20 Năm Trải Qua Cùng Tiên Sinh

Chương 6: Trăng trên bầu trời*, sương phủ mặt đất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Thời Yến thu lại tin tức tố của mình, có lẽ là do biết tôi đang mang thai, người đàn ông này cũng không đến mức xấu xa.

"Các người ra ngoài trước đi" Hắn bảo đám người kia đi trước, cuộc điện thoại giữa Thẩm Kiêu và hắn đã ngắt từ lâu.

Tôi nhìn hắn, hắn nhìn đến bộ dạng bây giờ của tôi, dường như có chút không đành lòng.

"Cái kia, khụ, thật xin lỗi, tôi không biết cậu đang mang thai".

Đột nhiên hắn lại xin lỗi tôi, làm tôi có chút bất ngờ.

Chỉ là cuối cùng tôi cũng không nói gì.

Hắn thấy tôi không đáp lại, cũng yên lặng đứng sang một bên, vài phút trôi qua, hắn đột nhiên nói về chuyện cũ giữa hắn, Thẩm Kiêu và vị Omega kia.

Thanh mai trúc mã, gia đình không môn đăng hộ đối, một tình yêu thấm kín chớm nở.

Vị Omega trong câu chuyện này thật hạnh phúc.

Thứ hạng phúc khiến tôi ghen ghét.

"Có thể cùng tôi đi lên sân thượng không?" Tôi nhìn hắn, hắn dường như nghĩ đến chuyện gì đó, cả người đều căng thẳng, nghiêm túc lắc đầu cự tuyệt.

"Thẩm Kiêu sẽ đến đây nhanh thôi" Hắn nói.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không nhảy lầu đâu, chỉ là muốn lên đó hóng gió chút thôi" Giọng nói của tôi thật đáng thương, hắn suy nghĩ thật lâu, vẫn là không đồng ý.

Tôi tức giận rồi, phớt lờ hắn ta rồi một mình đi về hướng sân thượng.

Hắn ta nghĩ nhiều rồi, tôi làm sao lại muốn tự sát chứ? Những khó khăn tôi từng trải, những đau thương tôi nhận lấy, cuộc sống thảm hại hiện tại, tất cả mọi thứ tôi đang có, không phải cứ chết đi là sẽ tốt lên.

Hơn nữa, tôi còn muốn sinh ra bé con của mình và tiên sinh.

Tôi thật sự chỉ muốn đi hóng gió một chút.

Nếu có cơn gió nào thật lớn thổi qua, vừa hay có thể đem hết những bi thương tuyệt vọng trên người tôi, nhẹ nhàng thổi tan.

Như vậy thì lòng tôi sẽ nhẹ hơn một chút, lát nữa khi gặp Thẩm Kiêu có thể thẳng thắng đối diện với anh ấy, đối diện với bi kịch giữa hai chúng tôi.

Lý Thời Yến cũng nhanh chóng lên theo, còn có lòng tốt khoác áo ấm lên người tôi.

"Khi tôi còn nhỏ, một đôi vợ chồng đã nhận nuôi tôi từ trại mồ côi, từ đó tôi được hưởng tất cả yêu thương và chiều chuộng của họ, chỉ cần tôi vừa khóc bọn họ sẽ trở nên hoang mang vụng về ôm tôi vào lòng, cố gắng dỗ dành. Có đôi khi họ sẽ mang tôi đi mua thật nhiều quần áo mới xinh đẹp, có lúc là mang tôi đến công viên giải trí, mua những chú gấu bông đáng yêu, cho tôi ăn những thứ bánh kem ngọt ngào, mỗi đêm đều kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích hay ho, trước khi ngủ sẽ uống một cốc sữa nóng, còn được hôn chúc ngủ ngon".

"Đến khi thức giấc, cũng chẳng phải lo bữa no bữa đói".

"Tôi đã ngốc nghếch cho rằng bọn họ là thật lòng yêu thương tôi, nuôi dưỡng tôi thành một người bình thường, lạc quang, rộng rãi".

"Tôi cũng bắt đầu đem hai người họ trở thành ba mẹ ruột thịt của mình, nghe lời dạy dỗ của họ, không tụ tập phá phách, cố gắng học tập, ngoan ngoãn hiểu chuyện".

"Mãi đến kì thi đại học sau này, bọn họ một hai ép buộc tôi phải ra nước ngoài du học, tôi không chấp nhận, lén tự ý điền vào bảng nguyện vọng, vì tôi đã chọn được chuyên ngành yêu thích ở một trường đại học mơ ước ở trong nước".

"Đến khi họ phát hiện ra vấn đề, bắt đầu nhốt tôi ở trong phòng, không cho tôi làm bất cứ chuyện gì cũng không cho gặp bất kì ai".

"Bọn họ muốn tôi ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của họ, chỉ là lúc đó tôi rất cứng đầu, một tháng trôi qua, họ bắt đầu không cho tôi ăn cơm, tôi đói đến mức chỉ có thể uống nước sống qua ngày".

"Đến lần đó, khi tôi không còn chịu đựng nổi nữa, tôi từ lầu hai nhảy xuống, ngã gãy hai chân, đầu đạp mạnh xuống đất, máu tuôn ra rất nhiều".

"Trong phòng bệnh trắng xóa, tiếng tích tích của biểu đồ điện tử vang lên, họ cuối cùng nói ra sự thật sau ngần ấy năm. Hóa ra trước đây họ từng có một người con ruột, đứa trẻ vốn ngoan ngoãn, hoạt bát lại vì áp lực do bọn họ mang tới mà mất bệnh trầm cảm nặng, sau đó cũng mất rồi".

"Bọn họ thấy tôi trông cũng chạc tuổi đứa trẻ xấu số nọ, trong lòng mang theo chút đồng cảm, muốn tôi.... thay đứa trẻ kia sống tiếp quãng đời sau này".

"Tôi lúc đó...".

"Thật sự chán ghét việc trở thành kẻ thay thế cho một người khác".

"Rồi tôi nghĩ rằng, cả đời này của mình, nhất định sẽ có một người thật sự yêu thương tôi mà không phải xem như.......".

Mấy từ cuối cùng tàn nhẫn với tôi đến nỗi tôi thốt không nên lời.

"Cả đời này của tôi, tựa như một thước phim và chỉ có thể là một thước phim khi mọi thứ đều giả tạo". Lý Thời Yến nhìn tôi với ánh mắt không thể nói nên lời.

Tôi nói lời cảm ơn với hắn, mà hắn dường như bị nhấn chìm bởi nỗi bi thương từ trong câu chuyện xưa cũ đấy, tôi gấp gáp tìm lại quần áo của mình, rồi đến bên cạnh người đàn ông không biết đã ở đây từ lúc nào.

Dẫu sao tôi vẫn là một Omega đã bị đánh dấu, đối với mùi hương của Alpha đánh dấu mình vẫn rất nhạy cảm.

———————

Lời của tác giả: Xin lỗi mọi người, thật xin lỗi > 人 <

Truyện này thật sự phải BE.

Cúi đầu xin lỗi mọi người lần nữa.

Xin lỗi nhé > 人 <



Chú thích: Tựa đề chương này được tác giả chơi chữ từ hai câu thơ đầu trong bài thơ "Tĩnh dạ tứ" của tác giả Lý Bạch.

"Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương"

Ở đây tác giả đổi Từ "明月光" thành "白月光" ("Minh nguyệt quang" thành "Bạch nguyệt quang")

Bạch nguyệt quang ám chỉ người mình thầm thương tựa như ánh trăng tỏa sáng trên bầu trời, chỉ có thể nhìn không thể với tới.)

Lời của Editer: Phải BE, BE, BE huhu, tôi muốn ẻm được yêu thương nhiều hơn nữa bởi một người thật sự yêu em ấy, chứ không phải nuốt hết nổi buồn vào người chịu đựng một mình như vậy. T.T

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!