1314

Chương 31: Lão cha gây họa rồi!!!



Chớp mắt một cái là đã đến kỳ nghỉ hè. Mà mùa hè năm nay, có vẻ như không được bình yên cho lắm.

Một buổi trưa hè nóng bức nọ, ở đằng sau hậu hoa viên của Du Nhiên biệt viện, Giang Ngộ Tuyết đang nằm sả lai trên một tảng đá lớn bên cạnh dòng suối. Những tia nắng nóng khủng khiếp của mùa hè xuyên qua những tán cây cổ thụ, khi rơi xuống mặt của Giang Ngộ Tuyết thì đã biến thành những đốm nắng nhỏ tinh nghịch, đong đưa theo từng cơn gió.

Gió ở đây mang theo hơi nước từ dòng suối, vì thế không nóng bức và khô hanh như gió ở trong thành phố. Giang Ngộ Tuyết vui vẻ nằm hưởng thụ sự mát mẻ này. Vân Đóa cũng ở bên cạnh hắn, vô tư nghịch nước. Tần Chiêu thì đã đi học, lịch học thêm trong hè của anh rất dày, vì thế nên anh rất ít khi ở nhà.

Đang lúc Giang Ngộ Tuyết hiu hiu sắp ngủ thì bỗng Giang Duật Hành xuất hiện, ông vỗ mặt hắn cái bép, gấp gáp nói, " Samoyed, dậy đi, dậy đi, xảy ra chuyện rồi! "

" Hở? Chuyện gì thế? "

" Tiêu rồi, ta tạo nghiệp rồi! "

Giang Ngộ Tuyết ngồi bật dậy, " Cái gì? Ngài làm cái gì rồi? Ngoại tình rồi hay là có con riêng rồi? "

Giang Duật Hành chưởng lên trán Giang Ngộ Tuyết một cái, " Mi nói bậy cái gì thế hả con! Cha của mi là loại người đó sao? "

" Vậy thì còn có chuyện gì mà có thể gọi là tạo nghiệp rồi? "

Giang Duật Hành thở dài, " Bảo bối à, chuyện này thật sự phải xin lỗi con rồi! "

Giang Ngộ Tuyết tò mò đến nóng nảy, " Có chuyện thì ngài phải nói chứ! "

Giang Duật Hành lại thở dài rồi chầm chậm kể cho Giang Ngộ Tuyết nghe mọi chuyện. Chuyện bắt đầu từ khi ông còn rất trẻ, năm đó đi nghĩa vụ quân sự, ông có quen biết được một người bạn, tên là Chu Đại Mộc, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết. Sau đó, có một lần tân binh phải đi làm nhiệm vụ triệt hạ thổ phỉ. Ban đầu, cứ ngỡ đó chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, nhưng không ngờ rằng phe địch lại có súng. Năm đó, có 2 đồng chí phải hi sinh, và đa số mọi người trong đội đều bị thương.

Đáng ra thì trong cửa số những người phải hi sinh còn có cả Giang Duật Hành, nhưng mà ông may mắn được Chu Đại Mộc đỡ giúp cho một phát đạn, vậy nên mới có thể sống sót trở về. Năm đó ông rất biết ơn Chu Đại Mộc, cũng là tuổi trẻ vô tri, vậy nên liền đồng ý với Chu Đại Mộc một chuyện, đó chính là trong tương lai, nếu như hai người mà lấy vợ sinh con, nếu như sinh được một trai, một gái thì sẽ cho hai đứa nhỏ kết hôn với nhau.

Ở cái thời 40 năm về trước, đây chính là lời hứa có giá trị nhất và người ta thường bày tỏ lòng biết ơn bằng cách hứa hôn con của mình cho con của đối phương. Nhưng mà ở thời đại bây giờ, điều đó đã không còn đúng nữa và Giang Duật Hành thật sự không muốn ép con của ông vào một cuộc hôn nhân như vậy. Nhưng mà năm đó giấy trắng mực đen, hôn thư đã viết rõ ràng, ông không chối đi đâu được.

Thật ra thì có một đoạn thời gian rất dài ông đã quên bén đi chuyện này, bởi vì sau khi xuất ngũ, ông đã không còn gặp lại Chu Đại Mộc nữa, ban đầu cũng có liên hệ qua thư từ 1-2 năm, nhưng sau đó thì bặt vô âm tín luôn. Giang Duật Hành vốn tưởng chuyện này đã trôi vào dĩ vãng, nhưng không, hôm nay vợ của Chu Đại Mộc đột nhiên dẫn đến trước mặt ông một cô con gái tầm 16, 17 tuổi, vừa hay là bằng tuổi của Giang Ngộ Tuyết và đề nghị đến việc liên hôn.

Tất nhiên, ở độ tuổi này là không thể kết hôn được. Nhưng mà Chu Đại Mộc đã qua đời rồi, một mình nàng ta không thể tự nuôi con, thế nên chỉ có thể bấu víu vào cuộc hôn nhân này để mong Giang gia có thể nuôi dưỡng Chu Đồng Đồng.

Nếu như chỉ đơn thuần là chu cấp tiền cho Chu Đồng Đồng ăn học thôi thì Giang Duật Hành không có vấn đề gì cả, ông không thiếu nhất chính là tiền. Nhưng mà đối phương cứ liên tục ép buộc ông phải thừa nhận mối hôn ước này và chờ khi Giang Ngộ Tuyết đủ tuổi thì bắt buộc phải kết hôn.

Giang Duật Hành là một kẻ già đời, ông làm sao mà không nhìn ra được là hai mẹ con nhà đó chỉ đơn thuần là nhắm vào tài sản của gia đình ông, muốn Chu Đồng Đồng gả cho Giang Ngộ Tuyết để bọn họ bay lên cao, ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ cuộc sống giàu sang cơ chứ. Hơn nữa, theo điều tra của ông thì bọn họ còn có 2 người con trai lớn nữa, đứa lớn nhất năm nay đã hơn 35 tuổi, còn lớn hơn cả Giang Hạc Hiên, đứa thứ 2 thì đã 30, cả hai đều đã có vợ con đuề huề rồi. Nhưng cả hai đều không có việc làm ổn định, đã vậy còn cờ bạc nợ nần khắp nơi, lúc trước thì còn có Chu Đại Mộc đi làm để trả nợ dùm, nhưng mà bây giờ ông ta đã chết rồi, thành ra không còn ai đi làm kiếm tiền nữa. Có một điều mà Giang Duật Hành dám chắc chắn rằng, gia đình này không phải là đến để liên hôn mà đến để đào mỏ.

Tất nhiên, bọn họ không thể biết được đến tập đoàn Duật Vân, gia sản mà bọn họ điều tra được chỉ có một vài công ty con mà ông đang điều hành mà thôi. Nhưng mà giá trị của các công ty đó cũng đủ để làm lóa mắt những kẻ hám lợi rồi. Giang Duật Hành căn bản là không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng tạm thời ông chẳng biết phải làm sao cả, ông không thể không nể mặt Chu Đại Mộc mà từ chối thẳng thừng được. Mà ông cũng càng không thể chấp nhận một người con dâu, một gia đình thông gia như thế, và ông càng không muốn cuộc đời của Giang Ngộ Tuyết bị hủy hoại bởi cuộc hôn nhân tai vạ này. Hơn nữa, Giang Ngộ Tuyết hình như cũng đã có người mà hắn thích rồi, ông không dám phá hoại nhân duyên của hắn. Dù gì thì bây giờ ông cũng đã già rồi, đã không còn sức để cãi cọ nữa, vì thế nên không muốn vì những chuyện như thế này mà náo ra mâu thuẫn với con cái. Chỉ là bây giờ ông chưa biết phải giải quyết thế nào cho ổn thỏa.

Giang Ngộ Tuyết nghe xong thì cũng lắc đầu ngao ngán, " Lão cha à, ngài đúng thật là tạo nghiệp rồi! Cái nghiệp này còn quật lên đầu của con nè! "

" Xin lỗi mà~ lúc đó ta tuổi trẻ vô tri, hành động mà không suy nghĩ kỹ. Được rồi, đừng tức giận, mau giúp ta suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này ra làm sao đi. "

" Nhưng mà trước khi giải quyết chuyện này, con muốn ngài phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho con. Khi khổng khi không lại đổ lên đầu con một chuyện lớn đến như vậy! Tổn thương lớn lắm đấy! "

" Được, được được, con muốn bao nhiêu? "

" Không nhiều, chỉ 30 triệu USD, rót vào tài khoản riêng của con chứ đừng rót vào công ty, rót vào công ty thì thành cổ phần của ngài mất rồi, con muốn số tiền đó để nắm thêm khoảng 7% cổ phần công ty cho lão Trương cáo già kia bớt đè đầu cưỡi cổ con. Còn nữa, con muốn lấy thêm 0,1% cổ phần của tập đoàn Duật Vân. "

" Được! Tiền với cổ phần thôi mà, chuyện nhỏ thôi. Ngày mai ta sẽ giải ngân cho con, còn cổ phần thì chờ ta hoàn tất thủ tục pháp lý thì sẽ sang tên cho con. Còn bây giờ con mau nói xem phải làm sao? "

" Hưmmm, cho con vài tiếng đồng hồ, con cần thời gian để sắp xếp lại kế hoạch này. Còn nữa, vừa hay trưởng công chúa và Cẩm Thư đều ở nhà, buổi tối chúng ta mở một cuộc họp gia đình đi. Chuyện này không phải một mình con là có thể giải quyết, cần cả nhà chúng ta đều hợp lực. "

" Được! "

" Đúng rồi, bây giờ 2 người bọn họ đang ở đâu? "

" Ta an bài cho hai mẹ con nhà đó ở trong khách sạn Kim Hoa đấy. "

" Ừm. Không tồi. Đúng rồi, cái công ty con đó nếu như phá sản rồi thì có gây ra ảnh hưởng gì không? "

" Có chứ. Tuy rằng không gây ra ảnh hưởng gì lớn tới chúng ta, nhưng nữa sẽ gây bất lợi rất lớn cho một số nhân viên lớn tuổi. Nếu như con thật sự muốn làm cho công ty phá sản thì hãy suy nghĩ một chút cho những người lớn tuổi trong công ty. "

" Được, con hiểu rồi. Chuyện này, con sẽ nghĩ cách để xử lý. Ngài đi nghỉ ngơi đi, con cũng về phòng đây. "

" Ò~ "

" Vân Đóa! Đi thôi tiểu bảo bối! "

( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)

....

Buổi tối, sau khi ăn tối xong, mọi người liền quây quần lại với nhau, mở một cuộc họp gia đình. Đầu tiên, Giang Duật Hành đã thẳng thắn thừa nhận việc mà bản thân đã gây ra.

Sau đó, Giang Ngộ Tuyết nói, " Chuyện này, cũng không thể toàn bộ đều trách lão cha. Mà có trách thì cũng chẳng giải quyết được gì cả. "

Dung Nguyệt, " Đúng đó, vậy thì con cảm thấy phải làm sao để giải quyết chuyện này đây? "

" Đơn giản, cứ biến thành người xấu cho bọn họ thấy là được rồi. "

Giang Duật Hành, " Biến thành người xấu? "

Giang Ngộ Tuyết, " Không sai. Con từng nghe qua rất nhiều câu chuyện, liên quan đến việc trọng nam khinh nữ, con gái thời bây giờ cũng cực kỳ bài xích những gia đình như vậy, các cô gái khi ra mắt gia đình người yêu mà thấy kiểu gia đình như vậy là sẽ lập tức quay xe ngay. Vì vậy chúng ta cứ đi theo cái kịch bản đó mà diễn. Qua vài ngày nữa, con sẽ mời Chu Đồng Đồng và mẹ của cô ta về nhà mình ăn cơm. Ngày hôm ấy chúng ta hãy làm như thế này. Nam ngồi ở bàn trên, nữ ngồi ở dưới đất. Nam thì ăn cơm nóng canh ngọt, còn nữ thì phải ăn đồ thừa. Còn nữa, tất cả việc nhà ngày hôm ấy phải do nữ làm. Còn nữa, trưởng công chúa, ngài phải tỏ ra bản thân là một bà mẹ chồng cực kỳ khó tính, phải không ngừng hạ thấp Chu Đồng Đồng. Tốt nhất là cứ đem 3 cái bằng thạc sĩ của ngài ra khè cô ta, con điều tra qua rồi, thành tích học tập của cô ta rất thấp, điểm thi môn tiếng anh chưa bao giờ vượt qua 35 điểm. Cẩm Thư cũng phải vậy, phải không ngừng chế giễu cô ta. Con biết, kế hoạch này sẽ khiến cho các vị công chúa đáng yêu của chúng ta chịu thiệt thòi một chút, nhưng mà mọi người hãy vì hạnh phúc của con mà hợp tác đi nhé? Sau khi xong việc, con sẽ chi tiền cho mọi người đi du lịch, đi spa, đi shopping các kiểu, ok không? "

Giang Cẩm Thư, " Giang Ngộ Tuyết, anh xấu xa thật đấy! "

Giang Ngộ Tuyết, " Đó chỉ mới là bước đầu tiên của kế hoạch. Việc xấu xa hơn vẫn còn ở đằng sau kìa. Dù sao thì anh hai của mày cũng chả phải người hiền lành lương thiện gì cả. "

Giang Cẩm Thư tặc lưỡi lắc đầu, " Ôi trời, sao tui lại có một ông anh trai xấu người, xấu cả nết vậy không biết! "

Giang Ngộ Tuyết, " Túm cái quần lại là mày có chịu giúp anh không thì bảo? "

" Giúp chứ! Nhưng mà không phải là vì anh! Em là vì hạnh phúc của cái gia đình này, nếu như gia đình chúng ta mà có con dâu giống như Tịch Lam tỷ tỷ đây thì 10 người em cũng chịu, nhưng mà nếu như giống như Chu Đồng Đồng thì cút đi. " Giang Cẩm Thư vừa nói vừa ôm cánh tay của Ôn Tịch Lam, dụi dụi đầu vào cánh tay cô. Ôn Tịch Lam phì cười, xoa xoa đầu con bé.

" Ừm! Được! Vậy bây giờ có ai phản đối kế hoạch của con không? "

Mọi người đều lắc đầu.

" Được! Chuyện cuối cùng, con tuyệt đối sẽ không cho phép Chu Đồng Đồng bước vào Du Nhiên biệt viện và cả Sơ Ảnh viên lẫn biệt thự Holly bên kia cũng đều không được. Ngày hôm ấy, chúng ta đến căn nhà cũ của ông nội ở Từ Hối ấy, có thể không? "

Dung Nguyệt, " Có thể nha! Ta cũng nghĩ giống như con vậy. Loại người đó thì tốt nhất không nên cho họ bước vào nhà mình. "

" Được rồi, chính sự chỉ nói đến đây thôi. Con về phòng đây, mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền đi về phòng.

Về đến phòng, hắn thấy Tần Chiêu vẫn còn ngồi bên bàn học, vò đầu bức tóc giải bài bài tập. Hắn khẽ cười, đi đến và ngồi xuống bên cạnh anh. Tần Chiêu thấy hắn đến, liền như là nhìn thấy cứu tinh, vội giơ bài tập ra, " Ây dô, cậu về rất đúng lúc. Mau giúp mình nhìn bài toán này xem. Mình đã giải 5 lần rồi, mỗi lần đều ra một đáp án khác nhau. Điên đầu mất thôi. "

" Ừmmm, để mình xem xem.... À, biết rồi. Cậu xem, ngay từ bước thứ 2 là cậu đã làm sai rồi, bảo sao lại không thể tính ra kết quả chính xác. "

" Hả? Vậy phải sửa như thế nào? "

" Nào, mình chỉ cho cậu...... "

Cứ như vậy, Giang Ngộ Tuyết cùng Tần Chiêu ngồi làm bài tập đến tận khuya mới đi ngủ. Nhưng mà, sau khi lên giường nằm, hai người vẫn không lập tức ngủ ngay mà vẫn trò chuyện với nhau một lúc. Điều này dường như đã là một thói quen của hai người bọn họ.

" Chiêu à, hôm nay họp gia đình mà mình không cho cậu tham gia, cậu có cảm thấy buồn hay là cảm thấy bị bỏ rơi không? "

" Hở? Mình tại sao lại phải cảm thấy như vậy chứ? "

" Thì tại vì mình từ nhỏ vẫn luôn vỗ ngực và nói rằng sẽ xem cậu như người thân trong gia đình, nhưng mà hôm nay đụng chuyện lại gạt cậu ra một bên. Mình thật sự sợ rằng cậu sẽ có cảm xúc không tốt và hiểu lầm về chuyện này. "

Tần Chiêu phì cười, " Yên tâm đi, mình không có suy nghĩ được nhiều đến như vậy đâu. "

" Thật ra thì cũng không có gì đáng để giấu giếm cậu cả, chỉ là mình không muốn cậu dây vào mớ hỗn độn này, hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến một người bạn học cũ của cậu ở Côn Minh. Chu Đồng Đồng. Cậu còn nhớ cô ta không? "

" Ừm. " Tần Chiêu gật đầu. Anh tất nhiên là không quên. Năm xưa, thực tế thì ở trường học, kẻ bắt nạt anh nhiều nhất không phải là Đỗ Hợp và Quách Nhiên, mà là Chu Đồng Đồng. Hồi đó, ở trong trường, Chu Đồng Đồng là người có gia cảnh tốt nhất, tính tình của cô ta lại ngang ngược và rất hung dữ, thành ra là trở thành chị đại của cả trường mà ai nghe tên cũng phải sợ, ai thấy mặt cũng phải đi đường vòng. Tính ra thì cũng tương tự Lý Ngữ Linh, nhưng mà Chu Đồng Đồng ghê gớm và độc ác hơn Lý Ngữ Linh rất nhiều.

Năm xưa, anh và cô ta học cùng một lớp. Năm lớp 1, cô ta thường xuyên sai khiến anh đi làm những việc lặt vặt như mua đồ ăn, mua nước uống, làm bài tập cho cô ta. Hồi đó anh nhát cáy, nên cun cút nghe theo, bảo gì làm đó. Nhưng mà cô ta lại không vì thế mà buông tha cho anh, cứ hở tí là đánh, hở tí là chửi. Rồi cũng không biết từ đâu mà cô ta lại biết được chuyện gia đình anh và bắt đầu đi bêu riếu khắp nơi, và chuỗi ngày địa ngục của anh cũng bắt đầu từ đó.

Bây giờ nếu như hỏi anh là có hận Chu Đồng Đồng hay không thì câu trả lời là có. Anh hận cô ta đến tận xương tủy. Nhưng mà anh không nghĩ đến việc trả thù. Trước kia là đã từng nghĩ đến, nhưng bây giờ thì không còn nghĩ đến nữa. Bất quá đó không phải là vì anh chấp nhận tha thứ cho cô ta, tất cả đơn thuần chỉ là vì anh không rảnh. Cuộc đời của anh hiện tại đã có quá nhiều việc phải làm, có lý tưởng mà anh muốn thực hiện, vì vậy anh không muốn dành thời gian cho những việc vô bổ như là trả thù, càng không muốn dành thời gian quý báu của bản thân để suy nghĩ về một kẻ đáng ghét từng làm tổn thương anh.

Giang Ngộ Tuyết tiếp tục nói, " Chiêu à, cậu có biết không, mình và nữ nhân này, có một mối nhân duyên rất đáng sợ đó. "

" Hở? "

" Chuyện là thế này..... " Giang Ngộ Tuyết kể hết cho Tần Chiêu nghe về việc Giang Duật Hành đã tạo nghiệp cho hắn như thế nào, đồng thời cũng nói cho anh nghe về kế hoạch đá bay dân họ đào tên mỏ ra khỏi cuộc đời của hắn ra sao. Sau đó hắn tiếp tục nói, " Chiêu à, mình thừa nhận, việc làm của mình thật sự rất xấu xa. Có lẽ, trong mắt cậu, mình là một người rất lương thiện, rất biết suy nghĩ đến cảm xúc của người khác, nhưng mà mình cũng muốn cho cậu nhìn thấy rằng, mình cũng có một mặt thật sự rất độc ác. Tất nhiên, sự độc ác này thường thì sẽ không tùy tiện xuất hiện đâu. Nó chỉ xuất hiện khi ranh giới an toàn của mình bị ai đó cố tình công kích. Chiêu à, mình muốn cậu hiểu rằng mình cũng là một người rất bình thường, cũng có thất tình lục dục, có mặt tốt và cũng có mặt xấu. Chỉ là bình thường mình lựa chọn làm một người tử tế, che đậy đi mặt xấu xa kia. Nhưng, một người tử tế thì không đồng nghĩa rằng đó là một người lương thiện một cách mù quáng. Lương thiện mù quáng thì chính xác là ngu xuẩn. Nhưng mà trước khi thực hiện kế hoạch này, mình vẫn là làm người lương thiện lần cuối cùng, ngày mai mình sẽ đi gặp Chu Đồng Đồng và sẽ cho Chu Đồng Đồng và Chu gia một cơ hội để rút lui. Chỉ cần bọn họ hủy hôn thì mình hoàn toàn có thể chu cấp tiền bạc cho Chu Đồng Đồng tiếp tục ăn học, còn nếu không thì đừng trách tại sao mình lại ác. "

" Ừm. " Tần Chiêu thì lại chẳng quan tâm lắm đến Chu Đồng Đồng, sự chú ý của anh đổ dồn hết vào việc Giang Ngộ Tuyết thẳng thắn thừa nhận với anh về một mặt trái đầy xấu xa của hắn. Anh tất nhiên là không hề ghét bỏ, bởi vì suy cho cùng, hắn cũng chỉ là đang tự bảo vệ bản thân và gia đình tránh khỏi một mối quan hệ độc hại mà thôi. Và điều khiến cho anh để tâm chính là hắn đã để lộ ra cho anh nhìn thấy những điều mà hắn sẽ không bao giờ để lộ ra cho người ngoài nhìn thấy. Và điều này cũng đột nhiên làm cho anh có cảm giác như là đã chạm tới được con người chân thật nhất, toàn vẹn nhất của hắn. Trước giờ, hắn thường chỉ để lộ mặt tốt, lúc nào cũng vui vẻ, tích cực và lương thiện nhưng mà thời gian gần đây, hắn đã bắt đầu để lộ ra những mặt trái rằng thật ra hắn cũng có thể ác độc và cũng có rất nhiều lúc hắn rất tiêu cực.

Cảm giác dẫm qua ranh giới lại lần nữa xuất hiện bên trong Tần Chiêu. Nhưng mà lần này anh dường như đã lờ mờ nhìn thấy được ranh giới đó là gì rồi. Chỉ là anh chưa thể phán đoán được chính xác ranh giới đó rốt cuộc là gì.