25 Tuổi Có Con Riêng 17 Tuổi Thì Sao Chứ

Chương 5



Phần 5

18.

Trước lúc đi công tác, Phó Kim An hứa với tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ hoàn thành dự án và trở về sớm.

Người quản gia ra chào tôi, nhân tiện "báo cáo" về việc Phó Kim An thường không về ăn tối mỗi khi tôi vắng nhà và ngược lại, nếu có tôi ở nhà thì anh sẽ về thường xuyên hơn.

Tôi thắc mắc:

"Trước đây anh ấy có như vậy không?"

Quản gia đáp:

"Có, thưa cô. Anh Phó trước giờ vẫn như con quay, cả ngày luôn bận bịu với công việc. Từ khi cô tới đây thì anh Phó mới thay đổi dần."

Vì có tôi mà anh thay đổi ư?

"Nhưng... vì sao chứ?"

"Thưa, bởi vì anh Phó thích cô. Vì thích cho nên dù bận đến mấy cũng vẫn luôn cố gắng dành chút thời gian để ở bên cạnh cô."

Tôi choáng váng. Phó Kim An... thích tôi ư?

Ngay khi tôi chưa kịp định thần lại, một bóng dáng quen thuộc chạy ù vào nhà. Ô, ra là cậu "con trai" quý hoá của tôi, Phó Kí Bạch.

"Chịiii!"

Khi cậu ta chuẩn bị ôm chầm lấy tôi, tôi nhanh tay nhanh mắt chặn lại:

"Gọi mẹ!"

Phó Kí Bạch hờn dỗi, dừng lại cách tôi một bước, bĩu môi:

"Em đi vắng lâu như vậy mà chị cũng không thèm hỏi thăm lấy một tiếng."

Dỗ dành Phó lớn chưa xong lại còn đòi phải hỏi thăm Phó bé nữa?

"Đi có vui không?"

Nụ cười trên môi Phó Kí Bạch tắt ngấm. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi:

"Ba em cố ý kiếm cớ đuổi em đi. Thật không đáng mặt đàn ông!"

Yo, vừa về đến nhà đã có gan mắng ba mình rồi!

Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, đau lòng thay tôi:

"Chỉ vì một tháng ba em chu cấp cho chị một trăm vạn mà chị đồng ý kết hôn sao?"

"Dại gì không lấy?" Tôi hỏi ngược lại:

"Một ngàn hai trăm vạn tệ một năm, sau thuế. Con có biết số tiền đó mẹ sẽ phải đi làm bục mặt bao năm mới kiếm được không?"

"Chị, tiền bạc đối với chị quan trọng đến vậy à?"

"Còn hỏi thừa!"

Sinh ra đã thuộc tầng lớp thượng lưu như cậu làm sao hiểu được cuộc sống nghèo khó của người nghèo chúng tôi chứ?

"Em trả cho chị gấp đôi, chị có thể ly hôn với ba em không?"

Tôi nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cậu ta, nhịp tim tăng vọt.

Tôi nhanh chóng phản ứng lại:

"Mẹ nói chứ con điên rồi hay gì? Mẹ kế thì cũng vẫn là mẹ của con, tiền con tiêu xài cũng có một phần của mẹ đó biết chưa?"

Gì vậy trời? Cu cậu này cứ nghĩ đơn giản tôi chỉ có một trăm vạn một tháng để tiêu mà nào có biết tôi còn một chiếc thẻ phụ tiêu không giới hạn! Phàm là người có não đều sẽ biết chọn bên có lợi hơn!

"Việc quan trọng nhất của con bây giờ là cố gắng thi đậu đại học. Mẹ kế của con, chính là mẹ đây này, tốt nghiệp thủ khoa trường 985 đấy. Con đừng có làm khó mẹ nữa."

Phó Kí Bạch cúi đầu im lặng, mái tóc rũ trước trán che đi đôi mắt buồn bã. Trông cậu ta giống con chó nhỏ bị người ta bắt nạt.

Một lúc sau, Phó Kí Bạch ngẩng đầu lên, chậm rãi nói với tôi:

"Em biết chị đang lo lắng điều gì. Nhưng em muốn nói cho chị biết một bí mật. Phó Kim An không phải là ba của em đâu, ba mươi tuổi chứ không phải ba mươi tám như trên chứng minh nhân dân viết."

Hả???

19.

"Không tới lượt con nói chuyện này." Là giọng Phó Kim An.

Tôi hoàn toàn choáng váng.

Anh bước tới trước mặt chúng tôi. Phó Kí Bạch tức tối nhìn anh:

"Này cậu, sớm muộn gì Phó thị cũng thuộc về cháu thôi."

Phó Kim An cũng không vội, khoanh tay từ tốn: "Để sau kỳ thi đại học rồi hẵng nói."

"Thi xong cháu sẽ không ra nước ngoài đâu. Cháu sẽ ở lại Trung Quốc, cạnh tranh công bằng với cậu để giành lại quyền thừa kế công ty."

Phó Kim An thờ ơ: "Được thôi."

Qua hôm sau, Phó Kí Bạch bị đích thân Phó Kim An lái xe đưa tới trường, tống cổ vào ở trong ký túc xá. Cậu ta tức điên lên, nghiến răng hằn học:

"Này, cậu thật là vô liêm sỉ! Còn dùng tới cả trò bẩn thỉu này."

"Chị, người đàn ông này quá mưu mô xảo quyệt. Chị nhất định đừng để bị lừa!"

Tôi chỉ biết ôm trán bất lực.

Phó Kim An đứng đó, vênh mặt:

"Cháu trai yêu quý, cậu sẽ ở đây chờ ngày cháu so tài với cậu. Hẹn bốn tháng nữa gặp lại!"

20.

Mối quan hệ trong giới nhà giàu rối rắm hơn tôi tưởng.

Trên đường về, Phó Kim An nắm chặt tay tôi, kể cho tôi nghe câu chuyện về gia đình anh ấy.

Hoá ra, Phó Kim An là tên của người khác, không phải là tên thật của anh.

Trước anh còn có một người anh trai và một người chị gái. Anh là con út trong gia đình. Người anh trai tên là Phó Kim An, đã mất khi anh còn đang tuổi thiếu niên. Người chị gái bỏ đi bặt vô âm tín, chỉ để lại một đứa con trai nhỏ. Tận dụng hết tiếng tăm và các mối quan hệ xã hội của Phó gia, anh đã thay đổi toàn bộ thông tin về mình, lấy tên Phó Kim An, nhận cháu trai làm con nuôi, đặt tên là Phó Kí Bạch.

"Em không biết phải nói gì nữa."

Nghe xong câu chuyện, tôi không biết mình nên dùng thái độ gì để đáp lại.

Bất chợt tôi nhớ ra một điều. Phó Kí Bạch có nói, năm nay Phó Kim An mới ba mươi tuổi!

21.

Tôi hoài nghi tự hỏi, liệu người đàn ông trước mặt tôi bây giờ với anh An An trong trí nhớ của tôi có phải cùng một người không?

Nếu là một, vậy tại sao lâu như thế anh ấy không tới tìm tôi?

Tôi quyết định thử thăm dò xem sao. Nhưng chưa kịp lên tiếng, Phó Kim An đã nhận được một cuộc gọi. Là người đẹp Tiêu Hoa.

Tôi nghiêng người tránh sang một bên, cố gắng giảm thấp độ hiện diện của mình đi. Phó Kim An không có ý giấu giếm, trực tiếp mở loa ngoài cho tôi cùng nghe.

Giọng nói uyển chuyển đầu dây bên kia cất lên:

"Dự án đã hoàn thành! Đi nào, em sẽ mời anh ăn một bữa, nhân tiện tặng anh một món quà lớn luôn."

Phó Kim An ậm ừ trả lời, bảo đối phương nhắn địa chỉ cho mình rồi cúp máy.

"Em có muốn đi cùng anh không?"

Anh đi gặp người đẹp, tôi bám theo làm gì?

"Em không muốn đi với anh sao?"

Tôi lắc đầu. Phó Kim An đành phải đưa tôi về nhà, sau đó mới rời đi.

Mặc dù tôi đã tỏ ý không đi cùng nhưng ngay khi xe anh rời đi, tôi cũng lập tức lái xe bám theo sau cách xe anh một đoạn không xa. Tôi muốn xem thử hai người họ làm gì.

Xe anh dừng trước cửa một hội quán. Tôi không phải thành viên, không vào được. Hừm, kế hoạch đi bắt gian vừa mới nhú đã bị đổ bể luôn!

Khi tôi đang do dự không biết có nên đọc tên Phó Kim An hay không, anh đột nhiên bước ra ngoài, đi về phía tôi.

Mẹ ơi, giả bộ nói mình đang đi dạo ngang qua đây liệu anh có tin không?

Anh cong môi cười như thể đã đoán trước được tôi sẽ đến, không nói gì mà thẳng thừng nắm tay tôi dắt vào trong.

Xấu hổ ch.ết mất thôi!

Nhìn thấy người đẹp đang ngồi trong phòng chờ, tôi ngượng ngùng chào hỏi. Đúng là đẹp thật đấy!

Đàn ông lắm tiền làm gì cũng được, trái ôm một người đẹp, phải ôm một mỹ nhân.

Ngồi được một lúc, tôi thấy cay cay sống mũi. Phó Kim An đã có người đẹp trong lòng rồi còn lừa tôi kết hôn làm gì chứ? Có phải hai người cãi nhau, nhất thời tức giận nên mới lấy tôi ra làm bao cát đỡ đòn không? Chẳng qua tôi cũng chỉ là lốp dự phòng thôi chứ gì?

Càng nghĩ càng buồn, muốn khóc ch.ết đi được! Đúng là ngu xuẩn, đáng lẽ mình không nên mò tới đây thì hơn! Đáng lẽ ra mình nên mặc kệ bọn họ, đi mua những thứ xa xỉ cho anh ta phải tiếc tiền mới phải!

Tôi đang âm thầm tự biên tự diễn một vở kịch đau buồn, đỉnh lưu xinh đẹp Tiêu Hoa đột nhiên đứng dậy, chạy tới nắm tay tôi thân thiết:

"Chị dâu, cuối cùng cũng được gặp mặt chị rồi. Đây là món quà gặp mặt em tặng chị."

???? Tôi hoá đá ngay tại chỗ.

Phó Kim An ôm vai tôi, trịnh trọng giới thiệu:

"Em họ của anh."

Tôi: "..."