25 Tuổi Có Con Riêng 17 Tuổi Thì Sao Chứ

Chương 6



Phần 6

22.

Về đến nhà, tôi giận cá chém thớt, ném đồ đạc của anh ra ngoài cửa, vừa ném vừa tức tối:

"Phó Kim An, anh cố ý!"

Anh phì cười, xáp lại gần tôi:

"Anh cố ý cái gì? Ban chiều, chính anh hỏi em có muốn đi cùng anh không, tự em nói không muốn."

"Là vì em không biết mối quan hệ của hai người các anh! Nhân viên công ty đồn thổi hai người là thanh mai trúc mã, em cũng đã tưởng như thế thật, em còn biết phải làm gì khác đâu..."

Nói chưa xong câu, nước mắt tôi đã thi nhau lăn xuống. Tôi càng nói càng cảm thấy oan ức:

"Nếu anh nói đó là bạn gái anh, em cũng sẽ không tự mình chuốc thêm phiền phức làm gì. Dù sao chúng ta cũng không phải là vợ chồng thật sự..."

"Hửm?"

Phó Kim An muốn nắm tay tôi nhưng tôi không đồng ý, đứng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh xoay người tôi lại, mặt đối mặt:

"Vậy tại sao em không hỏi anh?"

"Em nhìn anh đi cùng người phụ nữ khác nhưng không hề ghen tuông hờn dỗi. Em mang cơm tới công ty cho anh nhưng lại lặng lẽ mang về. Anh hỏi em có từng ghé qua công ty không, em bảo không, nhưng lễ tân công ty lại xác nhận là có. Em trốn biệt trong WC, để mình anh ngồi lại với Tiêu Hoa. Em thậm chí còn chưa từng thích anh, chưa từng để ý đến anh, nếu anh nói, liệu em có tin không?"

Tôi buột miệng: "Ai nói em không thích anh?"

Nói xong mới biết anh gài bẫy, tôi muốn bịt miệng cũng không kịp.

Phó Kim An bước lên một bước, dang rộng tay ôm lấy tôi, cười hiền:

"Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi."

Tôi giơ tay định đánh, anh thuận thế giữ tay tôi lại ấn vào cửa. Tôi giật mình rụt tay lại nhưng không thể thoát ra.

"Phó Kim An, anh định làm gì?"

"Còn làm gì nữa? Trừng phạt em đấy."

"Sao lại trừng phạt..."

Anh áp vào tai tôi, hơi thở phả vào cổ tôi, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc của anh khiến tim tôi đập liên hồi.

Anh nâng cằm tôi lên, nói bằng giọng khàn khàn:

"Em nói chúng ta không phải là vợ chồng thật, vậy anh sẽ chứng minh."

"Giấy chứng nhận..."

"Ngoan!"

Anh hôn tôi rồi! Tôi bối rối, ngây ngốc đứng im không nhúc nhích.

Đợi tới khi anh chứng minh xong xuôi thì cũng đã là nửa đêm.

Tôi mệt lả người, cố gượng hỏi:

"Phó Kim An, anh thật sự là anh An An sao?"

Trước khi tôi thiếp đi vì mệt, cuối cùng tôi cũng nghe được câu xác nhận của anh: "Phải!"

23.

Tôi thức giấc trong vòng tay của Phó Kim An.

Từ sau khi kết hôn, chúng tôi đã ngủ trong tư thế ôm nhau như thế này rất nhiều lần, nhưng lần này là lần đầu tiên khác lạ, bởi vì... trên ga giường có vết máu đỏ thẫm nhức mắt.

Trong đầu tôi lại hiện ra cảnh tượng tối hôm qua. Rõ ràng tôi không hề say, vậy tại sao lại có thể để xảy ra chuyện này được?

Tôi hơi cọ quậy vô tình làm Phó Kim An thức giấc. Anh cất giọng khàn khàn:

"Giang Ly."

Đầu óc tôi trống rỗng.

"Anh An An."

Tôi ngồi bật dậy, cố gắng xác nhận lại một lần nữa:

"Anh thật sự là anh An An sao?"

Anh cũng ngồi dậy, đưa hai tay vòng ra sau kê đầu:

"Năm anh mười tuổi, có một cô bé nói với anh rằng, lớn lên cô bé ấy nhất định sẽ lấy anh."

"Cô bé ấy nói muốn được cùng anh trở thành một gia đình."

"Không biết bây giờ điều ước của cô bé ấy đã thành hiện thực chưa?"

Trong lòng tôi trào dâng một nỗi chua xót.

"Anh vẫn còn nhớ rõ, vậy tại sao anh không tới tìm em?"

"Anh đã cố tìm em. Nhưng ở thời điểm đó, anh thật sự không có đủ năng lực."

"Cũng không gọi cho em một cuộc điện thoại nào!"

"Lúc ấy có rất nhiều chuyện xảy ra..." Nói đến đây anh chợt thở dài: "Có lẽ tình yêu có thể khiến người ta trở nên nhút nhát hơn."

"Lần đầu tiên, là do anh không có tư cách để bảo vệ em nên chúng ta mới phải xa nhau. Kể từ khi đó, Giang Ly, anh không muốn mình trở thành người không có quyền lựa chọn. Anh đã quyết tâm phải trở thành một người có năng lực tuyệt đối để có thể bảo vệ được người mà anh muốn bảo vệ."

"Đến hiện tại, anh ba mươi tuổi, là tổng giám đốc của Phó thị, là lãnh đạo cấp cao tự mình điều hành cả một tập đoàn, không phải chịu sự kiểm soát của bất kỳ ai, có thể đến bên em một cách công bằng nhất."

"Anh vẫn luôn dõi theo em sao?"

Anh gật đầu:

"Như em thấy đấy, thế giới của những người giàu có thật sự rất phức tạp. Anh không muốn kéo em vướng vào những rắc rối không đáng có trước khi anh trở thành người có quyền lên tiếng tuyệt đối."

Anh dừng lại, đưa tay lau nước mắt cho tôi.

"Anh đã viết cho em rất nhiều bức thư nhưng không được gửi đi. Gọi một cuộc điện thoại cũng không được phép. Ngay cả việc dùng tên thật của mình cũng không được. Gia đình này đã kìm hãm anh quá lâu, họ luôn nói anh không xứng đáng mang họ Phó. Ngày hôm đó, sau khi cùng em đi đăng ký kết hôn, anh đã lập tức ra nước ngoài, đồng thời đạt được thoả thuận cuối cùng ở đây."

"Thoả thuận gì?"

"Sự tự do!"

Cuộc sống mà Phó Kim An đã trải qua thực sự khó khăn hơn tôi từng tưởng tượng.

"Vậy tại sao anh không nói cho em biết sự thật?"

"Vì anh sợ! Anh sợ sau khi em biết được sự thật, mọi sự tiếp xúc của em đối với anh sẽ có thêm một lớp màng bọc của thời thơ ấu. Anh sợ em sẽ không thể nào phân biệt được tình cảm của em là thích anh của hiện tại hay là anh của quá khứ."

"Mãi tới hôm qua, anh mới dám thừa nhận với em điều đó."

Tôi thở dài: "Nhiều năm như vậy, anh không sợ em sẽ ở bên người khác sao?"

"Không sợ. Nếu như em ở bên người khác, anh vẫn sẽ thật lòng chúc phúc cho em."

Phó Kim An đưa hai tay ôm mặt tôi:

"Nhưng ván bài này, anh thắng rồi."

"Nói đúng hơn là chúng ta cùng thắng."

Sau cuộc chia ly thuở nhỏ, chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ dũng khó để bước tiếp, sống hết mình để rực rỡ hết mình. Để rồi cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, hội ngộ nhau sau bao năm xa cách.

"Nhưng, anh không sợ em ở bên anh chỉ vì tiền à?"

"Tiền anh chuyển cho em, em vẫn luôn dùng để hỗ trợ cô nhi viện. Anh biết điều đó. Lúc rảnh rỗi, anh cũng từng chuyển tiền cho viện trưởng."

"Vậy... người ủng hộ nặc danh bấy lâu nay chính là anh ư?"

Anh nở nụ cười như gió xuân:

"Là anh."

24.

Đã bốn tháng trôi qua kể từ lịch trình cuối tôi nhận.

Phó Kim An đang gấp rút chuyển giao bớt một phần công việc cho những thân tín do đích thân anh nuôi dưỡng, phục vụ công tác mở đường công danh cho Phó Kí Bạch sau này. Trước đó, anh cũng đã chuyển giao cho tôi một phần nhỏ cổ phần công ty.

Cả hai chúng tôi dự định sẽ hiện thực hoá những lý tưởng thời thơ ấu, quyên góp xây dựng trường tiểu học Hope, hỗ trợ giáo dục và giúp nhiều trẻ em vô gia cư có được một mái ấm.

Vừa khéo là kỳ thi đại học căng thẳng đã kết thúc, Phó Kí Bạch đã trở về.

Cậu ta đi trước mặt tôi:

"Chị, không lâu nữa em sẽ trở thành người quản lý Phó thị. Em sẽ có rất nhiều tiền, chị hãy suy nghĩ đến em nhé."

Cái thằng nhóc ngớ ngẩn này nữa, đúng là hết biết nói gì luôn.

Phó Kim An ôm từ phía sau lưng tôi, khiêu khích:

"Ừ, cuộc chiến tranh giành quyền lực sắp bắt đầu rồi. Con tốt nhất nên học hỏi từ cậu trước, tránh trường hợp bị người ta coi thường vì không thắng được cậu."

Phó Kí Bạch siết chặt bàn tay:

"Cháu mới mười tám tuổi, cậu thì đã ba mươi, cậu có gì để huênh hoang chứ?"

Phó Kim An:

"Cậu có vợ."

Tôi:????

Phó Kí Bạch:????

25.

Phó Kí Bạch tranh thủ thời gian, lên đường đi du lịch cùng bạn bè. Tôi và Phó Kim An cũng thu dọn hành lý, chuẩn bị cho một hành trình mới.

Trong lúc thu dọn đồ đạc, anh tìm lại được một xấp thư anh từng viết cho tôi nhưng không được gửi đi hoặc đã gửi đi nhưng vì lý do nào đó lại bị trả lại. Có lẽ thực sự đã có ai đó giở trò với những lá thư này. Cũng có một số là anh tự độc thoại giãi bày.

{Giang Ly ngốc nghếch, đừng sợ, anh An An nhất định sẽ quay trở lại tìm em.}

{Anh rất nhớ em, nhớ rất nhiều. Anh nhớ cả khoảng thời gian tươi đẹp khi chúng ta còn chơi với nhau.}

{Bọn họ cấm anh không được liên lạc với em. Họ nói anh là thiếu gia nhà giàu, phải dành thời gian tập trung làm việc khác quan trọng hơn.}

{Tên của anh không còn là An An nữa. Từ giờ trở đi, anh tên là Phó Kim An. Đó là tên của một người khác, nhưng sẽ không ai được biết bí mật này.}

{Mười tám tuổi, cuối cùng anh cũng đã có thể gửi cho viện trưởng khoản tiền đầu tiên. Bé con, em nhất định phải trưởng thành thật tốt nhé.}

{Cha nói cha muốn anh tiếp quản công ty. Được, anh nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa. Chỉ khi đạt được đỉnh cao danh vọng mới có thể thoát khỏi được sự xiềng xích này.}

{Mình mệt mỏi quá, ở đây thật sự rất ngột ngạt. Nhưng mình không còn cách nào khác.}

{Hy vọng một ngày không xa anh có thể đạt được ước nguyện, có quyền có thế hơn bây giờ.}

{Giang Ly đã trúng tuyển một trường đại học ở đây rồi. Bé con, anh thật sự rất tự hào về em.}

{Giang Ly đã trưởng thành thật rồi, sắp trở thành một ngôi sao nữa.}

{Đợi anh thêm chút nữa, chỉ một năm nữa thôi. Anh nhất định sẽ tới bên em.}

{Hy vọng anh có thể ở bên bảo vệ em đến hết đời này!}

{Anh xin thề sẽ không bao giờ phản bội em.}

......

Hết lá thư này tới lá thư khác, hệt như một bức màn bị phủ bụi, cuối cùng cũng tìm được chủ nhân đích thực của nó.

Nước mắt tôi cứ trào ra như suối. Phó Kim An bước tới bên tôi, ôm tôi thật chặt.

Tôi nghẹn ngào:

"Mấy năm qua anh đã vất vả rồi!"

Anh đã phải mệt mỏi biết bao nhiêu suốt quãng thời gian độc hành ấy!

Anh cười:

"Không vất vả. Còn nhớ không, từ khi còn bé anh đã nói rồi, cũng xem đó là mục tiêu của mình, rằng anh sẽ cưới em."

"Cho nên, anh cố gắng tới bây giờ là để thực hiện câu nói ấy."

Tôi ôm lấy anh thật chặt, khóc oà.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi dỗ dành:

"Giang Ly, có ai từng nói cho em biết là anh yêu em không?"

"Em biết."

"Nhưng anh vẫn muốn nói với em lần nữa..."

"Giang Ly, anh yêu em."

26.

Trước khi đi, tôi có hỏi Phó Kim An:

"Vậy còn Phó Kí Bạch thì sao?"

Anh cười gian manh:

"Thằng nhóc ấy muốn tranh quyền thừa kế, vậy thì anh sẽ thành toàn cho nó. Để cho nó thấy việc tranh quyền đoạt vị trong giới giàu có thực ra cũng đơn giản."

Tôi đấm anh một cái:

"Đồ cáo già."

"Nếu không cáo già thì sao có thể khiến em động lòng?"

"Nhưng đột nhiên như vậy khiến em hơi khó chịu."

"Giang Ly, em có còn nhớ không? Ước nguyện thuở nhỏ của hai đứa ấy."

"Nhớ."

"Chúng ta cùng hy vọng mọi đứa trẻ sinh ra đều được tận hưởng sự ấm áp của cái gọi là gia đình."

Tôi ngước nhìn lên bầu trời:

"Em thật sự hy vọng sẽ có nhiều hơn những cô gái như em, dù họ có là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng. Rồi sẽ có ngày họ có thể bước ra khỏi thế giới cô quạnh, thiệt thòi của mình để tiến tới một thế giới mới rộng lớn, đẹp đẽ hơn mà họ xứng đáng được sống."

Anh nắm chặt tay tôi:

"Vậy thì xuất phát thôi."

Chúng tôi sóng vai cùng bước đi. Lần này, cuối cùng cô bé ngốc nghếch cũng đã có thể cùng anh An An đi tới tận cùng đất trời!