20 Năm Trải Qua Cùng Tiên Sinh

Chương 5: Món quà đến muộn



Tiên sinh lại lần nữa dắt tay vị Omega trẻ tuổi xinh đẹp kia trên thảm đỏ, bộ dáng khoác tay đứng cạnh nhau của họ hệt như hai người mới là trời sinh một cặp, những người bên ngoài thảm đỏ hô hào hò hét, hai người phía trên thảm đỏ lại nhìn nhau mỉm cười, khung cảnh làm tôi cảm thấy chói mắt.

Căn nhà lớn như vậy lại chỉ có mình tôi, vắng vẻ và lạnh lẽo, những người hầu trước đó đều bị tiên sinh cho thôi việc.

Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi trở nên càng ngày càng thích ngủ, mỗi lần như thế đều ngủ đến vài tiếng đồng hồ.

Thói quen ăn uống cũng trở nên thanh đạm hơn, ăn nhiều một chút sẽ có cảm giác buồn nôn, trong lòng tôi loáng thoáng xoẹt qua một tia suy đoán, nén lại cảm xúc vui mừng, tôi đi đến bệnh viện kiểm tra.

Đến khi cầm được giấy chẩn đoán trên tay, toi biết chắc rằng suy nghĩ của mình đã đúng.

Tôi thật sự đang mang thai.

Nhiều năm như vậy, tôi cuối cùng cũng có thể sinh cho tiên sinh một nhóc con.

Tôi kích động đến mực muốn báo ngay tin mừng này với tiên sinh, nhưng nghĩ lại hiện tại là thời gian làm việc, tiên sinh chắc chắn sẽ không nghe điện thoại, thế nên tôi đã gửi cho anh ấy một tin nhắn wechat.

Nghĩ về chuyện đó, tôi liền lên một chiếc taxi, nôn nóng ngắm nhìn dòng người và xe cộ qua lại trên phố, thật muốn nói cho cả thế giới biết tin vui của mình.

Một lúc sau, tôi nhận thấy hướng xe chạy có chút xa lạ, không phải là đường đến công ty của tiên sinh, vừa định bảo tài xế dừng xe thì bất ngờ mất đi ý thức.

Khi lần nữa tỉnh lại, xung quanh là bốn vách tường tả tơi, từng miếng dán tường rơi trên sàn nhà, tôi nhìn thấy một người đàn ông.

Là tên Alpha trong scandal tình ái với vị minh tinh Omega kia.

Phía sau hắn ta còn có một đám người, đều là Beta.

"Lớn lên cũng rất xinh đẹp nha, sao lại để Alpha nhà mình ra ngoài tìm người khác thế? Chẳng những vậy, còn để tên đó động đến người của tao" Hắn bóp khuôn mặt của tôi, xoay trái nhìn phải, tấm tắc cảm thán.

"Mày nói xem, nếu như tao cũng đụng đến...." Tôi điên cuồng lắc đầu, miệng bị nhét đầy vải vóc, cảm giác ngẹt thở ập đến.

"Tên đó có phát điên hay không!" hắn ta xé toẹt quần áo mỏng manh trên người tôi, nước mắt nháy mắt rơi theo, hắn ta nhìn tôi với nụ cười điên cuồng, sau đó gọi đi một cuộc điện thoại, máy quay thẳng tấp hướng về phía cơ thể trần trụi của tôi.

Trong đôi mắt lập lòe đẫm lệ, tôi trông thấy một khuôn mặt quen thuộc. Là tiên sinh của tôi, chỉ là biểu cảm kia vẫn như trong dự đoán, thờ ơ và lãnh đạm.

"Tao cho mày một cơ hội để cầu cứu" Hắn đem vải vóc trong miệng tôi kéo ra, tôi nhìn tiên sinh bên kia màng hình, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, thoáng chốc cả căn phòng đều là tiếng gào khóc của tôi.

"A Kiêu, anh mau đến cứu em với, em thật sự rất sợ..." Tôi khóc nấc lên, nhưng ánh mắt của anh ấy vẫn bình tĩnh, mang theo cả sự thờ ơ.

"Lý Thời Yến" Anh ấy gọi tên của Alpha kia.

"Mày rốt cuộc muốn làm gì?" Bọn họ dường như đã quen nhau từ trước.

"Làm gì?" Tiếng cười nhạo bật ra từ miệng hắn, "Mày ngủ với Omega của tao, mày nghĩ xem tao sẽ muốn làm gì?"

"Omega của mày? Mày đừng quên, trước kia là mày bỏ rơi em ấy trước"

"***, Thẩm Kiêu, năm đó là tên nào trong một lúc tức giận bỏ rơi em ấy rời đi thành phố khác, học một trường đại học xa lạ, mà mày lại..." Hắn đột nhiên dùng sức nâng tôi dậy dựa lưng vào tường, rồi nhìn tôi cười ác ý.

Không ngờ tới, hắn lại bắt đầu thả ra tin tức tố! Tôi dùng sức giãy giụa khiến hắn trở nên mất kiên nhẫn.

"Phải rồi, có lẽ mày vẫn chưa biết trước khi cùng mày kết hôn, Alpha của mày đã từng qua lại với người khác nhỉ? Bọn họ, à không, phải nói chính xác là ba người chúng tao...."

"Tôi không muốn nghe! Không muốn nghe! Xin ngươi đừng nói nữa, cầu xin ngươi..." Tôi gào thét đến khan cả tiếng, cảm giác đau đớn từ yết hầu truyền đến.

Tôi thuận theo góc tường trượt xuống, dùng tay che lại bụng của mình.

Nhưng hắn dường như không muốn dễ dàng bỏ qua cho tôi.

"Mày lớn lên thật sự xinh đẹp, chỉ là đem so với A Thâm lại kém quá xa, mày thật sự nghĩ người đàn ông mày yêu sâu đậm cũng yêu mày sao? Chẳng qua là vì..."

"Nốt ruồi lệ dưới khóe mắt này, cùng với nốt ruồi dưới mắt A Thâm giống nhau như đúc" Tin tức tố thả ra trên người hắn ngày càng nồng nặc, tôi đau đớn lắc đầu, cố phủ nhận sự thật tàn khốc.

"Thẩm Kiêu, mày sao còn chưa tới đây cứu nó?" Tôi bất giác nín thở chờ mong, trong mắt lấp lánh tia hi vọng cuối cùng.

Nhưng câu trả lời của tiên sinh đã hoàn toàn giết chết trái tim của tôi.

"Nếu mày muốn chơi, tao tặng cho mày" Trong một giây đó, thế giới của tôi ầm ầm sụp đỗ, trái tim đau đến tột cùng, cảm giác được bụng cũng càng ngày càng đau.

"Thẩm Kiêu" Tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình vang lên không chút sức sống, đám người trong phòng cũng đưa mắt sang đây.

"Anh có từng yêu..."

"Từ trước đến nay đều chưa từng"

Tia sáng cuối cùng trong mắt tôi cũng lụi tàn.

Tôi run rẩy dựa vào tường đứng dậy, cơ thể tê dại vì đau đớn, máu chảy ra từ móng tay do cào cấu nền bê tông cứng rắn nhuộm đỏ một mảng sàn, tôi dùng chút sức lực còn sót lại, rút ra tờ giấy chẩn đoán mang thai trong túi quần, từ từ xé nát nó.

Trong cơn mê mang, tôi hoảng hốt tưởng chừng thứ bản thân đang xâu xé không phải là thứ gì khác mà là trái tim đã vỡ vụng của mình.

Người đàn ông ở bên kia màng hình đột nhiên đứng dậy.

Tôi cúi đầu, phát ra tiếng cười nhẹ "Anh biết không, Thẩm Kiêu? Em đang mang thai"

Thẩm tiên sinh.

Anh có nghe thấy không.

Em đang mang thai đứa con của anh.

Em không phải là một tên Omega hoàn toàn vô dụng.

- -------------------

Lời của Editer: Tôi lại đi ngủ đây, không biết mai có lại siêng năng cày cuốc không nữa T.T

Chúc các nàng ngủ ngonnnn