1314

Chương 30: Lý tưởng của Tần Chiêu



Sau khi ăn Tết xong thì một học kỳ mới lại bắt đầu.

Tần Chiêu và Giang Ngộ Tuyết bên này lớp 11 nên vẫn còn khá thong thả, chứ Lục Thừa Phong và Tiêu An An bên kia đã bắt đầu gấp gáp chuẩn bị cho một loạt các kỳ thi thử sắp tới.

Một buổi chiều đầu xuân, trời se se lạnh, Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu vừa tan học là liền kéo theo Kiều Tiểu Mạnh và đến quán Lục Ký để ăn chè. Tính ra thì mấy người bọn họ ăn ở đây cũng khá nhiều lần rồi, nhưng mà gần đây mới biết, đây là quán của bà nội Lục Thừa Phong. Và điều này cũng đã giải thích được vì sao mà lần trước Tần Chiêu nhìn thấy Tiêu An An ở đây làm phục vụ bàn. Mối quan hệ giữa Tiêu An An và Lục Thừa Phong rất tốt, thậm chí là còn có chút đặc biệt. Bình thường, Tiêu An An cũng hay trốn học để sang nhà Lục Thừa Phong chơi và thỉnh thoảng cũng sẽ ra quán để giúp bà nội Lục làm vài việc lặt vặt.

Hôm nay, khi nhóm Tần Chiêu đến cũng nhìn thấy Tiêu An An ở đó. Thời gian gần đây vì Tần Chiêu hay tìm Tiêu An An trò chuyện, giúp cậu nhóc tháo gỡ một số thút thắt tâm lý nhỏ nhặt, nên là cậu nhóc quý Tần Chiêu lắm, vừa thấy Tần Chiêu đến là liền vui vẻ chào hỏi, " Tần học trưởng! Giang học trưởng và.... " - Tiêu An An hơi ngập ngừng, cậu không biết tên của Kiều Tiểu Mạnh.

" Tôi họ Kiều! " Kiều Tiểu Mạnh nói.

" Ò~ là Kiều học trưởng. Nào nào nào, mọi người vào đây đi. Hôm nay đào hoa nở rồi, bà nội làm một ít Đào Hoa Tô và chè Đào Hoa Lệ*, mọi người có muốn nếm thử một chút không? " ( * là nhựa đào đó)

Tần Chiêu gật đầu, " Ừm, chè thì lấy 2 bát là được, Tuyết cậu ấy không ăn ngọt. "

" Được! " Tiêu An An nói rồi liền tung tăng chạy vào trong lấy đồ bưng ra.

Tần Chiêu khẽ cười, cũng chỉ có những lúc như thế này thì mới có thể nhìn thấy một chút dáng vẻ hoạt bát của Tiêu An An.

Kiều Tiểu Mạnh, " Ê, sắp tới lớp 12 thi thử, chúng ta được nghỉ tận 4 ngày lận đó, các cậu đã tính là sẽ đi đâu chơi chưa? "

Tần Chiêu, " Đi Nhật Bản. Tháng 3 hoa đào nở, cũng là lúc hội ngộ cùng Doraemon rồi. "

Kiều Tiểu Mạnh, " Doraemon? Hội ngộ kiểu gì? "

Tần Chiêu, " Mỗi năm vào tháng 3 là lúc movie Doraemon công chiếu. Đương nhiên là phải đi xem phim, còn có tham gia một số hoạt động tuyên truyền, chụp ảnh kỷ niệm, vui lắm đó. "

" Ò~ Vậy thì các cậu đi chơi vui vẻ nhé! "

" Còn cậu thì sao? Cậu có tính là sẽ đi đâu chưa? "

" Tô Châu. Mẹ tớ muốn đi Tô Châu chơi từ hồi Tết rồi cơ, nhưng mà lúc đó không có thời gian, bây giờ có thời gian rồi, liền chuẩn bị xách vali lên và đi thôi. "

Giang Ngộ Tuyết, " Ô~ Tô Châu là quê nội của tớ đó. Ở bên đó tớ có vài đứa em họ, lát nữa tớ sẽ liên lạc với tụi nó, xem xem mấy ngày đó có ai rảnh để đi làm hướng dẫn viên cho cậu không. Đi du lịch mà có người bản địa đi cùng thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều đó. "

" Oa~ Giang đại thần, cậu tốt quá à~ Yêu cậu chết mất~ "

" Hơ hơ~ "

Ba người đang ăn uống và trò chuyện vui vẻ thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi cọ rất lớn, kèm theo tiếng đập phá đồ đạc. Thấy chuyện chẳng lành, cả 3 vội bỏ đồ ăn xuống mà chạy ra xem.

Ở bên ngoài, mẹ của Tiêu An An đang điên cuồng mắng chửi, bà ta vừa đập phá đồ đạc của quán, vừa tát vào mặt Tiêu An An và mắng, " Tao bắt quả tang rồi nhé! Cho mày đi học mà mày không học, chạy tới cái xó xỉnh này làm phục vụ! Mày làm một ngày kiếm được bao nhiêu tiền hả? Tiền tao cho mày còn chưa đủ nhiều sao? Còn biết trốn học rồi! Mày có biết là tao tốn biết bao nhiêu là tiền để cho mày ăn học không hả? Mày không thể khiến cho tao yên tâm một chút sao? "

Lục Thừa Phong xót Tiêu An An, vội chạy đến can ngăn, ai dè ăn luôn một cái tát đến xiểng niễng cả người.

" Còn mày nữa. Lúc trước tao thấy mày học giỏi, tính nết cũng đàng hoàng mới cho mày làm bạn với con tao. Vậy mà mày lại kéo con trai tao tới mấy chỗ dơ bẩn như vậy đi làm phục vụ hả? "

Bà nội của Lục Thừa Phong thấy cháu bị đánh thì cũng chạy tới can ngăn, và không ngoài dự đoán là bị ăn mắng luôn một thể.

" Còn bà nữa. Bà coi mà dạy lại cái thằng cháu trời đánh của bà đi. Đừng có mà để cho nó lại gần con trai tôi thêm một lần nào nữa. Người gì đâu mà hạ tiện hết chỗ nói. "

Tần Chiêu nghe đến đây thì không nhịn được nữa, anh tiến lên và giơ tay tát cho mẹ của Tiêu An An một cú.

Một cú tát giòn giã giáng xuống, khiến cho hiện trường bỗng im bặt vài giây. Ai cũng không ngờ là Tần Chiêu lại hành động như vậy.

Lý Cầm Nương đã rất lâu rồi chưa bị ai đánh vào mặt như vậy bao giờ, bà ta tức điên lên, gào thét và lao vào muốn cấu xé Tần Chiêu. Nhưng mà muốn động vào anh đâu có dễ, sức lực của một chàng trai 17 tuổi lớn hơn rất nhiều so với một người phụ nữ đã ngoài 50, đó là còn chưa kể Tần Chiêu có kinh nghiệm 6 năm học võ. Anh chỉ cần dùng vài chiêu thức đơn giản là đã có thể hoàn toàn khống chế Lý Cầm Nương.

Anh khóa chặt hai tay bà ta ra sau lưng, đè bà ta xuống đất, đầu gối ghì chặt trên lưng bà ta, toàn bộ trọng lượng cơ thể của anh đề dùng để giữ chặt bà ta dưới đất. Lý Cầm Nương gào thét một hồi lâu, cuối cùng cũng không gào nổi nữa. Lúc này Tần Chiêu mới lên tiếng, " Bình tĩnh chưa? "

Lý Cầm Nương không trả lời.

Tần Chiêu liền hỏi lại, nhưng lần này âm thanh lớn hơn rất nhiều và từ âm thanh ấy có thể nghe ra sự phẫn nộ của anh. Tần Chiêu bình thường rất hiền, nhưng mà khi tức giận lên cũng thật đáng sợ.

Lý Cầm Nương cũng vô thức bị anh dọa sợ, bà lí nhí đáp, " Bình tĩnh rồi. "

Lúc này Tần Chiêu mới chịu thả bà ta ra, " Được! Đứng dậy! Nói chuyện cho đàng hoàng! "

Lý Cầm Nương lồm cồm bò dậy. Lần này bà ta ngoan hẳn ra, không dám chửi rủa nữa.

Tần Chiêu tiếp tục nói, " Chuyện gia đình bà có như thế nào thì bà cũng nên về nhà đóng cửa tự giải quyết. Đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người khác! Tôi thấy một lần là sẽ đánh một lần đấy! "

" Hừ! Hôm nay xem như mày thắng! Tiêu An An! Mày còn đứng đực ra đó làm gì nữa hả? Cút về đây cho tao! "

Tiêu An An hoảng sợ, vội vàng cun cút đi theo.

Chờ hai người bọn họ đi rồi, mọi người mới kịp phản ứng lại, vội vàng giúp bà nội Lục thu dọn mớ hỗn độn do Lý Cầm Nương gây ra. Và Giang Ngộ Tuyết cùng Kiều Tiểu Mạnh thật sự phải nhìn Tần Chiêu bằng con mắt khác.

Giang Ngộ Tuyết nghệch mặt nói, " Chiêu à! Ngầu quá! "

Kiều Tiểu Mạnh cũng gật đầu như chim gõ kiến, " Đúng đó! Quá ngầu luôn! Không ngờ cậu còn có một mặt như vậy luôn á! "

Tần Chiêu xua tay, " Trước tiên đừng nói cái này, mau báo cảnh sát đi. Tớ sợ về nhà bà ta sẽ đánh chết Tiêu An An mất. "

" Ò~ được! " Kiều Tiểu Mạnh nhanh chóng rút điện thoại ra, bấm số gọi ngay cho cảnh sát.

Và đúng như Tần Chiêu dự đoán, ngày hôm đó nếu mà cảnh sát không đến kịp thì Tiêu An An có thể đã bị đánh chết rồi.

Một đoạn thời gian dài sau đó Tiêu An An không đến trường, vì vậy Tần Chiêu không cách nào để biết được tình trạng của cậu nhóc, tìm đến tận nhà thì mới biết Lý Cầm Nương đã dọn nhà đi chỗ khác rồi.

Bẵng đi chừng một tháng sau, đầu mùa hè, khi ve kêu inh ỏi, Tần Chiêu đang ngồi trong thư viện cùng Giang Ngộ Tuyết và Kiều Tiểu Mạnh làm bài tập bỗng nhiên có cảnh sát đến tìm.

Tần Chiêu cây ngay không sợ chết đứng, anh bình tĩnh hỏi lại cảnh sát, " Chú cảnh sát, tìm cháu có chuyện gì vậy? "

Anh cảnh sát đáp, " Gần đây xảy ra một vụ án mạng. Bức thư cuối cùng mà nạn nhân viết là gửi cho cháu. Vì vậy xin mời cháu về đồn để lấy lời khai. "

Giang Ngộ Tuyết vội ngăn lại, " Chờ chút! Chiêu tử nhà cháu chưa từng làm việc gì liên quan đến mạng người cả. Các chú không thể tùy tiện bắt cậu ấy! "

" Cháu bé, cháu bình tĩnh. Bọn tôi không có nói là cậu bé này có tội. Chỉ là có chút liên quan nên phải về đồn để lấy lời khai mà thôi. "

" Cháu sẽ đi cùng cậu ấy! "

" Này.... Không được hợp lý cho lắm! "

" Cháu chỉ đứng ở bên ngoài nhìn thôi. Nếu như các chú làm việc gì khuất tất thì mới không dám cho cháu nhìn có đúng không? "

Anh cảnh sát này vẫn còn trẻ, kinh nghiệm còn non nên bị khích tướng như vậy là đã lập tức cho Giang Ngộ Tuyết đi theo. Về đến đồn cảnh sát, Tần Chiêu bị đưa vào phòng thẩm vấn để hỏi cung. Giang Ngộ Tuyết đứng cách một tấm kính, vừa nhìn vừa lo.

Nhưng mà khi nghe hết toàn bộ sự việc, hắn mới bàng hoàng thảng thốt, sốc đến mức không nói nên lời. Tiêu An An.... Chết rồi.

Cậu nhóc cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm, cả phòng tắm đêu nhuộm đỏ máu tươi, gương soi vỡ nát và thứ mà Tiêu An An dùng để cắt tay chính là những mảnh gương vỡ đó. Những bức ảnh hiện trường vụ án được cảnh sát cung cấp đã thể hiện rất rõ cảnh tượng rùng rợn ấy. Trước lúc chết, Tiêu An An đã để lại 3 bức thư, một bức cho mẹ của cậu, một bức cho Lục Thừa Phong và một bức cho Tần Chiêu.

Sau khi lấy xong lời khai, cảnh sát liền thả cho Tần Chiêu về nhà. Về đến nhà rồi, Tần Chiêu vẫn chưa hết sốc. Anh thẫn thờ nhìn bức thư mà Tiêu An An để lại, trong thư cậu nhóc đã cảm ơn Tần Chiêu rất nhiều, cũng xin lỗi Tần Chiêu rất nhiều. Cảm ơn vì anh đã từng giúp cậu, và xin lỗi vì đã không đủ mạnh mẽ để vượt qua khó khăn này, xin lỗi vì đã phụ lòng tốt của anh.

Cảm giác bất lực lần nữa dâng trào bên trong Tần Chiêu. Anh liên tục tự trách bản thân vô dụng, không thể cứu được Tiêu An An ra khỏi mối quan hệ tiêu cực đó, không thể giữ cậu lại với thế giới này. Tần Chiêu chìm sâu vào trong cảm giác bất lực và tội lỗi, anh cảm thấy trước mắt là một màu đen mờ mịt, không lối thoát.

Chợt, có một vòng tay ấm áp đã ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng xoa đầu anh và một giọng nói trầm ấm vang lên, " Chiêu à, muốn khóc thì khóc đi. Đừng nhẫn nhịn. "

Ở trong bóng tối dường như vô tận ấy, anh đã nắm được một tia sáng yếu ớt. Lời nói của Giang Ngộ Tuyết tựa như một cái công tắc, vừa bật lên là đã khiến cho nước mắt của Tần Chiêu ào ào tuôn ra. Anh ghì chặt lấy Giang Ngộ Tuyết, tựa như đang cố nắm chặt một cọng rơm cứu mạng, anh chôn mặt trong lồng ngực của hắn và òa lên khóc nức nở.

....

Vài ngày sau, tang lễ của Tiêu An An được cử hành. Tần Chiêu và Giang Ngộ Tuyết cũng đến tham dự. Ngày hôm ấy là một ngày mưa tầm tã. Nhưng mà tiếng mưa rơi dù lớn cũng không thể vùi lấp đi tiếng gào khóc đầy bi thương của Lý Cầm Nương.

Hôm nay, Lục Thừa Phong cũng đến. Các bạn học cũ trong lớp của Tiêu An An cùng một số thầy cô ở trong trường cũng đến. Mọi người đều tiếc thương cho một thiếu niên được gọi là thiên tài.

Đến tận bây giờ Tần Chiêu mới thấm thía câu: dưa chín ép thì sẽ không ngọt.

Có lẽ, Tiêu An An không phải là một thiên tài, nhưng có một điều chắc chắn rằng cậu là một đứa trẻ, một đứa trẻ cần được yêu thương và cần được thấu hiểu.

Sau khi tang lễ kết thúc, những ngày sau đó Giang Ngộ Tuyết liền cảm thấy Tần Chiêu dường như thay đổi hẳn. Hắn cũng không hiểu được rốt cuộc là anh thay đổi chỗ nào, thay đổi ra sao, nhưng mà hắn cảm nhận được là anh đã thay đổi, đã không còn giống trước kia nữa.

Thời gian lại lặng lẽ trôi qua thêm nửa tháng nữa. Hôm nay, thời tiết đã nóng lên thấy rõ, trong nhà đã bắt đầu phải bật điều hòa để xua đi cái nóng.

Cơm trưa vừa xong, Giang Ngộ Tuyết liền vội vã đi làm, hôm nay hắn có một số hợp đồng cần phải đi gặp đối tác để thương lượng. Hắn đi rồi, trong nhà liền chỉ còn lại Giang Duật Hành và Tần Chiêu.

Giang Duật Hành đang ngồi ở phòng khách đọc sách, Tần Chiêu rón rén đi tới và ngồi xuống bên cạnh ông, nhỏ giọng nói, " Chú Giang, chúng ta có thể trò chuyện một chút không? "

" Hửm? " Giang Duật Hành gấp sách lại, để qua một bên rồi nói, " Con muốn nói gì? "

" Chú Giang, Tiêu An An..... Em ấy chết rồi. "

" Ta biết. Samoyed đã kể cho ta nghe rồi. "

" Ừm. " Tần Chiêu gật gật đầu, điều này không ngoài dự đoán của anh, " Chú Giang, từ sau khi Tiêu An An ra đi, con đã buồn bã rất nhiều, cũng suy nghĩ rất nhiều. Ban đầu, con tự trách bản thân vì đã không thể giữ em ấy lại với thế giới này. Nhưng mà sau đó, con phát hiện, thực ra thì dù con có cố gắng cỡ nào thì cũng không thể níu kéo được em ấy. Bởi vì người đang trực tiếp đẩy em ấy xuống vực thẳm là mẹ của em ấy. Con và Lục ca, không ai khuyên nổi bà ấy. Chỉ có thể trân mắt ra nhìn bà ấy từng bước từng bước đẩy Tiêu An An đến chỗ chết. "

" Nhưng mà như trước kia con đã từng nói, dì Tiêu rất thương Tiêu An An. Chỉ là phương pháp không đúng mà thôi. Đoạn thời gian này con cũng đã tìm hiểu qua, dì Tiêu bà ấy cũng không dễ dàng gì. Bà ấy sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã phải chịu nhiều tủi nhục và vất vả. Sau khi lớn lên, nhờ vào một chút nhan sắc mà gả được cho một người chồng giàu có. Cứ ngỡ là đã tìm được bến đỗ hạnh phúc nhưng mà đó lại là một chuỗi bi kịch nối tiếp bi kịch. Người đàn ông đó là một một kẻ vũ phu, ngày ngày đều đánh đập bà ấy, khiến cho bà ấy 2 lần sảy mất con. Sau đó, người đàn ông ấy lại có tình nhân và nhất quyết ly hôn với bà ấy. Và sau khi ly hôn, bà ấy mới phát hiện ra là có Tiêu An An. "

" Bà ấy vì Tiêu An An cũng đã phải hi sinh rất nhiều, bà ấy yêu Tiêu An An hơn bất cứ ai trên đời. Nhưng mà những tổn thương trong quá khứ của bà ấy đã vô tình biến bà ấy trở thành một bà mẹ tồi tệ và từng bước từng bước ép chết Tiêu An An. Và trên thực tế, ở Trung Quốc nói riêng và ở Châu Á nói chung, những gia đình giống như vậy thật sự là không hiếm. Những đứa trẻ bị chính cha mẹ của mình ép đến chết cũng không phải chỉ có một mình Tiêu An An. "

" Nhưng, những gia đình giống như Giang gia, những đứa trẻ giống như Tiểu Tuyết thì có được mấy người chứ? Tiểu Tuyết cậu ấy từ nhỏ đã là một người vui vẻ hoạt bát, bên ngoài hoạt bát sáng lạn, bên trong mạnh mẽ kiên cường, là kiểu người mà dù có gặp bất cứ giông bão gì thì cậu ấy vẫn có thể mỉm cười, ngẩng cao đầu mà bước tiếp. Trước kia, con luôn nghĩ rằng cậu ấy trời sinh đã như vậy. Nhưng mà trải qua một thời gian học tập chuyên sâu, con mới biết, hóa ra, chẳng có cái gì là trời sinh cả. Trẻ con khi vừa mới sinh ra thì khẳng định là sáng lạn và hoạt bát, bởi vì đó là bản năng tự nhiên của mỗi đứa trẻ, nhưng mà đến năm 10 tuổi, 17 tuổi mà vẫn giữ được trọn vẹn sự sáng lạn và hoạt bát đó thì không phải là bản năng nữa, mà đó là kết quả của việc được gia đình cẩn thận bảo vệ và nuôi dưỡng mà. Và con cũng phát hiện ra rằng, giữa cha mẹ độc hại và cha mẹ tuyệt vời chỉ cách nhau một đường ranh giới nhỏ, mang tên là tri thức. "

" Chú Giang à, con từ nhỏ đã không có ước mơ gì lớn, cũng không có mục tiêu, không có lý tưởng, mỗi ngày trôi qua đều rất mơ hồ. Có nhiều lúc, con cảm thấy bản thân rất giống Nobita và Tiểu Tuyết là Doraemon, có chuyện gì xảy ra, con đều phải dựa vào cậu ấy. Nếu như không có cậu ấy, có lẽ là con cũng chưa chắc đã lấy được danh ngạch tuyển thẳng đại học Giao Thông Thượng Hải. Con không phủ nhận công sức và nỗ lực của bản thân, nhưng mà con cũng không phủ nhận rằng nếu như không có cậu ấy thì có lẽ là con còn chẳng có động lực để đi thi và đoạt giải. Trước kia con nghĩ, như vậy là rất tốt, học xong cấp 3, liền đại học, học xong đại học, liền tìm một công việc, chăm chỉ làm việc, chăm chỉ kiếm tiền và sống một cuộc sống an ổn đến già. Nhưng mà bây giờ con không nghĩ như vậy nữa, con muốn bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. "

Giang Duật Hành có chút ngạc nhiên, " Ồ? Cụ thể thì sao? Con muốn làm gì? "

" Con muốn thi ngành tâm lý học, muốn trở thành người giống như Trần Mai lão sư vậy. Chú Giang, con từ nhỏ đã cảm thấy bản thân không có tài năng đặc biệt gì, học hành bình thường, thành tích bình thường, làm gì cũng rất bình thường, căn bản là cái gì cũng làm được, nhưng lại chẳng có kỹ năng nào là thật sự nổi trội đến mức có thể xem thành sự nghiệp cho tương lai. Hồi đầu năm lớp 10, con có bắt đầu làm việc viết content để kiếm tiền. Tiền thì đúng là kiếm được đấy, nhưng mà không nhiều, chỉ đủ để con ăn tạm bữa cơm qua ngày, mai sau nếu như ra riêng rồi thì con không thể dựa vào công việc đó để kiếm sống được. Và hơn hết là, con đối với công việc không có quá nhiều cảm xúc cùng nhiệt huyết, làm việc đơn thuần chỉ để kiếm tiền, căn bản là không thể nào tìm được cảm giác thành tựu hay là niềm vui khi đi làm như Tiểu Tuyết. "

" Có điều, kể từ sau khi học ở lớp của Trần Mai lão sư, con hình như đã bắt đầu khám phá ra được năng lực đặc biệt của bản thân rồi. Con chính là có một loại khả năng dễ dàng nhận ra cảm xúc của người khác và cho dù không cần học thì con cũng có thể dễ dàng gọi tên được cảm xúc đó. Nói thật, điều này hoàn toàn không hề lộ ra khi con cùng Tiểu Tuyết đi làm kiểm tra sinh trắc dấu vân tay. Vì thế con nghĩ, thực ra thì bản thân cũng rất đặc biệt đấy chứ. Và con không muốn lãng phí năng lực đặc biệt này. Ban đầu con vẫn còn hơi do dự, không biết có nên từ bỏ suất tuyển thẳng kia để theo đuổi ngành tâm lý học hay không. Suất tuyển thẳng ấy thật sự không dễ để có được, đó cũng là tấm vé an toàn để con vào đại học, nếu như từ bỏ thì liệu rằng con có thể thi đậu được chuyên ngành tâm lý học hay không? Con đã từng do dự rất nhiều. Nhưng mà từ sau khi Tiêu An An ra đi, con đã không do dự nữa. Con đường ở phía sau có khó khăn đến đâu đi chăng nữa thì con vẫn nhất quyết phải đi. Con muốn gánh lên sứ mệnh chữa lành và truyền đạt tri thức để sau này những bi kịch gia đình như vậy sẽ không còn phát sinh nữa. À không, nếu như nói không còn trường hợp nào phát sinh nữa thì quá viển vông, nhưng chỉ cần ở trong tầm với của con thì con sẽ dốc hết sức mình để ngày càng có nhiều gia đình hạnh phúc hơn. "

" Lúc nhỏ, Tiểu Tuyết từng đọc cho con nghe một câu chuyện như thế này. Có một ông lão, mỗi ngày khi thủy triều rút nước thì ông sẽ ra ngoài bãi biển và nhặt những con sao biển đang sắp chết khô ném về lại biển. Sau đó, có một cậu bé hỏi ông lão rằng, tại sao ông lại làm một việc vô ích đến vậy chứ? Ông cũng không thể đem tất cả sao biển mắc cạn đều ném về với đại dương, lát nữa khi Mặt Trời lên cao thì vẫn có vô số con sao biển bị chết khô. Ông lão nghe vậy thì liền mỉm cười mà đáp, đúng vậy, ông không thể cứu hết được tất cả mọi con sao biển, nhưng mà ít nhất thì những con mà ông từng cứu sẽ có một cuộc sống khác. "

" Nói thật, lúc nhỏ con nghe câu chuyện này, nghe rồi cũng chả hiểu được bao nhiêu. Nhưng mà bây giờ con dường như đã hiểu rồi. Chú Giang, con đã có lý tưởng của riêng mình rồi, cũng đã có việc mà bản thân thật sự muốn theo đuổi đến cùng rồi. "

Giang Duật Hành phì cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Tần Chiêu, " Vậy thì ta chúc mừng con nhé. Cố lên, ta tin tưởng là con sẽ làm được. "

" Còn có một chuyện nữa, nó.... Khá là to gan. "

" Ồ? Nói ra nghe xem. "

" Con muốn thi Bắc Đại*. Trên toàn quốc thì khoa tâm lý học của Bắc Đại là tốt nhất, vì thế con muốn đến đó để học. Tuy rằng không biết là có làm được hay không, nhưng mà con vẫn muốn liều lĩnh một lần. " ( *: là trường Đại học Bắc Kinh á.)

Giang Duật Hành gật gù, " Ừm~ Tuổi trẻ mà, thỉnh thoảng liều lĩnh một chút cũng là tốt đó. Ta ủng hộ con. Nhưng mà con đừng học theo cái nết của Samoyed, thằng nhóc đó nó liều kinh lắm, con mà học theo nó là sẽ không chịu nổi áp lực và tổn hại đâu. Chúng ta chỉ là người bình thường, thế nên chỉ làm việc bình thường thôi. Còn Samoyed ấy à, nó biến thái* rồi, không được bình thường lắm đâu, vì vậy con đừng có học theo nó. "

( Biến thái thái ở đây được hiểu theo nghĩa tích cực là sự biến đổi trạng thái, ý nói là trạng thái của Giang Ngộ Tuyết so với người bình thường thật sự có rất nhiều điểm khác biệt. Ví dụ như là, nếu như nói thiếu niên 16, 17 tuổi là những chú sâu bướm đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ thì Giang Ngộ Tuyết đã hóa bướm và bay nhảy tung tăng rồi.)

Tần Chiêu phì cười, " Vâng, con biết rồi. Con sẽ tự lượng sức mình. "

Tối hôm đó, khi Giang Ngộ Tuyết về đến nhà, Tần Chiêu liền quấn lấy hắn, nói cho hắn nghe những điều mà anh đã nói với Giang Duật Hành. Sở dĩ anh lựa chọn nói cho Giang Duật Hành nghe trước Giang Ngộ Tuyết là bởi vì anh cảm thấy ông là người lớn, vị thế ở trong gia đình cao hơn Giang Ngộ Tuyết. Và đối với quyết định từ bỏ suất tuyển thẳng này, đó không còn là quyết định và cảm xúc của riêng anh nữa, bởi vì anh còn cần Giang Duật Hành giúp anh nộp học phí của đại học nữa, vì vậy anh cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm thông báo cho ông ấy đầu tiên khi bản thân quyết định thay đổi mục tiêu.

Giang Ngộ Tuyết nghe xong liền nói, " Thi Bắc Đại..... Cậu chắc chắn chưa? Điểm số trung bình của cậu hiện tại là dao động từ 530 đến 550. Cái thành tích này thật sự không thấp, nhưng để vào được Bắc Đại thì thật sự quá thấp. Điểm tuyển sinh tối thiểu của Bắc Đại là 630. Để cho an toàn, chúng ta cứ làm tròn lên thành 650. Vì thế, cậu cần phải tăng ít nhất 100 điểm thì mới có thể vào được Bắc Đại. Trong vòng 1 năm mà tăng 100 điểm, cậu chắc chắn bản thân sẽ làm được chứ? "

Tần Chiêu lắc đầu, " Mình không chắc là sẽ làm được. Nhưng mà vẫn là muốn nỗ lực một lần. Mình muốn đi Bắc Kinh cùng cậu. "

Giang Ngộ Tuyết khẽ phì cười, hắn ôm chặt Tần Chiêu vào lòng, xoa xoa đầu anh, nhỏ giọng nói, " Được, chúng ta cùng nhau đi Bắc Kinh. Cùng nhau nỗ lực nhé! "

" Ừm. "