ đầu hắn đã đoán được là có chuyện gì không hay xảy ra rồi. Mà xem tình huống này, có vẻ như là dính tin đồn gì đó rồi.

Nghĩ vậy, Giang Ngộ Tuyết liền nói nhỏ với Kiều Tiểu Mạnh, " Mạnh tử, lên diễn đàn xem trên đó đang đăng cái gì. "

Kiều Tiểu Mạnh cũng không biết chuyện gì, nhưng Giang Ngộ Tuyết bảo sao là cu cậu nghe vậy, lập tức lên diễn đàn trường để xem. Mà không xem thì thôi, xem rồi liền tá hóa.

" Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi!!! Giang đại thần, trên này nói cậu cặp kè với sugar daddy nè. " .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

" Đưa tớ xem xem! " Giang Ngộ Tuyết với tay cầm lấy điện thoại của Kiều Tiểu Mạnh.

Bài viết đại khái là nói hắn là kẻ có đời tư hỗn loạn, một bên mập mờ với Nhậm An Ly, một bên thì mập mờ với Lâm đại thiếu gia, song song đó lại còn cặp kè với sugar daddy, đáng nói là người đàn ông ấy là người đã có vợ. Thậm chí là còn có cả ảnh chụp và clip quay lại đoạn hắn làm nũng đòi quà cha hắn. Nhưng mà hành động ấy lại bị hiểu lầm là tiểu tam đòi quà đến mức coi thường chính thất. Ở bên dưới bài viết, vô số bình luận đang mắng chửi hắn, thậm chí là chửi cả cha hắn.

Giang Ngộ Tuyết không cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Thời gian qua, hắn và Nhậm An Ly vì quan hệ công việc mà thường xuyên liên lạc với nhau, hay đi cùng nhau nên được kha khá người ship OTP, rồi lần trước Lâm Cảnh Nhàn đến trường tìm hắn nữa, có lẽ vì hắn không chú ý nên không biết rằng khi đó đã bắt đầu nổ ra một số tin đồn nhảm rồi. Giang Ngộ Tuyết hắn nổi tiếng sớm, nên phong ba bão táp gì mà chưa từng trải, nếu như bình thường thì hắn sẽ chẳng thèm để tâm đến những lời đồn nhảm như vậy, nhưng mà lần này kẻ đứng phía sau đã động tới cha hắn, đã chạm tới giới hạn bùng nổ của hắn rồi.

Tần Chiêu nhìn nét mặt của Giang Ngộ Tuyết mà trong lòng khẽ sợ hãi. Gương mặt của hắn không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc phẫn nộ nào, nhưng mà anh có thể nhìn thấu được sâu bên trong hắn đã sớm bùng nổ rồi. Nhưng mà, tuyết không giống lửa, sự đáng sợ của tuyết không dữ dội như lửa, đó là sự tĩnh lặng mà âm thầm giết chết tất cả bằng sự chôn vùi. Tần Chiêu trong lòng chắp tay mô phật, cầu cho kẻ tung tin đồn đừng chết quá thảm.

Đúng vậy, sự tức giận của Giang Ngộ Tuyết rất hiếm khi bị hắn bộc lộ ra ngoài. Hắn âm thầm chụp màn hình lại tài khoản của kẻ đăng tin, gửi sang cho bộ phận IT ở công ty, kêu người điều tra rõ ngọn nguồn. Sau đó thì nhẹ nhàng thả một bình luận hài hước xuống bên dưới bài viết: [ Đem chữ sugar gạch bỏ đi. Đó là cha ruột của tôi!]. Hắn còn kèm thêm một tấm ảnh chụp hồi hắn 5 tuổi, cha hắn bế hắn trên tay. Sau đó hắn lại thả thêm một bình luận khác, nội dung là: [ Tôi 6 tuổi, anh ấy 15 tuổi. Chúng tôi từ nhỏ đã quen biết với nhau.], kèm theo đó là ảnh chụp của hắn với Lâm Cảnh Nhàn vào ngày đầu tiên hắn vào lớp 1.

Sau khi Giang Ngộ Tuyết thả bình luận, hướng gió bắt đầu có sự thay đổi. Có người tin hắn, cũng có người không tin, nói đó là ảnh Photoshop. Bất quá Giang Ngộ Tuyết đều không quan tâm. Hắn chỉ giải thích đến đó thôi, ai muốn tin hay không tin thì tùy.

Cùng lúc đó, ở trụ sở của tập đoàn Lâm thị, Lâm Cảnh Nhàn nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bên trên màn hình chính là tin tức Giang Ngộ Tuyết bị hắt nước bẩn.

Có một điều mà Kiều Tiểu Mạnh nói không hề sai, Lâm Cảnh Nhàn thích Giang Ngộ Tuyết. Từ thuở thiếu niên đã bắt đầu thích rồi. Nhưng mà vì lúc đó Giang Ngộ Tuyết còn quá nhỏ nên y mới phải kìm nén suốt mười mấy năm. Có điều, sau mười mấy năm, tình cảm ấy hình như cũng đã bắt đầu phai nhạt. Nhưng mà điều ấy cũng không ảnh hưởng đến việc y có dục vọng muốn theo dõi cuộc sống của hắn. Bình thường, ngoại trừ ở trong các group fan của hắn thì y còn thâm nhập vào cả trang diễn đàn của trường học nữa. Thế nên, không khó để y có thể nhìn thấy được một bài viết đó.

Cốc cốc——

Ngoài cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, kèm theo đó là giọng của nam thư ký, " Lâm tổng, tư liệu mà anh cần đã có rồi ạ. "

" Mời vào! "

Thư ký bước vào, đưa cho Lâm Cảnh Nhàn một chiếc IPad, bên trên đã mở sẵn file tài liệu.

" Ninh Tuấn! Cùng trường, nhỏ hơn một lớp. Xuất thân cũng bình thường, sau lưng không có núi vậy mà gan lại rất lớn nhỉ! Tề thư ký, có thể tra ra vì sao người này lại hắt nước bẩn lên Samoyed không? "

" Này e là phải mất chút thời gian. "

" Vậy thì quá phiền phức rồi. Công ty Diệp Âm gần đây có một cái hợp đồng xin hợp tác, ký đi, nhưng mà có một điều kiện ngầm, sa thải hai người này, triệt để phong sát. Thời hạn 1 tháng. " Lâm Cảnh Nhàn búng một cái lên tên của cha mẹ Ninh Tuấn. Hai người họ chính là nhân viên trong công ty này, vị trí một trưởng phòng IT và một kế toán viên. Chức vị không cao, thu nhập xem như là đủ ăn đủ mặc, không phải thuộc hàng cốt cán của công ty. Nhưng mà bọn họ có nằm mơ cũng không biết được rằng sự nghiệp mà bọn họ phấn đấu mười mấy năm lại phút chốc bị hủy hoại trong tay con trai bảo bối của họ.

" Vâng! " Tề thư ký nhận lệnh, lập tức đi làm việc.

Lâm Cảnh Nhàn ra tay quá nhanh quá nguy hiểm, làm cho kế hoạch của Giang Ngộ Tuyết phút chốc liền đổ sông đổ bể. Bất quá như vậy cũng đủ hả dạ hắn rồi. Cha mẹ Ninh Tuấn tuổi đã qua ngưỡng 40, năng lực nghiệp vụ cũng không có gì nổi trội, ở độ tuổi này mà bị sa thải thì xem như là khó mà sống nổi ở đất Thượng Hải này nữa rồi. Đó là còn chưa kể bọn họ bị Lâm Cảnh Nhàn toàn ngành phong sát, về sau tìm việc làm sẽ khó càng thêm khó.

Hiện tại, Ninh Tuấn vẫn còn chưa biết được rằng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là mọi nghiệp chướng sẽ quật ngược xuống đầu của cậu ta, vì thế cậu ta vênh váo lắm. Đi khắp nơi bôi nhọ Giang Ngộ Tuyết.

Giang Ngộ Tuyết thì lại bình tĩnh như không có gì. Mấy ngày này hắn chỉ tập trung vào việc giúp Tần Chiêu và Kiều Tiểu Mạnh ôn thi. Kỳ thi cuối kỳ 1 sắp đến rồi, đây là mốc điểm quan trọng, không thể thi hỏng.

Sau khi thi xong, vừa ra khỏi phòng thi là Giang Ngộ Tuyết cùng Kiều Tiểu Mạnh và Tần Chiêu đi tìm Ninh Tuấn. Ninh Tuấn thấy ba người đến thì trong lòng rất sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra nguy hiểm. Cậu ta gân cổ lên mắng, " Bọn.... Bọn mày làm gì đó? Tao nói cho bọn mày biết nhé, ở đây là trường học, trường học cấm đánh nhau đấy có biết không? "

Giang Ngộ Tuyết khẽ cười mỉa mai, hắn ung dung ngồi xuống ghế đá ở phía đối diện Ninh Tuấn, vắt chéo chân và để lộ ra khí thế của một kẻ mạnh. Hắn điềm đạm nói, " Đánh nhau cái gì chứ! Tôi a, chỉ là muốn nói chuyện cho ra nhẽ thôi. Tôi nhịn cậu cả tuần nay rồi, tôi còn tưởng là khi tôi đã giải thích rõ ràng như thế rồi thì cậu sẽ biết điều mà gỡ bài viết kia xuống. Không ngờ, cậu cũng lì thật đấy. "

" Hừ! Bây giờ công nghệ Photoshop phát triển đến như vậy, ai mà biết ảnh đó là thật hay là giả chứ! Hơn nữa chính tai tao nghe thấy mày gọi người đàn ông đó là kim chủ thân yêu. "

" À~ ra là vậy. Nếu như cách xưng hô đấy làm cậu hiểu lầm, làm mọi người hiểu lầm thì tôi xin trịnh trọng xin lỗi, về sau tôi sẽ chú trọng hơn trong cách phát ngôn của bản thân. Nhưng mà nhớ kỹ, ông ấy là cha tôi, cha ruột, và vợ của ông ấy là mẹ của tôi, mẹ ruột! Vì thế, cho dù tôi có vòi vĩnh ông ấy bất cứ thứ gì, giá trị ra sao và có lạm vào quyền lợi của vợ ông ấy hay không thì đó cũng là chuyện của gia đình tôi, không cần cậu xen vào, cậu cũng không có tư cách để xen vào. Còn nữa, Lâm đại thiếu gia, Lâm Cảnh Nhàn, anh ấy là một người bạn từ thuở ấu thơ của tôi. Lúc tôi 4 tuổi đã quen biết anh ấy, đến nay cũng đã hơn 12 năm, thế nên anh ấy đối với tôi giống như là một người anh trai kết nghĩa vậy. Giữa chúng tôi, không có bất cứ quan hệ mập mờ nào cả. Vì vậy, thông tin trên bài viết của cậu là hoàn toàn sai sự thật và tôi có quyền yêu cầu cậu gỡ bài viết xuống, đồng thời cậu phải đăng bài giải thích, xin lỗi tôi. Tôi cho cậu thời gian 3 ngày, 3 ngày sau nếu như tôi còn thấy bài đăng đó và chưa thấy bài xin lỗi thì thư luật sư sẽ được gửi đến tận nhà đấy. Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tôi hòa bình đàm phán với cậu, nếu như cậu không chấp nhận hòa giải vậy thì tôi sẽ kiện cậu tới cùng để lấy lại danh dự và sự trong sạch của tôi. " Giang Ngộ Tuyết nói xong liền đứng dậy bỏ đi.

" Nhớ đấy nhé! Xin lỗi! Còn không là kiện ra tòa đấy! " Kiều Tiểu Mạnh nhân cơ hội đâm chọt một câu rồi te te chạy theo Giang Ngộ Tuyết.

Đám học sinh đứng hóng hớt ở xung quanh lại được dịp xì xào bàn tán. Ninh Tuấn tức đến điên người, nhưng lại chẳng thể làm gì được cả. Lúc đối diện với Giang Ngộ Tuyết, tay chân của cậu ta đều bủn rủn hết cả ra, lời mắng chửi cũng bị nghẹn cứng ở cổ họng, căn bản là không thể thốt ra. Bình thường, Giang Ngộ Tuyết luôn mang một nguồn năng lượng rất vui vẻ và dễ gần, nhưng mà hôm nay, cậu ta lại cảm thấy con người thật sự rất đáng sợ. Nguồn năng lượng tỏa ra từ hắn lúc ấy vừa sắc bén vừa nặng trĩu, và nó đã nghiền nát tất cả mọi nguồn năng lượng của cậu ta.

Đối với một học sinh lớp 10 chưa trải sự đời như Ninh Tuấn thì việc kiện tụng vẫn là một cái gì đó rất xa vời và rất mơ hồ. Cậu ta không hiểu sự trọng của việc bị kiện, nhưng mà cậu ta sợ Giang Ngộ Tuyết, vì thế liền ngay trong buổi chiều hôm ấy đã gỡ bài viết xuống, đồng thời cũng đăng bài xin lỗi.

Chuyện này đến nhanh, đi cũng nhanh, căn bản là không tạo nên được sóng gió gì lớn cho Giang Ngộ Tuyết lẫn học sinh trong trường. Tất nhiên là trừ Ninh Tuấn ra. Nhưng mà chuyện Ninh Tuấn bị nghiệp quật sau đó càng không liên quan gì đến Giang Ngộ Tuyết vì thế hắn lười quan tâm.

Sau khi thi cuối kỳ 1 xong, lại tiếp tục đi học thêm 2 tuần nữa thì đến kỳ nghỉ đông. Nếu như như thường lệ thì hàng năm trong kỳ nghỉ đông Giang Ngộ Tuyết sẽ về nhà ngoại chơi và ở đó đón Tết luôn. Nhưng mà năm nay bởi vì Tần Chiêu vướng rất nhiều lịch học nên không thể về cùng, thế là hắn cũng không về luôn. Nói ra thì hắn sống ở Thượng Hải mười mấy năm mà chưa từng một lần nào đón Tết ở trong thành phố, vì thế ít nhiều cũng rất tò mò.

28 Tết, tuyết rơi trắng cả con đường, tiết trời lạnh căm, Giang Ngộ Tuyết vừa tan làm, vừa bước ra khỏi công ty là liền bị gió thổi cho lạnh thành cún. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã 8h hơn, đã sắp đến giờ Tần Chiêu tan học rồi. Thế là, hắn liền chạy qua chỗ học của anh, ở bên ngoài chờ anh tan học.

Khi Tần Chiêu tan học đi ra, từ xa xa đã nhìn thấy xe của Giang Ngộ Tuyết đậu ở bên kia đường. Anh vui vẻ chạy sang và nhanh chóng chui vào trong xe. Ở trong xe có điều hòa nên vô cùng ấm áp, đối lập hoàn toàn với cái lạnh cắt da cắt thịt ở bên ngoài.

" Nào, Tiểu Chiêu Chiêu, ăn khuya thôi. " Giang Ngộ Tuyết vừa nói vừa lôi đồ ăn từ trong thùng giữ nhiệt ra.

" Cậu mua cái gì thế? "

" Có cá thu nướng muối kiểu Nhật, bánh đúc mặn, bánh bao nhân thịt, còn có khoang lang nướng và hạt dẻ ngào đường mà cậu thích nhất nè. "

" Oa~ thịnh soạn quá! Đúng lúc mình đang đói luôn! "

" Ừm~ ăn thôi. "

" Mình không khách sáo đâu nhé! Itadakimasu!!! " Tần Chiêu nói rồi liền cầm một cái bánh bao lên, cắn một miếng lớn, " Đúng rồi Tiểu Tuyết, có chuyện này mình muốn thương lượng với cậu một chút. "

" Cậu nói đi. "

" Mình tính là qua Tết sẽ mua một chiếc xe máy điện. "

" Ồ? "

" Đoạn thời gian gần đây lịch học của mình khá nhiều, lịch làm việc của cậu cũng không ít. Nhiều lúc mình thấy cậu rất vội, nhưng mà vẫn phải bớt chút thời gian để đưa mình đến lớp học. Mình cảm thấy như vậy thật sự phiền phức cho cậu, bản thân mình cũng cảm thấy có chút ngại, không muốn làm phiền cậu. Vì thế, mình liền muốn mua một chiếc xe để đi học cho tiện, bớt làm phiền cậu. "

" Ây da, có phiền phức gì đâu cơ chứ! Nhưng mà như vậy cũng tốt, về sau mình đi Bắc Kinh học đại học, cái xe này thì nhất định là sẽ đem theo, cậu ở đây một mình cũng không có xe để dùng. Bây giờ cậu mua một chiếc xe, cũng là chuyện tốt. Đúng rồi, muốn mua xe thì phải có bằng lái trước cái đã. Xe máy điện thì 16 tuổi đã có thể thi bằng lái rồi. Cậu đã đủ 16 tuổi rồi nhỉ? "

" Qua ngày mai là tròn 17 luôn rồi. "

" Ò~ đúng! Ngày mai đã là sinh nhật của cậu. Hưmmm, nhanh ghê á. Vừa chớp mắt là đã 7 năm trôi qua rồi. "

" Ừm. "

" Chiêu à, mình đã từng nghe qua một câu như thế này, cơ thể của con người mỗi ngày đều có một số tế bào bị chết đi, đồng thời cũng có một số tế bào được sinh ra và thế vào chỗ của những tế bào đã chết đó. Theo cách nói đó thì liền có một giả thuyết rằng: cứ 7 năm một lần, các tế bào trong cơ thể lại được thay mới lại toàn bộ. Vì thế, bản thân của bây giờ và bản thân của 7 năm trước đã không còn là cùng một người nữa. Cũng chính vì vậy mà mới có cái gọi là thất niên chi dương. Con người thay đổi rồi, các mối quan hệ tất nhiên cũng sẽ thay đổi theo. Tuy rằng mình không tin tưởng điều này cho lắm, nhưng mà nếu giả dụ như điều này là hoàn toàn đúng, vậy thì liệu rằng trong giai đoạn đầy biến động này, chúng ta có còn tiếp tục lựa chọn làm bạn với nhau không nhỉ? "

" Cậu nói tầm bậy tầm bạ gì vậy? Chúng ta nhất định sẽ làm bạn với nhau cả đời. Tất nhiên, trừ phi cậu muốn vứt bỏ mối quan hệ này, còn không thì mình vĩnh viễn sẽ luôn ở đây, luôn làm bạn với cậu. "

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, đưa ngón tay út ra, " Hứa nhé! Mãi mãi là bạn của nhau. "

" Ừm. " Tần Chiêu cũng giơ ngón tay út ra, cuốn lấy ngón tay của Giang Ngộ Tuyết, và chạm ngón tay cái của anh vào ngón tay cái của hắn.

Sáng hôm sau, Tần Chiêu mơ hồ tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, anh theo thói quen mà sờ tay sang bên cạnh, thế nhưng không sờ trúng Giang Ngộ Tuyết, ngược lại thì anh sờ trúng một cục lông to đùng, béo ú. Mở mắt ra nhìn thì thấy đó là con Cơm Nắm.

Tần Chiêu mỉm cười, xoa xoa đầu nó, nói, " Cơm Nắm à~ chào buổi sáng nha! "

Cơm Nắm ngửa đầu tru lên một tiếng.

Tần Chiêu phì cười, vỗ vỗ đầu nó. Trong cả bầy thú cưng, anh thương nhất chính là con Cơm Nắm này. Bởi vì nó chính là món quà sinh nhật mà Giang Ngộ Tuyết đã tặng cho anh năm 12 tuổi. Hồi xưa, lúc mới đem về, nó bé tí, lúc nằm ngủ cuộn người lại trông cực kỳ giống một nắm cơm nắm, nhưng ai có mà ngờ được, chỉ vài tháng sau là nó đã to lên gấp chục lần ban đầu. Đến bây giờ, nó đã trở thành cái con bự nhất trong đàn, so với Vân Đóa thì gần như là bự gấp đôi.

Đùa nghịch với Cơm Nắm một hồi chán chê rồi thì Tần Chiêu cũng rời giường, đi đánh răng rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, anh đi xuống lầu, liền nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết đang đứng trong bếp lúi húi nấu cái gì đó. Trên vai hắn là một con mèo tam thể béo ú đang ung dung đung đưa cái đuôi, ừm, nó chính là con Nấm Hương đấy. Nấm Hương là mèo hoang do anh nhặt về từ 2 năm trước, lúc mới về nhà nó nhỏ xíu, gầy còm, vậy mà bây giờ đã ú nu. Sở dĩ gọi nó là Nấm Hương là vì ở trên lưng của nó có một túm lông đen trông giống hệt như một cây nấm hương. Trên đầu Giang Ngộ Tuyết còn có Tiểu Xuân đang nhảy nhót, và, ở dưới chân hắn là cả một biệt đội lắm lông đang meo meo ẳng ẳng đòi ăn, có vài con còn chồm hắn lên bàn, Giang Ngộ Tuyết nấu ăn mà chốc chốc là cứ phải quay sang đuổi bọn cún bọn mèo đi, không cho tụi nó ăn vụng. Khung cảnh này trông vừa buồn cười vừa dễ thương, cảm giác bình yên và ấm áp đến lạ. Ở bên ngoài cửa sổ, ánh nắng hiếm hoi của mùa đông đang tràn vào nhà, làm cho tất cả dường như đang phát sáng. Nơi có Giang Ngộ Tuyết thì cả thế giới dường như đều đang bừng bừng sức sống, tạo nên một thế giới nhỏ đầy nắng và tiếng cười đang vây quanh hắn.

Trong vô thức, Tần Chiêu đã đến gần Giang Ngộ Tuyết và vươn tay ôm hắn từ phía sau lưng. Giờ phút này, anh chỉ muốn bất chấp tất cả để hòa mình vào trong thế giới của hắn, tham lam mà hấp thu nguồn năng lượng ấm áp của hắn, rất muốn nói với hắn rằng anh rất thích hắn. Nhưng mà.... Anh thật sự không dám, vì thế lời đến miệng rồi, lại đổi thành câu, " Cậu đang nấu cái gì thế? "

Âm thanh nhỏ nhẹ thủ thỉ cùng với hơi thở ấm nóng vờn ở bên tai khiến cho Giang Ngộ Tuyết đứng hình mất mấy giây, tay run lên và suýt nữa thì đánh rơi cả cái vá múc canh.

" Cậu.... Làm gì thế? " Giang Ngộ Tuyết lúng túng hỏi.

" Hửm? Ôm một cái thôi cũng không được hả? "

" Không... Không phải! "

" Hừ! Cậu dám nói không được xem xem mình có đấm cậu hay không. Đêm nào cậu cũng gác mình đến tê cả chân, mình còn chưa tính sổ với cậu đâu đó! "

Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Được rồi, được rồi, đừng giận mà. Nè, cho cậu một viên chả tôm nè. "

Tần Chiêu theo phản xạ tự nhiên mà há miệng ăn viên chả. Nó rất nóng, lưỡi có chút bỏng, nhưng mà mùi vị thì rất ngon.

" Thế nào? Ngon không? " Giang Ngộ Tuyết có chút mong đợi, hỏi.

Tần Chiêu gật gật đầu, " Ngon. Là cậu làm đó hả? "

" Ừm. "

" Ây da, hôm nay trái gió trở trời thế nào mà cậu lại có thể dậy sớm nấu bữa sáng vậy? "

" Nhìn cho kỹ, hôm nay trời nắng đẹp. Nhưng mà hôm nay là sinh nhật của cậu. Mình nhớ là hàng năm sinh nhật của cậu đều là vào kỳ nghỉ đông, lúc đó ở quê, bà ngoại hoặc là dì út đều sẽ nấu mì trường thọ cho cậu. Năm nay chúng ta đều ở Thượng Hải, không có ai nấu mì cho cậu, vì thế nên mình liền thử sức một chút. Cũng không biết là nấu có ngon hay không chứ mà nãy giờ là thấy toang dữ lắm rồi đấy. "

Tần Chiêu khẽ phì cười, trong lòng cảm thấy cực kì ấm áp, vòng tay ôm Giang Ngộ Tuyết nhẹ nhàng siết chặt hơn một chút, anh nhỏ giọng thủ thỉ, " Tuyết à, cảm ơn cậu. "

Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, nắm lấy tay Tần Chiêu, nói, " Chiêu à, sinh nhật vui vẻ nhé. "

" Ừm~ "

" Quà của cậu mình để ở trong ngăn tủ thứ 2 trên đầu giường ấy. Lát nữa cậu tự đi lấy và hãy mở ra lúc mình không có mặt ở bên cạnh cậu nhé. "

" Tại sao? "

" Rồi cậu sẽ hiểu. Sớm thôi. Còn nữa, nếu như nhất thời không hiểu thì hãy nỗ lực suy nghĩ, đừng hỏi mình bất kỳ điều gì cả. Mình muốn cậu có thể tự hiểu được điều này. "

" Ò~ " Tần Chiêu ậm ừ, anh chẳng hiểu gì cả.

Sau khi ăn sáng xong, Tần Chiêu liền đi tìm quà. Đó là một chiếc hộp gấm nhỏ cực kỳ tinh xảo. Bắt đầu từ đây là anh đã cảm thấy có gì đó là lạ rồi, bởi vì Giang Ngộ Tuyết rất ít khi tặng anh thứ gì tinh xảo và trang trọng đến thế. Quà sinh nhật mà hắn tặng anh đa phần đều rất ít dính đến vật chất mà thường sẽ có thiên hướng trải nghiệm nhiều hơn. Ví dụ như, sinh nhật đầu tiên mà hắn tổ chức cho anh, món quà của hắn chính là dẫn anh đi trải nghiệm việc tự tay làm bánh kem. Sinh nhật lần thứ 2 hắn tặng anh một con cún, cho anh trải nghiệm thế nào là phải vật lộn với một con cún con siêu quậy. Sinh nhật lần thứ 3, hắn dẫn anh đi leo núi, ngắm mặt trời mọc......

Vì thế, Tần Chiêu rất tò mò về món quà lần này. Anh nhẹ nhàng mở hộp gấm ra. Bên trong là một mảnh ngọc bội. Hình tròn, màu đỏ, nhìn qua thì có vẻ là làm bằng Phỉ Thúy đỏ. Mặt trên của mảnh ngọc khắc hình hoa mai, mặt dưới của mảnh ngọc thì khắc hình một đôi chim, còn về việc đó là chim gì thì Tần Chiêu không biết, bởi vì hình vẽ được vẽ bằng họa tiết cổ, vì thế anh thật sự nhìn không ra nguyên bản đó là chim gì.

Đúng như lời Giang Ngộ Tuyết nói, Tần Chiêu thật sự không hiểu mảnh ngọc này có ý nghĩa gì, càng không hiểu tại sao hắn lại tặng cho anh một mảnh ngọc bội. Nhưng mà hắn không cho phép anh hỏi, thế nên anh đành nuốt thắc mắc vào trong.